Extra - Chuyện lặt vặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một sự thật là Hwang Barista không biết dùng SNS.

Phương tiện liên lạc trước giờ của anh chỉ có qua điện thoại, tin nhắn và mail, chấm hết.

Đúng rồi, sự thật đáng sốc lắm, vì lần đầu tiên nghe anh đáp 'Tôi không có dùng SNS', Yoo Biên Kịch đã choáng váng mất một lúc. Thời đại công nghệ số, với con người coi mạng xã hội, ứng dụng tin nhắn, là vật bất ly thân như Yoo Biên Kịch, cậu không thể tin được chuyện này. Toàn tổ biên kịch còn nhận việc và giao việc qua kakaotalk nữa cơ...

Tại sao bề ngoài thì ở năm 2017 mà nội thất bên trong lại ở 1997 thế kia... Thật sự âm lịch đến mức đấy...

Yoo Biên Kịch còn lặp đi lặp lại mấy lần để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, hay cũng như Hwang Barista không nói nhầm. Nhưng không, chính xác thì bí quyết khiến cái smartphone của anh lúc nào cũng mới tinh tươm, đầy pin dù mấy ngày không thèm sạc là vì anh CHẲNG BAO GIỜ cầm đến nó cả. Đương nhiên trừ khi liên lạc với bên phân phối cà phê. Trước đây liên lạc với cấp trên hay với đồng nghiệp cũng toàn là qua mail thôi.

Ai mà ngờ bàn tay kia còn chưa bao giờ chạm vào một cái ứng dụng mạng xã hội nào chứ.

Vì vậy mà một trong những cuộc đối thoại đầu tiên của Hwang Barista và Yoo Biên Kịch đại loại đã diễn ra như thế này.

"Nhưng tôi có lạc hậu thông tin tí nào đâu. Tôi... tôi vẫn lên mạng đọc báo đấy thôi. Tôi biết lên mạng đấy."

"À, thế cơ à, anh giỏi đến thế cơ à. Vâng, ít nhất còn biết hẳn lên mạng."

Căn nguyên là khi nãy, Yoo Biên Kịch vừa cầm điện thoại vừa hất cằm điệu bộ rất đầu gấu nói: "Anh có dùng SNS không? Để tôi còn kết bạn."

Hwang Barista đáp không.

"Facebook, Twitter?!!? Instargram?!? Cũng không nốt?!??" – Mỗi tên mạng xã hội được phun ra từ cái miệng xinh ngọc ngà của Yoo Biên Kịch lần lượt ứng với một cái lắc đầu mà cấp độ hoang mang càng tăng dần của Hwang Barista.

"Anh là người tiền sử đấy à? Hay anh thù oán gì nhân loại???" – Yoo Biên Kịch thiếu điều nhảy qua quầy pha chế để túm lấy cổ áo Hwang Barista mà lắc từ trái sang phải từ trước ra sau, để xem còn điều thú vị nào có thể bật ra từ anh nữa hay không.

Nhưng không, con người nhã nhặn như cậu đã kiềm chế được và chỉ hiển thị sự bàng hoàng của mình bằng cách túm lấy cốc trà cam rồi run lên bần bật, nước trong cốc đã sánh ra ngoài gần hết.

"Tôi... chỉ là... không thích dùng thôi... Cậu không thấy những thứ đó rất tốn thời gian à?" – Hwang Barista gãi đầu bối rối. Anh không biết không dùng SNS lại là trọng tội với Yoo Biên Kịch như vậy.

"Điêu! Người đâu mà điêu." – Yoo Biên Kịch đập bàn rầm rầm – "Hay anh ghét bỏ gì tôi nên mới không muốn liên lạc bằng SNS, hả?"

Không, Hwang Barista không hề ghét bỏ gì cậu. Vì lúc này Yoo Biên Kịch đang cầm trên tay con smartphone mà chỉ được khai thác những tính năng vô cùng stupid, như gọi, nghe và nhắn tin, hết.

Hwang Minhyun, anh chắc đùa tôi à, anh mua smartphone là để thể hiện mình có tiền thôi đúng không, làm gì có ai dùng smartphone lại chỉ có chức năng gọi điện, tin nhắn, nghe nhạc thế này. Nhà phát triển ứng dụng nào gặp Hwang Barista hẳn khóc không thành tiếng mất.

Khi đã chấp nhận được sự thật là Hwang Barista không dùng bất cứ hình thức SNS nào trên điện thoại, Yoo Biên Kịch ngước lên nhìn anh với ánh mắt đăm chiêu.

"Chưa dùng thì dùng đi." – Cậu thản nhiên buông một câu, nửa như ra lệnh, nửa như đe dọa.

"Hả?"

"Tôi nói dùng đi. Nể tình anh chưa biết đến văn mình số của nhân loại, tôi sẽ đích thân hạ mình cài đặt hết cho anh." – Chưa nói hết câu Yoo Biên Kịch đã nhoay nhoáy tải từ ứng dụng này đến ứng dụng kia về máy Hwang Barista.

"Nhưng dùng mấy thứ đó để làm gì chứ?" – Hwang Barista đã chịu thua triệt để trước lí lẽ ngang ngạnh của Yoo Biên Kịch, nhưng anh vẫn muốn cứu vớt cái mác 'người âm lịch' bị cậu gán cho.

"Đây, xem đi, không phải rất thú vị sao? Ngồi một chỗ ngắm nhìn cả thế giới, liên lạc với tất cả mọi người." – Yoo Biên Kịch lạnh lùng đẩy điện thoại của mình về phía Hwang Barista, màn hình đã hiện sẵn trang Instagram cá nhân của cậu.

Cái giây phút liếc mắt qua ảnh đại diện của Yoo Biên Kịch, Hwang Barista đã không còn lấn cấn chút nào trong việc có nên dùng mạng xã hội hay không. Nội cái ảnh đại diện cậu tự chụp đó, còn có cả râu mèo, hai má lại còn hồng,... mắt lại to thế kia,...xong tóc nữa kìa, muốn sờ lên một cái ghê...

"Cậu... hay chụp mấy kiểu ảnh như thế này... rồi cho lên mạng xã hội lắm hả?" – Anh rụt rè hỏi.

"Ừ hứ. Thi thoảng tôi sẽ đổi màu chủ đạo, sắp tới sẽ là màu vàng. Thú vị lắm đấy!"

"Sao không theo dõi ai cả?" – Thấy số lượng người Yoo Biên Kịch theo dõi là số 0 tròn trĩnh, Hwang Barista tò mò hỏi.

"Không thích. Tôi có thể ấn vào thanh tìm kiếm và mọi thứ hay ho sẽ hiện ra, chẳng cần theo dõi một ai cả. Tên tài khoản là 'baristahwang' nhé, thấy sao?"

"Ừ ừ" – Hwang Barista chẳng còn quan tâm đến bất kì cái gì nữa. Anh sốt sắng kéo điện thoại của Yoo Biên Kịch xuống dưới, chỉ có hơn chục cái ảnh, chắc chắn phía dưới sẽ còn những tấm tương tự như cái ảnh đại diện kia.

"Nào! Tò mò thế đủ rồi nhé. Của anh đây. Twitter, Kakaotalk, Instagram, cứ từ từ mà tìm hiểu" – Ý đồ chưa kịp thực hiện thì điện thoại đã bị Yoo Biên Kịch giật mất.

"Cái này, nếu tôi theo dõi cậu, cậu sẽ theo dõi lại tôi chứ?" - Vì tài khoản của Yoo Biên kịch là tài khoản riêng tư, nên phải được sự đồng ý từ cậu mới có thể theo dõi cũng như thấy các bài đăng từ cậu.

Yoo Biên Kịch quay sang nhìn Hwang Barista khó hiểu.

"Nếu tôi theo dõi anh thì anh sẽ chịu dùng mạng xã hội c-hứ..."

"Dùng! Sẽ dùng, cái nào đăng ảnh nhiều nhất thì dùng đi."

"Thì... Instagram đó..." – Yoo Biên Kịch bỗng nhiên chột dạ khi thấy Hwang Barista hưng phấn khác hẳn vẻ yên tĩnh đến buồn ngủ thường ngày.

Công nhận không phải tự dưng Hwang Barista cứ chống chế mãi khi bị gọi là người âm lịch, vì chẳng cần ai chỉ anh cũng tự biết cách dùng mấy thứ ứng dụng điện tử này rất nhanh. Sau này Yoo Biên Kịch mới biết, người từng là kiến trúc sư, tư duy hình ảnh và số má đã thành phản xạ như Hwang Barista thì đây là điều hoàn toàn bình thường.

Nhưng lúc này thì cậu vẫn chưa biết rằng anh từng một tay dựng lên cả đống bản vẽ nhìn thôi đã muốn nhũn não, nên tự nhiên thấy không quen với hình ảnh trái ngược sự chậm chạp như ông già thường ngày của Hwang Barista.

Càng không quen khi 'baristahwang' cứ ám quẻ newsfeed của cậu!

Đồ dở hơi rảnh rỗi quá, đã ấn thả tim bằng hết ảnh của người ta, lại còn unlike, để thả lại???

Haneul thấy ông chủ từ sau khi dùng mạng xã hội bỗng trở nên xao nhãng hơn hẳn, còn hay cầm điện thoại lẩm bẩm, xinh quá, xinh quá cơ. Lén nhìn qua vai thì TOÀN là đang xem hình Yoo Biên Kịch...

"Anh ơi, bơn bớt, không anh Seonho sợ lại chạy mất đấy..."

.

"Đã tan làm chưa?"

"Nhanh cũng phải 30 phút nữa, sao?"

"Cùng về không, tôi đi lấy hàng, lát sẽ đi qua đài?"

"Ừm, nếu đến sớm cứ lên tầng 5, bảo lễ tân là gặp tôi, bên ngoài có ghế và cà phê, đợi lâu thì cứ dùng."

"Ừm."

Thời buổi dở hơi, đi xe bus cũng phải rủ nhau về chung.

.

Một tiếng chờ đợi bên ngoài khu làm việc của đội biên kịch hoàn toàn không phí hoài chút nào.

Thang máy vừa mở ra, đập vào mặt là căn phòng lắp kính trong suốt bao quanh. Bên trong bàn, ghế, giá sách, bảng trắng dính chi chít giấy note được bày trí rất khoa học, khiến Hwang Barista không khỏi ngứa nghề ngồi đánh giá nội thất một lúc.

Chỉ đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào phòng cùng một vài người nữa, ôm một tập lớn có lẽ là tài liệu trên tay, say sưa trao đổi, mới đủ sức cắt ngang dòng suy nghĩ còn đang men theo vị trí lắp đặt những bóng đèn trần trong căn phòng thủy tinh của Hwang Barista.

Yoo Biên Kịch không hề biết anh đang ngồi bên ngoài quan sát. Cậu mải mê xếp hết đống giấy tờ trên tay lên cái bàn lớn nhất, rất sốt sắng chỉ trỏ từng điểm một trên những tờ giấy đó cho những người xung quanh, một lúc lại chạy về phía cái bảng và viết thứ gì đó lên.

Cậu thường ngày vẫn đeo theo cặp kính tròn, vì cận khá nặng nên hiếm khi nào bỏ kính ra. Nhưng chừng như đang truyền đạt rất chú tâm ý tưởng của mình cho những người xung quanh, cậu vô thức tháo kính ra rồi quên cả đeo lại.

Vừa thấy cảnh ấy, Hwang Barista rút điện thoại, hướng về phía Yoo Biên Kịch.

Sau lớp kính trong suốt, Yoo Biên Kịch lúc này đã ngừng nói, chuyển sang chăm chú ghi chép vào những tờ giấy la liệt trên bàn trong khi những người khác đang bình luận rất sôi nổi.

Đây là điểm khiến ban nãy Hwang Barista cứ ngắm nghía mãi vị trí của những chiếc đèn trần trong căn phòng, căn rất chuẩn, ánh sáng vừa phải, góc độ chiếu sáng tốt. Và lúc này Yoo Biên Kịch đang hoàn hảo đứng gọn trong luồng sáng ấm áp của một trong những chiếc đèn ấy.

Ánh sáng chiếu lên những tờ giấy trắng, phản xạ một luồng sáng nữa trở lại, khiến gương mặt cậu như bừng sáng.

Rất rõ ràng, lại vô cùng hư ảo. Tưởng như đưa tay ra là có thể nắm bắt, lại không biết rằng còn cách cả một lớp kính mới chạm tới sinh vật như ánh mặt trời chói sáng kia.

Cứ thế Yoo Biên Kịch nằm gọn trong khung hình của Hwang Barista, khoảnh khắc cậu ấy đang đi lạc trong thế giới của mình.

"Anh đến lâu chưa?"

Còn đang cắm mặt mải mê nhìn tấm hình tâm đắc mà mình vừa chụp được, Hwang Barista không biết Yoo Biên Kịch đứng cạnh từ bao giờ.

"Về chứ?"

"Ừ, về."

"Anh cười một mình cái gì? Mặt tôi dính bẩn à?"

"Không."

"Thế làm sao mà cười mãi thế, hay anh xem cái gì đen tối trong điện thoại. Ewwwww"

"Có cậu đen tối ấy. Chẳng qua tự nhiên thấy mạng xã hội cũng thật tốt đi."

"Tốt? Hwang Minhyun cuối cùng cũng tiến hóa thành người rồi."

Ừ, tốt thật, vì tấm ảnh chụp Yoo Biên Kịch trong phòng làm việc đã nằm chễm chệ trên Instagram của Hwang Barista từ bao giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hwangyoo