Chương 2: Độc dược x Trong rừng gặp đạo tặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua hai tháng từ sau sự kiện tôi suýt bị tuyết vùi chết. Trời đã vào xuân, lớp tuyết dày cồm cộp tan chảy và từng đợt gió thoảng lùa vào phòng rất dễ chịu.

Hai tháng vừa rồi, việc mà tôi thích làm nhất chính là ru rú trong phòng, nằm dài bên bục cửa sổ, nhâm nhi vài cái bánh quy mà Kurapika lén đem đến. Thành ra mỗi lần thăm tôi là Kurapika lại cứ càu nhàu, lảm nhảm bên tai tôi như tiếng kêu của loài ve.

"Anh không phản đối em nằm-dài-cả-ngày nhưng ít ra, thay vì ngồi ngẩn ngơ thì em nên đọc sách đi chứ."

Kurapika khệ nệ đặt chồng sách to như một tòa tháp mini bên cạnh bục cửa sổ. Tôi cười hè hè lắc lư cánh tay của anh:

-Em cũng đâu muốn, tại vì họ cứ một mực giam lỏng em chứ bộ.
-Đâu ai cấm em đọc sách.
-Việc đó chán chết.

Tôi lật lật vài trang giấy trong cuốn sổ con Kurapika đưa cho có lệ, xị mặt:

-Em bảo có sai đâu, thật nhàm chán, chỉ có anh mới làm loại việc này thôi.
-Em lười thì có. Sách chính là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, việc đọc sách giúp chúng ta mở mang tầm mắt mà không cần tận mắt thấy-----

Tôi làm bộ bưng kín lỗ tai, Kurapika lại bắt đầu cái bài ca muôn thuở đó rồi. Thở dài thườn thượt, ôi thằng anh ngây thơ của tôi ơi, mặt ổng sẽ ra sao nếu biết trước khi ổng chào đời là tôi đã chu du bốn bể rồi nhỉ. Tôi khinh khỉnh liếc tựa sách Tấm Cám trên tay Kurapika, lè lưỡi lắc đầu:

-Vậy phát minh vĩ đại nhất của nhân loại chính là truyện cổ tích đó hả?
-Cũng không hẳn. -Rồi Kurapika nghệch mặt, nhìn tôi vẻ ái ngại. -Nó làm thế giới quan của em trở nên đúng đắn.....

Tôi lồng lộn húych mạnh vào tay anh: "Ý anh là em không đúng đắn hử??"

Kurapika xuýt xoa chỗ đau, cố nặn ra một nụ cười dịu dàng nhìn hơi méo mó: "Ờ ờ, em bình thường chứ, chỉ là gần đây em có hơi khang khác."

-Khác chỗ nào. -Tôi hằm hè.
-Trước đây em cũng hay mơ màng nhưng bây giờ thì vừa mơ màng vừa.... sinh động hơn chăng?

Tôi thảy một miếng bánh vào miệng, vị đắng ngọt nhè nhẹ của socola tan chảy trên lưỡi rất thích, ậm ừ:

-Chắc là sau khi trở về từ cõi chết em đã trưởng thành hơn.

Kurapika quay mặt đi nhưng tôi vẫn kịp thấy cái trề môi dài ngoằng của anh.

-Gớm chưa, mới có tí tuổi lại chả trưởng thành lắm ấy.
-Ừ, chứ ngây thơ như anh thì dễ chết lắm.

Kurapika xù lông kêu lên: "Anh đây là nhìn đời bằng thái độ tích cực, không phải ngây thơ!"

Tôi mút socola dính trên đầu ngón tay, nhún vai nói: "Phải rồi thưa quý ngài tích cực, chẳng ai tin tưởng vào cuộc sống bằng cách nghiên cứu truyện cổ tích cho trẻ lên ba đâu."

-Không đáng yêu chút nào Chu! -Kurapika chậc lưỡi kêu to. -Từ sau đợt đấy em luôn thích trả treo lắm nhé, anh vừa nói câu nào là em vả bôm bốp lại ngay.
-Có thể là do anh chưa từng bị ai đó căm ghét đến độ muốn anh ngủ vùi trong tuyết tới mùa xuân năm sau.

Nghe tôi nói thế thì Kurapika im bặt, xử xong một đĩa bánh tôi cũng ngả người nằm bên đùi Kurapika, díp mắt tận hưởng làn gió ấm áp từ khe cửa thổi vào.

Được vài phút yên tĩnh, Kurapika nhỏ giọng ngập ngừng:

-Chu.
-Vâng?
-Lúc này em đang nghĩ gì thế.
-Em ấy à, em chẳng nghĩ gì cả.

Kurapika khẽ vuốt mái tóc ngả nắng của tôi, thì thào:

-Nhiều khi anh trằn trọc cả đêm suy nghĩ, giá mà vào cái hôm chúng ta chào đời người đầu tiên chui ra là em.

Tôi nhập nhèm cố nâng mắt nhìn Kurapika. Anh nói mà mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Tôi hỏi:

-À, nó sẽ khiến anh cảm thấy khá hơn hả?
-Không, em sinh ra trước mới là tốt! Tuy rằng anh không hẳn tin vào 'đại cát' hay 'đại hung' cho lắm, nhưng vẫn tốt hơn.
-Anh chỉ nghĩ được như thế thôi à.

Tôi quác mắt nhìn Kurapika: "Chúng ta không thể thay đổi được quá khứ, tuy vậy em lại hiểu rất rõ quy luật ăn miếng trả miếng."

-.................Chu, đời người vô hỉ vô bi mới là tốt.
-Đó là anh nói thôi.

Kurapika có một thói quen, chính là mỗi khi anh rơi vào trầm tư thì lại rất lâu. Tôi tưởng anh ấy sẽ không nói thêm bất cứ câu nào nữa, hai mắt tôi sắp sửa díu lại thì tôi nghe thấy giọng của anh lơ lửng bên tai.

-Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé? Hồi xưa em thích lắm.
-Vâng.
-Ngày xửa ngày xưa, có nàng mồ côi nọ tên là Cám............-Kurapika giọng đều đều kể hết chuyện này đến chuyện khác. Kể cả khi đầu óc tôi đang mơ màng, chẹp miệng, toàn là những câu chuyện cổ tích đẹp như mơ.

-Em biết không, có lẽ anh tìm thấy hi vọng cho tương lai của mình qua cổ tích.
-Thật à?
-Ừ, anh muốn chúng ta sẽ đi đây đi đó chu du năm châu bốn biển, anh em mình mãi mãi không bao giờ lìa xa. Còn em thì sao, nói anh nghe ước mơ của em đi Chu.
-Anh giữ đúng lời hứa, em trả thù, chúng ta rời khỏi đây.

Tôi nói, giọng càng lúc càng nhỏ dần.

-Mẹ, dòng họ như củ gừng, mai tao lẳng chết cả lũ.

Trong mơ, tôi dường như sống lại khoảng khắc vào hôm tuyết rơi rét mướt ấy. Tôi bị lũ trẻ xấu tính trong làng ghì chặt dưới đất, thằng to con cười hà hà cầm cái xẻng xúc từng tụng tuyết to đùng đoàng hất vào người tôi.

-Đây nhé, chết cụ mày đi đồ xui xẻo.

Tôi trơ mắt nhìn bầu trời xám xịt khẽ rơi xuống những bông tuyết trắng bóc, tủi thân khóc như mưa.

Tôi thấy người đời có một câu nọ rất đúng, nơi nào có càng nhiều người độc ác nơi đó càng giống Nam Cực.

Ái chà, có vẻ tôi muốn trở thành một người độc ác.

_________________________

Sáng hôm sau.

Tôi vẫn ngẩn ngơ ngồi ở bục cửa sổ. Hôm nay bên ngoài nhộn nhịp hơn hẳn, tuy là căn phòng nơi tôi bị giam giữ hơi hẻo lánh nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy mọi thứ. Dân làng có vẻ bận rộn quét tước sạch sẽ để tổ chức nghi lễ gì đó vào mùa xuân. Đèn và rất nhiều đèn được treo xen kẽ những cái chuông bạc nhỏ xinh. Mùi đồ ăn thì thơm nức mũi.

Tôi giở cuốn sổ con Kurapika đưa và đọc vài dòng. Hôm nay là ngày tộc Kurta ăn mừng một năm mùa màng bội thu và cầu nguyện cho năm mới may mắn. Nét chữ nắn nót và tròn vành của Kurapika ghi chú từng điểm để tôi dễ hiểu phòng khi anh không ở bên cạnh giải thích được.

Người Kurta tin rằng bạc xua đuổi những thứ không may mắn, giam cầm quỷ dữ.

Tôi gật gù liếc cái kiềng bạc quấn quanh cổ chân của mình rồi thở dài.

-Hiếm lắm mới thấy em thở dài.

Ngạc nhiên, tôi ngước mắt nhìn Kurapika đang bưng một đĩa bánh lại gần. Một vài tia sáng héo hon chạm vào chiếc khuyên tai hồng ngọc làm nó lóe sáng. Tôi nhảy lên ôm chầm lấy Kurapika, nói như là mếu:

-Thiệt tình em không biết mình bị tất cả mọi người xem là quỷ dữ.
-Đừng nghĩ nhiều, em gái của anh mà là quỷ thì anh sẽ biến nơi này thành địa ngục.
-A----- Hả?

Dĩ nhiên là tôi chỉ muốn học làm em gái ngây thơ để trêu Kurapika chút thôi. Ai dè trông anh ấy nghiêm túc hẳn. Tôi ho khan vỗ vai ổng:

-Anh biết là em đang đùa thôi đúng không? Này, đừng có làm ra việc gì ngu ngốc nhé........

Kurapika ôn tồn xoa đầu tôi, thong thả nói: "Anh có mang bánh đến đây. Em đói rồi nhỉ."

Tôi bực bội tính kêu anh đừng mài đầu tôi nữa nếu không tôi sẽ không cao lên được mất! Ngay lúc đó cánh cửa xám ngoét bị đạp bung ra, thằng to con ló đầu vào nạt nộ:

-Tao biết ngay là mày trộm bánh mà, nhà bếp thiếu một đĩa, cái thứ trộm cắp!
-Tao đem cho nó đấy. -Kurapika giấu tôi sau lưng và gằn từng chữ.

Nghe thế thì thằng to con tái mặt, tôi cũng không rõ là nhịn nhục hay là giận dữ nữa. Hắn cười nịnh nọt khom lưng dòm anh tôi:

-Dạ vâng, nhưng mà nhà bếp thiếu một đĩa bây giờ không thể làm kịp đâu! Với lại trưởng lão mời cậu qua làm lễ đấy!

Tôi nhếch môi thầm chửi thằng to con là cái đồ chân chó ưa nịnh nọt. Kurapika ái ngại xem tôi:

-Anh sẽ mang thức ăn về cho em sau, anh hứa.
-Vâng.

Kurapika cầm dĩa bánh to ứ hự đưa cho thằng béo, nhưng tôi thấy tay anh run rẩy suýt làm đổ. May mà tôi kịp đỡ lấy, cười cười với Kurapika:

-Cầm cho chắc vào.

Giống như đã hạ quyết tâm, Kurapika dứt khoát xoay đi: "Ừ chờ anh trở về, em nhớ phải đọc sách đó."

Trông thấy hai người họ đi hẳn, tôi khó chịu dụi cánh mũi ngứa ngáy. Thiệt là, hơn nửa người trong làng không muốn cho tôi tham dự bất kì buổi lễ nào hết. Bởi lẽ họ xem sự xuất hiện của tôi là sự phỉ báng thần linh, đi đến đâu liền sẽ mang xui xẻo đến đó. Cũng có một nhóm người có lí trí, họ một mực không tin vào lời tiên tri nói tôi là đại hung. Họ cố gắng đòi lại công bằng cho tôi nhưng rốt cuộc thì đa số thắng tỉ số, chỉ vì tộc Kurta quá ư là tin vào lời tiên tri tồn tại hàng trăm năm.

Tôi trở lại chỗ ngồi ưa thích của mình, cằm tựa vào khung cửa sổ bất chợt mỉm cười. Trời sinh ra tôi có cái mũi rất thính, có thể ngửi một phát là nhớ mãi không quên. Đĩa bánh kia có mùi của độc dược, một loại độc mà tôi ghét cay ghét đắng. Bởi vì lũ người đáng ghét kia mỗi ngày đều lén lút hạ một lượng nhỏ vào thức ăn của tôi. Tôi ngửi mãi cũng thành quen nhưng vẫn giả vờ không biết mà nuốt xuống. Lượng độc tích tụ trong cơ thể làm tôi suy yếu qua từng ngày, nhất là vụ suýt bị chết cóng kia, song tôi vẫn sống.

Nhưng vào một ngày kia thì Kurapika vô tình biết được thức ăn của tôi có độc. Anh ấy dặn tôi không được ăn nữa và tìm cách vứt chúng đi, anh luôn lén chia sẻ thức ăn của mình cho tôi. Nhưng mà..........

Tôi thổi cọng tóc rũ trước trán. Cứ cho rằng đĩa bánh đó là chuẩn bị cho buổi lễ đi, nếu nó không được định trước là cho tôi thì tại sao nó vẫn có độc?

Không đúng lắm, độc không xuất phát từ trong bánh mà là ở đâu đó trong đĩa bánh. Có thể là cái đĩa chăng, tôi ngửi tay mình, quả nhiên là dính chút mùi.

Tôi lại giở cuốn sổ con ra nghiên cứu. Theo như những gì Kurapika viết, nếu 'đại cát' được sinh ra thì anh ấy sẽ đóng vai trò rất quan trọng trong buổi lễ. Kurapika giải thích nôm na là giống như thần linh sẽ nhìn qua đôi mắt của anh, đại loại vậy.

Chúng tôi là anh em sinh đôi, nghĩ đi nào, nếu tôi là anh ấy thì sẽ làm gì. Bất chợt một ý nghĩ chợt sượt qua óc tôi, tôi cười phá lên:

-Quả đúng như em nghĩ, Kurapika, anh ngây thơ một cách vụng về.

Âm thanh vang rền của chiếc kèn từ đằng xa làm tôi sực tỉnh. Tôi tủm tỉm chống cằm theo dõi cuộc vui. Tộc nhân Kurta vây quanh cây cổ thụ linh thiêng, nghe đâu nó là đã chứng kiến cuộc sống của họ hàng trăm năm nay. A! Thấy Kurapika rồi, ổng mỉm cười với tất cả mọi người, kế bên là trưởng lão -Ông già hom hem đáng chết.

Bỏ qua mấy giai đoạn lằng nhằn, tôi thấy trưởng lão nhận lấy từng đĩa bánh từ tay Kurapika, phát cho mỗi người một cái. Mười phút sau bỗng một tiếng thét chói tai vang lên kéo theo hàng loạt tiếng động va chạm mạnh. Thật bất ngờ, cái thằng to con khi nãy ngã vật xuống đất, miệng sùi bọt trắng và lăn lộn như thằng điên, nét mặt trông rất đau khổ.

-Trời đất, trong thức ăn có độc!

Ai đó kêu to lên làm mọi người sợ hãi thả đồ ăn trong tay xuống. Thằng béo được người lớn khiêng đi chữa trị nhưng đi được vài bước lại ngã xuống, người lớn cũng trúng độc nốt. Thoáng chốc hiện trường trở nên cực kì hỗn loạn, rượu và thức ăn bị hất đổ không thương tiếc.

Một gã trung niên nhìn có vẻ là thầy thuốc hớt ha hớt hải chạy tới té nhào trước mặt hai người họ, lắp bắp:

-Thưa, không có độc nào trong thức ăn cả! Nhưng trong đĩa bánh mừng tuổi lại bị bôi rất nhiều độc dược!!

-Đã xảy ra chuyện gì thế này!

Trưỡng lão nhìn mọi người lần lượt ngã xuống không khỏi tái mặt, đồng tử xanh lam chuyển thành màu đỏ như máu.

Kurapika cúi đầu làm tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh: "Có lẽ đây chính là sự răn đe của thần linh dành cho chúng ta chăng."

-Không thể nào. -Lão kêu lên. -Chắc chắn đã có kẻ nào có ý đồ xấu! Chúng ta chưa từng làm ra việc gì đáng hổ thẹn cả!

-Thật vậy sao. -Môi Kurapika khẽ mấp máy, vừa như gặn hỏi vừa như trào phúng.

Một người trong số những người lớn có lí trí nghe vậy thì giận dữ nói:

-Ồ? Vậy thì ông và cả cái làng này ra sức chì chiết một đứa trẻ vô tội thì sao? Phi, đừng nói thần linh chướng mắt, đến vợ của ông cũng chịu không nổi!

Bỗng nhiên! Đôi mắt già nua của lão lóe lên tia ngoan ác như là độc rắn, lồng lộn hét lên:

-Mau lôi cái thứ xúi quẩy kia đến đây cho ta!

Kurapika kinh ngạc ngẩng đầu: "Chu chẳng liên quan gì đến việc này hết! Cả buổi em ấy đã ở trong phòng suốt----'"

-Ta không dạy ngươi trở thành cái thứ nhu nhược! -Lão gắt gỏng cắt ngang lời Kurapika. -Ngươi còn chưa sáng mắt ra sao, con ranh đó chính là ngọn nguồn của tất cả việc xúi quẩy này! Lẽ ra vào cái hôm các ngươi chào đời ta phải giết phức nó đi mới phải!

-Không!!! -Kurapika tuyệt vọng gào lên.

Tôi cũng không bất ngờ khi thấy vài người xông vào lôi tôi đi. Họ ép tôi quỳ xuống trước trưởng lão, tôi lướt mắt nhìn qua một lượt, ngúng nguẩy lên tiếng:

-Ê lão khọm, muốn gì cứ nói thẳng.
-Ta muốn gì à. -Bàn tay già nua của lão vươn ra chộp lấy mặt tôi, lão căm hận nghiến răng. -Rốt cuộc mày là cái thứ gì? Pikachu Kuruta, đáng lí mày không nên được sinh ra, cút xuống địa ngục đi quỷ dữ!

-Ngươi không được động vào em ta! Kurapika giằng lấy con dao trên tay trưởng lão rồi kề lên cổ mình, kiên định gằn từng chữ:

-Ta chết theo nó cho các người coi! Cho dù các ngươi có làm mọi cách ta vẫn sẽ cắn lưỡi tự sát, để xem thần linh sẽ trừng phạt các ngươi thế nào!

Tôi cười cợt trông thấy mặt lão xám ngoét và vặn vẹo, khó coi cực kì. Dường như không ai sẽ nghĩ Kurapika dịu ngoan thường ngày khi bị chạm đến điểm mấu chốt sẽ trở nên quyết liệt đến vậy.

Nhưng lão không bỏ cuộc, cứ như thể chưa tự tay bóp chết tôi thì lão ăn không ngon vậy. Trưởng lão hừ lạnh vơ vội cái nĩa bạc nằm dưới đất, lia một đường qua mắt trái của tôi.

Đau chết đi được. Tôi có cảm giác mắt của mình không thương tình bị xé xoẹt ra. Những cơn đau linh hoạt và sắc bén như nanh rắn liên tục truyền tới làm tôi đau đớn xém nữa đã ngất đi.

《........Ta nguyền ngươi nhìn đời cũng bằng một mắt.》

Trời má...... Tôi cứ nghĩ nhìn bằng một mắt là nghĩa bóng chứ, hóa ra là chột một mắt thiệt hả......

-Không, Chu!!!!!!!!!

Kurapika vùng vẫy cố thoát khỏi tay người lớn để chạy đến bên tôi nhưng không được. Anh ấy vỡ òa, tôi nghe thấy tiếng anh nức nở tới nỗi xé lòng. Dần dần tiếng gào khóc của Kurapika bị thay vào tràng cười sằng sặc đầy giận dữ.

-Hừ! Mau đem Kurapika về nghỉ ngơi đi. -Trưởng lão vung tay, sau đó lại moi ra cái khăn kì cọ vết máu làm như nó dơ bẩn lắm vậy.

-Còn Pikachu Kuruta thì giam lại, bỏ đói nó ba ngày ba đêm cho ta. Bất kể là ai cũng không được tới thăm!

Tôi bị xốc lên như một món hàng vô tri, họ lại định tống tôi vào cái nơi khỉ gió nào đấy có trời mới biết được. Tôi ngoảnh đầu nhìn Kurapika đầy an ủi, bất giác mỉm cười.

Thấy chưa Kurapika, vốn dĩ em biết mà không cản anh là bởi vì muốn cho anh thấy thế giới này, những người mà anh yêu quý, nó tàn khốc đến mức nào.

Kurapika mắt ngập nước ngẩn ngơ nhìn tôi bị giải đi. Tôi lại bị ném vào một căn nhà hoang cũ kĩ, nhưng để trốn thoát thì lại dễ ẹt. Người trông cửa cũng trúng độc nên ngất xỉu nốt. Tôi bụm hốc mắt nhắm ngay rừng mà chạy. Máu tuôn ồ ạt, nếu như tôi không tìm thực vật cầm máu thì sẽ chết héo mất!

Mặt trời lặn sau đỉnh núi nhường chỗ cho màn đêm . Tôi đã khử trùng và cầm máu xong xuôi, co người ngồi trên một tụm lá. Lửa cháy bập bùng làm tay tôi bớt lạnh hơn một tí. Càng nghĩ về chuyện ban nãy tôi càng hận họ biết bao nhưng cũng không định chạy trốn lúc này, vì có đi tôi cũng phải mang Kurapika theo.

Ngẫm lại thì tôi thấy Kurapika suy nghĩ còn ngây thơ quá. Anh ấy cố tình đem đĩa bánh đó đến chỗ tôi để không bị nghi ngờ. Nhưng kế hoạch của ổng có vết nứt to tướng vì bất kể là do kẻ nào cố tình làm đi chăng nữa, trưởng lão vẫn sẽ dùng nó để làm cái cớ để trừ khử tôi.

Thật ra thì Kurapika cũng không đến nỗi tuyệt tình đến độ phải dồn bọn họ vào đường chết, độc kia chỉ khiến nằm liệt giường vài ngày là cùng. Dù sao thì muốn chấp nhận hay không, vẫn là chúng tôi do bọn họ nuôi lớn.

Mà lão khọm đấy ra tay cũng ác thật. Tôi cẩn thận kéo miếng vải đã thấm ướt máu của con mắt trái, đau điếng không tả nổi. Mà thôi, chột một mắt còn đỡ hơn mù lòa. Tôi bỗng nhiên nhớ tới Kurapika từng nói, đôi mắt đối với người Kurta trân quý như là tánh mạng. Khi chúng tôi xúc động thì  sắc xanh thuần khiết sẽ tự động chuyển thành màu đỏ, khi đó chúng sẽ được mệnh danh là một trong bảy màu sắc đẹp nhất thế giới.

Cười khổ, cố tình mắt của tôi luôn có màu băng lam. Cho dù tôi tức giận, đau khổ, hay bất kì lí do nào khác, chúng chưa từng đổi màu.

Hoặc có lẽ đó là do tôi chưa bị chọc điên lên thôi.

Quan trọng nhất là tôi phải lựa lời an ủi Kurapika, nếu không ổng sẽ dằn vặt hết nửa đời còn lại mất.

Đang tính toán định quay về thì âm thanh sột soạt từ bụi cây làm tôi chú ý. Có thể là rắn hay côn trùng, nhưng trực giác mách bảo tôi không phải thế.

Sau cùng tôi đánh liều lên tiếng:

-Ê, làm gì mà thậm thò thậm thụt như ăn cướp thế hả? Ra đây biểu coi.

Tôi cũng tự thấy mình không thân thiện nhưng mà tôi đang buồn bực nên tôi có quyền. Tôi tò mò ngó đăm đăm cặp mắt đen như chì nấp sau bụi cây. Bản thân không tin vào ma cỏ nhưng mà nhìn cảnh này cũng ghê lắm chứ bộ...........

-Mắt ngươi bị gì thế?

Chất giọng trong trẻo của thiếu niên làm tôi nhẹ nhõm thở phào. Tôi vẫy tay nói: "Bị chuột gặm lúc ngủ thôi. Mà ngươi định trốn trong đó cho muỗi chích tới khi nào?"

Một lúc lâu sau người nọ mới chậm rãi bước ra khỏi bụi rậm, tôi liền ngẩn người vài giây. Anh ta lớn tuổi hơn tôi nghĩ, mái tóc đen mềm mại rũ trước trán, cặp mắt đen tĩnh lặng như nước và khóe môi hơi hơi giương lên. Có chút bất lịch sự nhưng phải nói là anh ta làm tôi liên tưởng đến ngay hình ảnh của một thằng thư sinh trói gà không chặt, hoặc một ai đó mà tôi từng quen.

-Xin chào, ta tên Chrollo Lucifer.

Tôi giật mình nhìn anh ta hơi mỉm cười cúi chào. Thái độ hòa nhã này có thể gây ấn tượng tốt vào lần đầu gặp, nhưng tôi lại sượng người, nó làm tôi cảm thấy không tự nhiên. Tỉ như Kurapika, anh ấy cười với tất cả mọi người vì được dạy như thế. Còn đối với người này, tôi nghĩ anh ta chỉ bày ra cái vẻ hào nhoáng bên ngoài, thực chất có thể là một cái bẫy. Nói chung là trực giác của tôi nói người này không đơn giản.

Tôi híp mắt gật gật đầu coi như chào hỏi: "Pikachu Kuruta."

-Ồ? Ngươi có cái tên nghe rất mới lạ.
-Ta không thích nói nhảm, nói, tại sao vừa rồi ngươi nấp ở đó rình ta?

Chrollo khóe môi cứng như đá không khỏi giật nhẹ một cái: "Hình như ngươi hiểu lầm ở đâu thì phải."

Nói rồi ánh mắt của hắn lia một lượt qua ta, kín đáo lóe lên tia miệt thị. Ta đương nhiên thấy, trợn mắt nguýt hắn một cái dài. Hừ, chờ tới lúc bổn cô nương trổ mã xinh xinh đẹp đẹp đi, nhất định sẽ dùng mĩ mạo này hung hăng bạt tai ngươi!!

-Ta chỉ muốn hỏi đường thôi, ngươi biết cách rời khỏi chỗ này chứ?
-Lạc à?
-Ừm, trên đường đi với đồng bạn thì gặp sự cố nên bị tách ra.
-Hay quá! Vừa khéo ta cũng bị lạc đường.

Nghe tôi reo lên vui vẻ thì anh ta khó hiểu ngó tôi như người bệnh:

-Bị lạc thì có gì vui chứ.
Tôi khinh khỉnh ném cho anh ta một nụ cười nửa miệng. -Con người không thể chịu được người khác sống tốt hơn họ. Biết được cũng có một kẻ đần độn lạc đường như mình, ta đương nhiên vui vẻ.
-........Ấu trĩ. -Trầm ngâm nửa ngày Chrollo mới phun ra hai chữ, thở dài ngồi xuống ở bên kia đống lửa.

-Nhìn vào cách ăn mặc của ngươi chắc chắn là sống trong bộ tộc nào đó gần đây. Còn nữa, trên vai không có balo cùng vật liệu cần thiết nên ta đoán ngươi có lẽ cũng không phải liều lĩnh xông vào rồi bị lạc. Nói tóm lại, ngươi là thổ địa ở vùng này.

Chrollo nhìn nhìn vẻ dửng dưng giống như đã biết trước của tôi, chậm rãi nhếch môi: -Ta nói có đúng không?

-Nhưng ngươi bỏ quên cái này. -Tôi chỉ vào con mắt trái rỉ máu của mình cà rỡn nói. -Nếu như ta là một đứa trẻ bình thường thì khi bị thương, thay vì ngồi một đống ở đây thì ta đã đi tìm người giúp đỡ rồi.

-Ở chỗ đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net