11. Lâu không gặp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra trên đường di chuyển từ thành phố Zaban tới Đấu Trường trên không tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Mà trong đó, chuyện khiến tôi đau đầu nhất là làm sao để giải thích với Đoàn Trưởng.

Đứng trước tình huống này thì con người ta có tổng cộng 3 lựa chọn.

Một là chân thành nhận lỗi kiểu chân chó, mất hết mặt mũi năn nỉ, như là, "Đoàn Trưởng à, tớ thi trượt rồi, cậu tha lỗi cho tớ. Đừng giết tớ nhé, sang năm lại thi lại cho cậu."

Nếu như vậy, Chrollo đại nhân sẽ từ bi đại độ tha thứ cho tôi, nhưng chuyện này về sau vẫn sẽ là vết nhơ trong hồ sơ sạch bong không tì vết của Sanya này. Đoàn Trưởng khẳng định sẽ đem chuyện này ra thêm tầm vài lần để cười nhạo vào mặt tôi, chửi tôi là phế vật.

Viễn cảnh này...nói thật không được đẹp cho lắm. Thế nên chúng ta có thể cân nhắc tới lựa chọn thứ hai, cũng là nhận lỗi, nhưng có mặt mũi hơn chút.

Tỉ như gián tiếp than thở với Đoàn Trưởng, "Sếp đại nhân, mặc dù tôi thi trượt nhưng đây không phải lỗi do tôi. Đó là do cái cuộc thi hãm tài này, chúng nó sắp xếp để tôi không qua được." Sau đó tự mình đề ra hình phạt. "Để bù đắp lỗi lầm này, tôi tình nguyện lao động không công tới chết cho ngài! Còn bao nhiêu văn kiện cần dịch nghĩa, để tôi!"

Cách này thì xem như có mặt mũi hơn chút, nhưng vẫn là vết nhơ.

Thế nên phương án ba, sống chết không nhận lỗi.

Trực tiếp nhất thì là chửi vào mặt Chrollo, "Ờ mẹ nó! Đúng rồi đấy! Bố thi trượt đấy, làm sao?! Anh nghĩ anh là ai mà có quyền mắng tôi?!"

Dựa vào phương án này thì rất có oai phong, may mắn thì sẽ nhận được sự thán phục trong mấy giây ngắn ngủi của mấy thành viên khác trong lữ đoàn, nhưng đó là trước khi Chrollo đại nhân cho bạn đầu lìa khỏi cổ trong tích tắc.

Tôi nghĩ mãi vẫn không lựa chọn được, đành để Shalnark lựa.

Cậu ấy liền chân thành nói, "Không thì bỏ chạy đi. Tớ dẫn cậu chạy trốn khỏi Đoàn Trưởng."

Tôi khựng lại.

-"....Mất mặt quá." Nghĩ tới cái mặt cười nhạo của Feitan sau khi biết tin tôi bỏ trốn, thật mẹ nó không thể chấp nhận. "Tớ không thể. Chạy trốn là hành động của bọn nhát gan."

Shalnark đảo mắt, "Cậu nghĩ nhiều rồi, Đoàn Trưởng không đến nỗi tức giận giết cậu luôn đâu."

Tôi mím môi, "Vậy là cậu chọn phương án ba?"

-"...Không, ý tớ không phải bảo cậu chửi vào mặt Đoàn Trưởng." Cậu ấy xoa xoa hai thái dương. "Ý tớ là cậu cứ tới gặp anh ấy đi, trước giờ tớ chưa từng thấy Đoàn Trưởng giận tới mức sôi máu mắng ầm lên. Thế nên cậu không phải sợ đâu."

Tôi khinh thường vô cùng tận.

ĐẤY LÀ CẬU, SHALNARK!

Mấy chuyện có lỗi cậu làm không phải dưới mí mắt của Đoàn Trưởng thì đương nhiên sẽ không bị ăn chửi, nhưng tôi thì có! Thời gian tôi gắn liền với Chrollo đại nhân dường như chỉ ngay dưới Shalnark, chúng tôi có cùng hứng thú với văn kiện cổ, vậy nên chỉ cần là ngoài các phi vụ trộm cướp, cứ cách 3 tháng một lần sẽ có một cái di tích không biết từ nơi trời ơi đất hỡi nào bay tới để chúng tôi phá nát.

Mà trong quá trình ăn nằm trong di tích, sẽ xảy ra rất nhiều tình huống.

Dĩ nhiên kiểu mắng người của Chrollo đại nhân sẽ không phải là mắng om sòm la lối max volume, mà sẽ là kiểu khiến người ta vô cùng tội lỗi. Bởi vì Đoàn Trưởng thân ái không phải người dễ giận, nhưng lại là một người cực thù dai!

Một trong số những lần tôi bị Chrollo ghi thù là vì vô tình làm vỡ phiến đá cổ chưa được giải mã xong.

Lúc đó tôi đang cầm đèn pin soi phiến đá để dịch nghĩa, trong di tích không có ánh sáng thì tôi chỉ có thể dùng cách đó để giải mã thông điệp. Mà nét chữ cổ đã khó hiểu rồi lại còn viết xấu như ma, tôi lao động gần chết mới chỉ dịch được gần nửa.

-"Sasa, tới đây." Chrollo đột nhiên gọi tôi từ phía sau. "Tôi tìm thấy một cái hốc nhỏ, hình như có cơ quan ẩn."

Tôi theo phản xạ đứng dậy, đầu gối đập vào phiến đá. Phiến đá sau đó trước mặt tôi và Đoàn Trưởng, lộn một vòng thật đẹp trên không trung, mạnh mẽ đáp xuống đất.

"RẦM" một cái, rồi nát thành từng mảnh.

Tôi trợn mắt, sợ hãi che miệng, lén lút nhìn về phía Đoàn Trưởng.

Chrollo lên tiếng trước, "Xem ra không thể dùng được nữa." Đoàn Trưởng nhìn sang tôi. "Bây giờ phải làm sao?"

L-Làm sao là sao? Tôi nuốt nước bọt, ấp úng nói, "Đ-Để tôi gắn lại."

-"Nát tanh bành như thế rồi thì có gắn lại cũng không thấy chữ nữa." Chrollo đi tới gần, vươn tay. Tôi tưởng Đoàn Trưởng muốn đánh tôi, sợ gần chết, lập tức rụt cổ lại. Nhưng không! Chrollo không đánh, trái lại là vươn tay xoa đầu tôi.

Tôi đối mắt với anh ấy, lắp bắp hỏi, "N-Ngài giận sao?"

-"Không, Sanya. Tôi không giận." Chrollo cúi người, nhặt mấy mẩu vụn lên. "Tôi chỉ đang tiếc nuối thôi. Phiến đá này tôi phải vượt qua hẳn một căn phòng đặt bẫy mới có thể lấy được. Đều là những cái bẫy rất khó lường, lúc lấy được phiến đá tôi thiếu chút nữa đã bỏ lại nửa cái mạng trong đó. Vậy mà chưa kịp dịch hết nó đã không dùng được nữa, khiến tôi vô cùng tiếc."

Tôi không biết có thật Đoàn Trưởng đã suýt bỏ lại nửa cái mạng trong đó không, dù sao lúc đó Chrollo xung phong đi nên tôi cũng không ngu gì rước việc vào nữa, nhưng đúng thật là khi anh ấy bước ra có cảm giác thê thảm hơn mọi lần.

Vậy mà lại bị tôi làm vỡ. Thứ mà Đoàn Trưởng mạo hiểm lấy về lại bị tôi làm vỡ.

Vậy là tôi bật khóc, "Chrollo, t-thật xin lỗi."

Chrollo ôm phiến đá vỡ trong ngực, nhẹ giọng bảo tôi, "Không cần thấy có lỗi, là do tôi. Đáng lẽ không nên để hết trách nhiệm cho cô."

Tôi thậm chí còn thấy...có lỗi hơn.

Lại khóc to hơn, "Đoàn Trưởng, xin lỗi anh! HUHUHU!!" Tôi nắm góc áo Chrollo, vì hối lỗi mà khóc không dừng được. "Tôi không cố tình! Tôi thật sự không có cố ý!"

Chrollo cười buồn, "Đừng khóc, không phải lỗi của cô."

S-Sau đó, Đoàn Trưởng chảy xuống một giọt nước mắt.

-"Đúng, không phải tại cô đâu."

Nhưng mẹ nó tôi cảm thấy đó là do tôi! Đoàn Trưởng chết tiệt!

Về sau tôi vô tình phát hiện cái phòng khỉ gió mà Đoàn Trưởng nói mạo hiểm nửa cái mạng vào thực chất chỉ là một căn phòng trống không, chỉ cần mở cửa là có thể vào được. Nhưng cái đó cũng không phải mấu chốt, dù gì đúng thật là do tôi làm vỡ phiến đá, nhưng cũng không thể không nói kĩ năng diễn xuất của Đoàn Trưởng quá tốt đi.

Làm tôi khóc hết nguyên một buổi, đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy tội lỗi nữa.

Chính vì thế, thật sự không muốn cùng Đoàn Trưởng nghiêm túc nói chuyện chút nào.

Tôi với Shalnark rời sân bay, lại thêm 15 phút nữa tới địa chỉ đã hẹn. Căn cứ của lữ đoàn thực chất trải dài khắp các châu lục, gần như ở nơi nào cũng có một căn nhà thuộc sở hữu của băng. Bình thường tôi hay ở Yorknew, vậy nên mặc định căn hộ ở đó là của tôi. Còn chỗ này, gần Đấu Trường trên không, hình như là căn cứ thường xuyên của Uvogin với Nobunaga.

Thực chất trừ tôi thì hầu hết các thành viên khác trong lữ đoàn đều không thích ở cố định một chỗ, bọn họ di chuyển rất thường xuyên, thậm chí là thể ngủ luôn ngoài đường cũng được.

Vừa tới nơi là Shalnark đã trực tiếp đẩy cửa xông vào.

-"Đông đủ vậy sao?" Cậu ấy đứng chắn trước mặt tôi, làm tôi không thấy rõ có những ai. "Feitan, bình thường anh đâu có ở đây? Sao giờ lại xuất hiện?"

Tôi bước sang một bên, né khỏi lưng Shalnark.

Có hai người, Uvogin với Feitan. Nhưng bóng lưng Uvogin to lớn, ngồi một phát là Feitan lọt thỏm ở phía sau, nếu không phải ban nãy Shalnark có gọi tên hắn ta thì chắc tôi cũng chẳng biết có Feitan ở đây.

Lũ người thần kinh bất thường này đang tụ họp chơi bài với nhau, xung quanh còn có mấy lon bia rải rác.

-"Ta nghe nói ngươi tới, mà ngươi tới thì chắc chắn con ranh kia cũng tới theo." Feitan ngó ra từ sau bóng người Uvogin, trên tay cầm một lon bia, làm bộ cụng với tôi. "Sanya, ông đây đặc biệt tới chúc mừng cô. Chúc mừng sự yếu kém của cô đã đạt tới một trình độ mới, tới cái kì thi Hunter rách như thế mà cũng không qua được."

Tôi thật sự rất muốn đấm vỡ mặt tên lùn này.

-"Hôm nay không rảnh để tám chuyện với anh. Sếp đại nhân kêu tôi tới, bảo tôi không tới sẽ trừ lương." Tôi dồn hết sức bình sinh từ thuở cha sinh mẹ đẻ vào, nặn ra một nụ cười khó coi. "Thế nên sếp đâu?"

Feitan vẫn cứ là phải cười nhạo tôi đã, "Không nghĩ cô yếu tới như vậy thật. Trước kia còn tưởng là cô giả bộ ngu, thì ra giả vờ lâu quá lại thành thật rồi."

-"Đủ rồi, Đoàn Trưởng đâu?" Tính tình Feitan trước tới nay đều khó ưa như này, là một người trưởng thành, tôi sẽ không phí thời gian đôi co với đứa oắt con mãi không chịu lớn.

Mấy hôm trước Feitan đã nhắn tin trước, thế nên hắn ta xuất hiện ở đây tôi không bất ngờ. Nhưng không nghĩ Feitan lại rảnh rỗi như này, lại còn ở đây ôm cây chờ thỏ, đợi tôi xuất hiện nữa.

-"Nói vậy là cô trượt thật? Lúc nghe Shalnark nói ta còn không tin!" Uvogin cười phá ra. "Không sao đâu Sanya! Không có gì là vĩnh viễn, đến cả số 12 của băng chúng ta cũng phải đến lúc lụi tàn thôi!"

Sau đó cầm lon bia lên, uống cạn trong một hớp, rồi vo tròn vỏ lon lại ném đi, "Chỉ có sức mạnh thể chất mới là vĩnh cửu!"

Vỏ lon bị vo tròn lại thành một viên bi bé xíu, bay tới gần chỗ tôi thì được Shalnark bắt lại hộ.

-"Này Uvo, ném cẩn thận chứ." Cậu ấy quẳng cái lon vào chồng rác xung quanh. "Trúng Sanya thì sao?"

-"Một cái vỏ lon bia thì gây được thương tích gì cho cô ta? Shalnark, ta cảm thấy Sanya yếu đi một phần là do ngươi. Ngươi bảo vệ cô ta như thế, rốt cuộc có nhớ cô ta cũng là một thành viên của lữ đoàn không?" Feitan cười nhạo. "Như vậy đợi lúc hai người tách ra, với cái loại thể chất yếu như sên đó, cô ta sẽ sớm bỏ mạng ở xó xỉnh nào đó thôi."

Tôi khoanh tay, nhìn Feitan đang rung đùi đắc ý bằng nửa con mắt.

-"Cái loại chó độc thân không ai thèm như anh thì có quyền gì nói tôi?"

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Feitan từ trên băng ghế sopha bay tới trước mặt tôi.

-"Này này!" Shalnark ôm tôi lùi ra sau. Tôi ở trong người Shalnark, được cậu ấy ôm trọn, bình an vô sự đối diện với đầu kiếm của Feitan. "Thành viên trong lữ đoàn không được đánh nhau, nếu có xích mích thì tung xu. Quên luật à?"

-"Tránh ra Shalnark." Feitan gằn giọng, mũi kiếm dần chuyển sang Shalnark. "Mỗi lần ta với con nhỏ này gây sự cũng có ngươi góp mặt là sao? Thích lo chuyện bao đồng à?"

Shalnark vỗ vỗ lưng tôi, "Không phải thích lo chuyện bao đồng. Anh đang đe dọa bạn gái tôi, chẳng lẽ tôi lại để yên?"

Feitan trừng mắt lườm Shalnark, còn Shalnark thì...nhìn tôi.

-"Có sao không?" Cậu ấy hỏi. "Ban nãy kiếm của cậu ta có đụng tới cậu không?"

Tôi lắc đầu, đắc ý kiễng chân, hôn lên cằm cậu ấy.

-"Sanya!!" Feitan gào lên. "Có tin ta xẻ hai ngươi thành tám mảnh không?!"

Tôi càng đắc ý, quay mặt Shalnark ra, hôn lên hai má cậu ấy, vui mồm còn cắn thêm mấy nhát.

Giờ thì đã hiểu lợi ích của việc có người yêu chưa, hả con cẩu độc thân kia?!

***

Nói tới Feitan thì chúng tôi cũng có rất nhiều kỉ niệm.

Trên thực tế, khoảng thời gian quen biết giữa hai chúng tôi có lẽ chỉ kém sau Đoàn Trưởng và Shalnark.

Tôi quen biết Đoàn Trưởng chưa được một năm thì đã được diện kiến thêm một vài thành viên nữa mà vào thời điểm đó, có thể gọi là "kẻ thù không đội trời sinh của Chrollo".

Nói là "kẻ thù" thì hơi quá, đối với Đoàn Trưởng hồi 10 tuổi thì thực ra mấy người đó giống như kẻ bắt nạt hơn. Nói ra có hơi khó tin, nhưng thật sự hồi bé tính tình Đoàn Trưởng rất lành, ai mắng anh ấy cũng sẽ không mắng lại, chỉ biết mỉm cười ngu thôi. 

Ngày nào tôi cũng đi theo Chrollo, mà bọn bắt nạt thì ngày nào cũng tìm tới. Thời điểm đó Feitan với Phinks là một đội, lần nào bọn họ tới tìm tôi với Đoàn Trưởng cũng đều cưỡi theo một con mô-tô phân khối lớn. Khoảng cách giữa hai chúng tôi còn hơn trăm mét đã nghe thấy tiếng bô xe gầm rú rồi. 

Thành thật thì tôi chưa bao giờ để ý Feitan với tôi hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, có thể là Feitan lớn hơn, mà cũng có thể tôi lớn hơn. Nhưng hồi bé thì kích thước giữa hai chúng tôi không chênh lệch lắm, Chrollo đã gầy rồi mà tôi với Feitan còn gầy hơn anh ấy. 

Tên nhóc con ốm yếu gầy gò nhưng luôn giữ một tâm thế rất gợi đòn, mỗi khi hắn ngước lên nhìn tôi đều có cảm giác đang mang một hàm ý thắc mắc, đó là vì sao trông tôi như vậy nhưng lại được Chrollo thu nhận.

Bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau, Feitan đều sẽ nhìn tôi như thế. Cuối cùng tới ngày thứ 3, hắn cũng chịu mở lời.

Câu đầu tiên Feitan nói với tôi lại là, "Này, loại phế vật như mày sao lại được tên tóc đen coi trọng?"

Tôi đang chuẩn bị cắn miếng táo trong tay, nghe câu hỏi này thì không thể không dừng lại. Cơ miệng tôi còn đang há ra, chỉ cách quả táo chưa đầy một xăng-ti.

Chrollo đứng chắn trước mặt tôi, lúc đó tôi kém Đoàn Trưởng cả một cái đầu, mỗi lần đi ra ngoài anh ấy đều sẽ nắm tay tôi, cẩn thận dặn dò đừng buông tay ra, nếu bị lạc thì sẽ rất phiền phức. 

Tôi chưa bao giờ ý thức được "phiền phức" mà Chrollo nói là cái gì, cho tới khi gặp hội Feitan, tôi mới hiểu đây chính là cái "phiền phức" mà Đoàn Trưởng nói.

-"Feitan, đừng trêu chọc em ấy." Tôi nghe tiếng Chrollo vọng từ trên đầu xuống, ôn hòa vô cùng. Sau đó, anh ấy đưa tay xoa đầu tôi. "Đừng để ý, tính cách Feitan là vậy đó."

Tôi nhìn Chrollo, nhìn rất lâu, sau đó liền nhìn sang Feitan. 

Ánh mắt Feitan nhìn tôi mang lên vẻ thách thức, rõ ràng là muốn chê tôi yếu hơn hắn. Ngoài ra không giấu chính là sự khinh thường tột cùng, cảm tưởng như trong mắt Feitan khi đó tôi chỉ là một con sâu róm, hắn có thể tùy ý nhấc một bước chân dẫm bẹp tôi.

Tôi không thể chịu được ánh mắt chết tiệt đó của hắn, vậy nên tôi ném quả táo sang một bên, thả tay Chrollo ra, lao tới đẩy Feitan từ trên xe mô-tô xuống, vung tay hạ xuống cú đấm khai mạc.

Feitan cũng không vừa, lập tức phản đòn. Hai chúng tôi lăn lộn thê thảm trên nền đất đầy rác của phố Sao Băng, song song với tiếng đấm đá nhau là âm thanh Chrollo cố khuyên can, còn có Phinks luôn đứng làm bù nhìn bên cạnh cố dùng sức tách hai chúng tôi ra mà không nổi. Cuối cùng, chúng tôi lăn tới khi mặt mũi ai cũng không còn nhìn ra hình thù nữa, kiệt sức mới dừng lại. 

Dư chấn để lại sau vụ ẩu đả là Feitan bị mất một nhúm tóc cùng một cái răng. May cho hắn là lúc đó hắn chưa quá tuổi thay răng, còn không bây giờ hắn ta không những là tên lùn, mà còn là tên sún nữa. 

Feitan cắn tai tôi gần rách, máu chảy từ vết rách đi vào màng nhĩ. Tôi nằm trong người Chrollo, bên tai bị chảy máu được anh ấy bịt lại, vậy nên sau đó Feitan có nói thêm mấy câu, nhưng tôi đều nghe không ra.

Chỉ có mấy từ đơn giản là lọt vào được, "Mày cũng được đấy."

Tôi nghiến răng, vung tay ném mớ tóc trong tay về phía hắn, hét lên.

-"Mẹ nó, được cái chó gì mà được!"

Tôi như vậy mà lại bị một thằng ranh đánh ngang tay! Tôi không chấp nhận!

Mối thù này dần được đơm thành trái ngọt sau nhiều năm chúng tôi làm việc cùng nhau, mỗi ngày lại chín dần, chín dần, cho tới khi Đoàn Trưởng phát hiện ra.

Vậy nên chúng ta có luật thép trong băng: "Thành viên không được xích mích nội bộ."

Hay quá, thật mẹ nó cảm ơn Đoàn Trưởng nhé.

Chúng tôi đang lườm nhau muốn rách mặt thì tôi bị triệu tập. Vẫn là không thể quên mục đích chính khi tới đây, đó là để Đoàn Trưởng hỏi tội chuyện thi bằng Hunter.

Dù là bất cứ không gian nào, bình thường Chrollo sẽ luôn ngồi ở vị trí cao nhất so với các thành viên, thể hiện sự uy nghiêm của một đầu sỏ. Còn nếu không phải là đang trong thời gian họp băng, Đoàn Trưởng sẽ ngồi riêng một góc, yên tĩnh đọc sách.

Thực ra tôi vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc quyển sách mà Đoàn Trưởng đọc liên quan tới nội dung gì. Bởi vì những ngôn từ trong đó tôi xem không hiểu, mà tôi đường đường chính chính là một sinh viên gương mặt vàng của đại học Yorknew, thế mà vẫn xem không nổi sách của Đoàn Trưởng.

Nhưng vẫn là quay lại vấn đề chính, là một người ưa thích sự yên tĩnh tuyệt đối, khi không trong thời gian hòa nhập cộng đồng, Đoàn Trưởng sẽ giống một thanh niên tự kỉ anti xã hội, cả ngày sẽ nhốt mình trong phòng.

Căn cứ này có hai tầng, tầng Một đã bị hội nhóm cờ bạc chiếm dụng, như vậy tầng Hai sẽ là độc quyền sở hữu của sếp.

Tôi đang trừng mắt với Feitan thì nghe tiếng bước chân nặng nề từ tầng trên truyền xuống. Chúng tôi theo phản xạ ngước lên.

Ở lan can tầng Hai là Đoàn Trưởng đại nhân đang chăm chú quan sát chúng tôi.

-"Vừa tới đã gây sự với Feitan sao, Sanya?"

Tôi lập tức chỉ vào mặt Feitan, "Hắn gây sự trước."

Feitan trừng tôi, "Coi chừng ông đây chặt đứt cái ngón tay láo toét của ngươi."

Tôi khựng lại, ngón tay có phần đông cứng.

-"...Đoàn Trưởng, Feitan dọa giết tôi!" Tôi lập tức gào lên. "Tôi đề nghị xử phạt! Tên khốn này dám đe dọa tôi, đe dọa cánh tay phải đắc lực của ngài!"

Chrollo triệt để giữ im lặng.

Tôi được đà nói tiếp, "Ban nãy Feitan còn dám chĩa mũi kiếm vào tôi nữa! Như vậy là sai! Hắn ta tuy rằng chưa đánh tôi nhưng vẫn đã vi phạm điều lệ của băng, đó là khởi đầu và thúc đẩy xích mích!"

-"Này, ngươi bịa chuyện trơn mồm quá nhỉ?" Feitan vươn bàn tay ác ma tới, còn tôi, rất hung hăng hất tay hắn ra.

-"Có Đoàn Trưởng ở đây, tôi xem anh dám làm gì tôi." Tôi kiêu ngạo cười.

Feitan trở tay lại, nắm cổ tay tôi. Tôi cũng lập tức dồn sức đấu lại. Chúng tôi cứ như thế khởi động một trận thi vật tay.

Nhưng như đã nói, trong lữ đoàn, tôi xứng đáng với cái danh "thể chất phế vật". Ai cũng có thể vật tay thắng tôi, mà Feitan, chỉ cần nhìn vào số hiệu cũng biết sức mạnh của hắn ta không phải dạng vừa. Dựa theo hai điều này, tôi còn chưa kịp lấy sức đã bị Feitan bẻ ngoặt tay.

Tôi lập tức la oai oái, "Ối đau! Đau điên!"

Feitan âm u nói, "Ta bẻ gãy ngón tay ngươi, xem ngươi còn dám nói linh tinh không."

-"Feitan." Vị cứu tinh cuối cùng cũng ra mặt. Tôi xúc động nhìn tới Đoàn Trưởng, người vừa ra hiệu stop.

Chrollo né tránh ánh mắt của tôi, chỉ bảo, "Thả Sanya ra. Lát nữa hai người có thể tự giải quyết chuyện đấu sức này sau. Giờ tôi có chuyện cần nói với cô ấy."

Tôi được thả ra, lon ton chạy lên lầu hai.

Shalnark chậm rãi đi theo sau, "Đi chậm thôi Sanya."

Tôi đi tới bám tay áo Đoàn Trưởng, mở to hai mắt chớp chớp, "Đoàn Trưởng, lâu rồi không gặp."

Chrollo nhìn tôi, ánh mắt đen sâu hun hút, không rõ có cảm xúc gì.

Bình thường style ăn mặc của Đoàn Trưởng sẽ thay đổi dựa theo hoàn cảnh. Nếu như là trong thời gian có phi vụ nào, Đoàn Trưởng sẽ khoác cái áo lông màu đen có thêu hình chữ thập ở phía sau. Còn nếu là phong cách đời thường, lần nào gặp cũng sẽ thấy Đoàn Trưởng mặc sơ-mi trắng quần âu đen, nhìn rất phong độ, nhưng cũng rất...bí bách.

Tôi mỉm cười ngọt lấy lòng, còn Đoàn Trưởng, thật lâu sau mới cong môi, cười đáp lại với tôi.

-"Ừ, lâu không gặp, Sanya."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net