2. Chân chính hưởng thụ cuộc sống.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lang thang ở thành phố Zaban ăn chơi đến ngày thứ ba thì bị Hisoka bắt gặp.

Thực ra tuy nói rằng Zaban là một thành phố, nhưng cứ mãi quanh quẩn ở trong một quận thì kiểu gì cũng sẽ gặp nhau thôi. Nếu được tôi cũng rất muốn tránh mặt tên chó dại này, nhưng nếu ngẫu nhiên đụng mặt cũng không thể trách tôi được. Cũng đâu phải là tôi muốn khi bản thân đang đứng ăn vặt ở quầy xiên nướng ven đường lại thấy Hisoka đang hí hửng cười cười ở đối diện chứ.

-"Bà chủ, thêm 3 xiên đi." Tôi ném xiên que vừa ăn xong xuống đĩa, tiếp tục xử lí thêm một xiên nữa.

Đó là lúc Hisoka quay đầu, phát hiện ra tôi.

Nói thật tôi không quá biết rõ về đời sống cá nhân của hắn ta. Tỉ như là trong thời gian rảnh rỗi, khi không sinh hoạt cùng lữ đoàn thì hắn ta thích đi đâu? Có sở thích thế nào? Cơ bản là tôi không muốn biết và cũng không quan tâm. Ấn tượng về Hisoka trong tôi trước giờ chỉ gắn liền với hai chữ "biến thái", mà thể loại này chắc chắn sẽ không có bạn bè xã giao nào. Dựa vào hiểu biết của tôi về Hisoka, kẻ thù của hắn hẳn còn nhiều hơn bạn bè hắn cả trăm lần.

Thời điểm có thể tính là lần chung đụng gần nhất trong khoảng thời gian quen biết, lần đầu tôi phát hiện: Thì ra cũng có những người chịu làm bạn với biến thái.

Tôi dừng động tác nhai lại, yên lặng đấu mắt với hắn.

Sau đó...tiếp tục nhai.

Nhai nhai nhai, thịt nướng rất ngon, nêm nếm vừa vặn, quả thật rất khó tìm thấy chất lượng món ăn như thế này ở một quán ven đường. 

Không rõ Hisoka đã nhìn tôi bao lâu, chỉ biết khi tôi vừa ăn xong xiên que kế tiếp thì hắn ta đã ở ngay trên đầu.

-"....Cô thấy cái gì rồi?"

Tôi nhún vai, "Thấy xiên que rất ngon. Muốn ăn thử không?" Để phụ họa còn giơ cái xiên thịt huơ huơ trước mặt hắn.

Hisoka cực kì bất lịch sự, đưa tay hất xiên thịt qua một bên.

May là tôi giữ kịp, mỗi tội hơi đau tay.

-"Này, anh không ăn thì cũng đừng có thô lỗ vậy chứ." Tôi nuốt miếng thịt xuống. "Thưởng thức đồ ăn ngon cũng là một nghệ thuật đấy. Đừng tưởng ai cũng lấy giết chóc làm thú vui như anh."

Hisoka âm trầm chỉ tay vào mặt tôi, "Trả lời mau, Sanya."

Tôi hiếm khi nào mỉm cười với hắn. Móng tay Hisoka hơi sắc, trỏ vào cằm tôi rất khó chịu, nên tôi đưa tay đẩy mu tay hắn ra.

-"Tôi không rảnh."

Hisoka không chịu thua kém, tôi đẩy tay hắn ra nhưng hắn vẫn ngoan cố đẩy lại.

-"Sanya."

Có đôi khi Hisoka thật sự rất ngược đời, tự mình chường mặt ra trước mặt tôi rồi hỏi tôi vì sao lại đi nhìn lén hắn.

Nếu đã không muốn bị nhìn thấy thì cũng đừng chọn chỗ công cộng dễ nhìn như vị trí này chứ. Khi hẹn gặp bạn bè hoàn toàn có thể vào quán cafe ngồi tâm sự với nhau, vả lại đại ca này, bộ anh kết giao với ai là bí mật quốc gia đại sự hay sao mà không cho phép người khác được biết?

Tôi nắm chặt mu tay Hisoka, dùng sức vặn, "Hướng tay đi chỗ khác, bằng không tôi bẻ gãy ngón tay anh."

Thực ra đứng cãi nhau trước chỗ người ta bầy hàng thật sự rất vô duyên, nhưng thân là hai người không coi trọng thể diện, chúng tôi đã trực tiếp ngả bài với nhau tại đây. Hai chúng tôi mắt to mắt nhỏ trừng nhau, không ai chịu nhường ai, chỉ cho tới khi bà chủ quán xiên nướng đập vào vai tôi, lí nhí bảo, "Hai người...hay là hai người tìm chỗ khác giải quyết chuyện riêng được không?"

Rõ ràng trong cả hai thì tôi trông ngoan hiền, dễ nói chuyện hơn so với Hisoka rất nhiều, thế nên bà chủ mới dám đập vai tôi.

Tôi chấp thuận ý kiến của bà chủ, nhưng không phải vì tôi muốn đi chỗ khác giải quyết chuyện, tôi chỉ muốn cách xa Hisoka thôi.

Thế nên mặc kệ Hisoka vẫn đang lừ mắt với mình ở phía sau, tôi dứt khoát xoay người bỏ đi.

Lẽ dĩ nhiên Hisoka sẽ không để chuyện này trôi đi trong êm đẹp. Để đảm bảo những ngày bình yên còn lại tại thành phố Zaban, tôi dứt khoát nhốt mình trong khách sạn hai ngày. Trong hai ngày này cũng không biết Hisoka có tìm tới chỗ tôi không, nhưng dù sao cũng đã có nhân viên bảo an lo, vả lại chốn đông người, kẻ chưa có bằng Hunter như Hisoka sẽ không dám động thủ công khai đâu.

Vả lại, tỉ như hắn có tìm tới thì tôi cũng không ngại đánh một trận.

Cách ngày thi Hunter còn hai ngày thì tôi nhận được tin từ Đoàn Trưởng, chung quy cũng là muốn nhắc tôi cẩn thận thi cử. Ôi vẫn cứ là có cảm giác như thể mình là con gái của Đoàn Trưởng vậy, lời nhắc nhở như này có khác gì ông bố nhắc nhở con mình trước ngày thi là: Thi thố cho đàng hoàng, bằng không về nhà tao đánh chết.

Tôi...tiếp tục chuyển tin vào thùng rác.

Đoàn Trưởng quá là phiền.

***

Nhốt mình trong khách sạn hai ngày liền không cảm nhận được thú vui cuộc sống nữa.

Dù sao Hisoka chắc cũng không kiên nhẫn chờ tôi ló mặt ra lâu tới vậy đâu, vậy nên tối hôm đó tôi tiếp tục cuộc ăn chơi của mình.

Ở thành phố Zaban còn một địa điểm nữa rất nổi tiếng: Các quán bar.

Vì Hisoka mà hai ngày liền tôi đều phải giả làm mỹ nữ ngoan ngoãn, thế nên thời điểm được bung xõa, tôi không thể không nhân cơ hội bộc phát mọi stress ra ngoài.

Trước tiên là rượu, hai ngày rồi chỉ có thể uống vang, hoàn toàn không đã. Thế nên tôi vừa đặt mông xuống ghế đã lập tức gọi một ly Margarita.

-"Mấy ngày vừa rồi không thấy cô ghé qua, tôi còn tưởng cô đã thay đổi rồi."

Đối với những người phục vụ đã làm việc lâu ở quán bar này thì hầu hết đều sẽ nhớ mặt tôi. Cách đây hai năm tôi có từng theo Đoàn Trưởng làm một phi vụ ở Zaban, lưu lại tại chỗ này khá lâu, trong khoảng thời gian đó để giải khuây chính mình thì cũng rất thường xuyên tới đây. Sau khi phi vụ kết thúc thì tôi cũng theo Đoàn Trưởng rời đi, về sau cũng chỉ rất thỉnh thoảng mới ghé lại, nhưng may mắn là quản lí chỗ này vẫn chưa đổi, cũng có vài người phục vụ khá quen mắt mà tôi nhớ mang máng.

Tôi cầm ly cocktail uống một ngụm.

-"Mẹ nó, đây mới đúng là rượu chứ!" Tôi lập tức uống một hơi cạn đáy. "Nhanh làm ly nữa đi, Zoe. Hôm nay chị đây mà không uống tới chết thì không phải tên Sanya nữa!"

Zoe thực ra không phải người làm lâu, nhưng dạo đây vì cuộc thi Hunter mà tôi lại tới Zaban tiếp, dĩ nhiên trong 3 ngày đầu sẽ luôn cố định tới đây uống mấy ly. Mấy ngày rồi nếu không phải vì Hisoka thì tôi cũng sẽ tới.

-"Tiểu thư Sanya mấy hôm rồi bận gì sao? Hôm kia tôi còn cá với quản lí là cô sẽ đến muộn hay đến sớm, vậy mà cuối cùng còn không thấy bóng dáng cô xuất hiện nữa."

Nhắc tới lại khiến người khác phiền não, aiz...

-"Bận rộn cái quỷ gì, tôi đây là bị một con chó hoang theo đuôi." Tôi nhận ly cocktail từ Zoe, uống tiếp. "Không biết chừng vào lúc này nó cũng đang âm thầm quan sát tôi từ phía nào đó đấy. Mẹ nó, đúng là tên biến thái."

-"Nói vậy..." Zoe vừa lau cốc vừa tiếp chuyện. "Là người theo đuổi cô sao?"

Tôi suýt nữa sặc rượu.

-"Cậu nghĩ thế nào mà ra được kết luận đó vậy?"

-"Không lẽ tôi nói sai ạ?" Zoe nghiêng đầu cười. "Người như thế nào mới có thể khiến tiểu thư Sanya sợ tới mức không dám tới quán chúng tôi nữa chứ."

Tôi đập mạnh ly rượu xuống bàn, "Cậu nhìn ở đâu ra mà dám nói tôi sợ hắn?! Tôi thèm vào sợ hắn! Cái tên hề biến thái như quỷ đó, bà đây mà sợ sao?! Nói cho cậu biết, từ giờ tôi gặp hắn lần nào là sẽ đánh lần đó! Đánh tới chết, đánh tới mức hắn phải kêu cha gọi mẹ tới cứu thì thôi!"

Cứ nhắc tới Hisoka là khiến tâm tình tôi không thể nào không phẫn nộ. Tôi phẫn nộ tới mức uống liền tù tì hai ly Margarita, sau đó lại thêm ly thứ 3.

Zoe có chút nể phục đối với tôi, "Tiểu thư Sanya, tửu lượng của cô quả nhiên vẫn không thay đổi. Tốt như mọi khi."

Tôi lại uống tới phân nửa ly thứ ba tiếp, "Không chỉ như mọi khi, lần này tôi nhất định phải uống hơn thế. Bằng không thời gian tới không thể tới uống nữa...Đúng rồi đó Zoe, sắp tới tôi sẽ không thể tới đây một thời gian, phải làm người ăn chay mấy bữa. Nghĩ tới thôi đã thấy như địa ngục vậy."

Zoe đã bắt đầu chuẩn bị làm ly thứ 4 rồi.

-"Sắp tới cô bận việc gì ạ? Nếu thật sự không có thời gian thì tôi sẽ báo với quản lí, đóng cửa muộn hơn chờ cô Sanya tới---"

-"Thôi thôi, không phải phiền cậu thế." Tôi chán nản xua tay. "Sếp đại nhân của tôi bắt tôi đi dự một cuộc thi. Mà cái cuộc thi này nghe nói vô cùng khốc liệt."

-"Khốc liệt tới mức nào vậy?"

-"Là trong vòng mấy ngày không có chỗ để tắm đó."

Zoe biểu hiện câm nín, lặng lẽ đặt ly cocktail lên trước mặt tôi, "Của cô, tiểu thư Sanya."

Tôi hạnh phúc hít hương thơm của Tequila trong cốc. Zoe đặc biệt pha theo đúng ý tôi, sở thích của tôi khi uống Margarita chính là tỉ lệ Tequila càng nhiều càng tốt.

-"Được rồi, phải tranh thủ trước khi dấn thân vào cái địa ngục đó." Tôi nhấp một ngụm nhỏ trước khi nói. "Hôm nay chỗ cậu vẫn còn phòng đúng không?"

Zoe ngẩng mặt khỏi quầy bar, mỉm cười với tôi.

-"Từ lúc thấy tiểu thư Sanya bước vào quán là tôi đã dặn mọi người dọn dẹp phòng rồi. Của cô, vẫn là phòng số 1 như mọi khi."

Tôi uống nốt ly cocktail, sau đó nhận lấy thẻ từ từ tay Zoe, thong thả đứng lên.

-"Ok. Nếu trước 11 giờ tôi vẫn chưa bước ra thì cứ tính phí gia hạn nhé."

Haha, vì Hisoka mà hai hôm rồi đều phải chịu đựng, tôi vốn dĩ đâu phải loại con gái thích ở trong nhà lâu như vậy?

Trái lại, tôi còn đặc biệt thích những nơi nào vừa ồn ào vừa náo nhiệt, thích uống những đồ uống chứa cồn nặng. Trước kia sau mỗi lần cùng Đoàn Trưởng giải quyết công việc xong, tôi nhất định phải để bản thân bay nhảy cho đã trước khi tiếp tục bị Chrollo tóm đầu trở lại làm việc tiếp.

Thành phố Zaban có rất nhiều quán bar sở hữu dịch vụ này.

Một mình tôi ngồi trong căn phòng lớn, ngậm vào ống hút hít một hơi thật dài, sau đó thỏa mãn nhả ra một làn khói. Ánh đèn màu tím mờ ảo trong căn phòng phủ lên làn khói trắng, khiến đầu tôi trong phút chốc nhẹ bẫng đi, tựa như không còn là ở nhân gian nữa, mà là đang ở trong một giấc mộng màu tím.

Mẹ nó, đây mới chân chính là tận hưởng cuộc sống.

***

Nếu có thể tôi rất muốn ăn nằm ngay tại quán bar tới khi đủ mới thôi, nhưng còn cuộc thi Hunter đang chờ nữa. Lệnh của Đoàn Trưởng là không thể cãi, tôi cũng không muốn chỉ vì bản thân không vượt nổi một cuộc thi rách này mà bị Chrollo cười nhạo vào mũi. Thế nên, bất đắc dĩ phải kết thúc cuộc vui sớm.

Lúc tôi bước ra khỏi phòng thì không còn là Zoe đứng trông quán nữa, mà là quản lí. Buổi sáng thì ở quán bar cũng không nhộn nhịp lắm, vả lại bây giờ mới là 7 giờ sáng, còn quá sớm cho những khách phòng khác tỉnh dậy.

Tôi đi tới trả thẻ từ cho quản lí, cũng đưa luôn thẻ ngân hàng cho cô ấy.

-"Thanh toán đi." Đầu tôi có chút đau, nhưng đổi lại thì toàn thân vô cùng khỏe mạnh. Tinh thần không tìm ra có điểm nào là mệt mỏi cả.

-"Đây là lần đầu tôi thấy tiểu thư Sanya rời phòng sớm như vậy. Hay là dịch vụ của chúng tôi có vấn đề gì chăng? Đã tới mức độ khiến tiểu thư không còn thỏa mãn nổi nữa rồi sao?" Quản lí tỏ vẻ trêu đùa hỏi tôi, tiện thể đưa hóa đơn tới.

Tôi nhận lấy, quá lười để nhìn kĩ số tiền, trực tiếp kí tên.

-"Không phải, ngày kia có việc rồi." Tôi gãi gãi má, cảm nhận cổ họng khô khốc. "Ầy, có bật lửa không? Hôm qua tôi chỉ mới uống bốn ly Magarita sau đó đã vào phòng, khô cổ muốn chết."

Quản lí giữ nguyên nụ cười, trêu tôi, "Vậy thì nên uống nước chứ, tiểu thư Sanya."

Tôi còn chưa kịp rút điếu thuốc ra khỏi bao.

-"....Vậy sao?"

-"Hay cứ là ngồi uống nước nói chuyện với tôi một lúc đã, từ từ hẵn rời đi?" Quản lí ngọt ngào đưa ý kiến. "Nghe Zoe nói tiểu thư sắp phải tham dự một cuộc thi rất khốc liệt, tôi cũng rất tò mò đó. Cuộc thi như nào mà ngay cả tiểu thư Sanya cũng thấy khó khăn nhỉ?"

-"Là cuộc thi Toán học đó." Tôi chép miệng nói bừa. "Đầu óc vốn đã không tốt rồi mà Sếp cứ bắt tôi phải đi thi tính nhẩm. Nếu mà thi không qua thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo mất, cô xem, có tên Sếp nào lại bóc lột nhân viên tới vậy không?"

Quản lí bày tỏ cực đồng tình, "Là cấp trên của tôi đây. Mỗi ngày tôi tăng ca tới muốn thổ huyết, vậy mà chỉ vì hôm qua ngủ quên, bỏ lỡ một cuộc gọi từ tên khốn đó. Hắn lập tức bảo tôi là không chú tâm vào công việc."

Nghe qua thật không khác gì Chrollo.

Mỗi ngày tôi đều lao lực làm việc, năng suất tới mức như thể cả ngày có 24 tiếng thì tôi phải vận động tới tận tiếng thứ 25. Lữ đoàn có cả thảy bao nhiêu phi vụ thì gần nửa là do tôi lao động như chết để lên kế hoạch hoàn hảo nhất. Vậy mà chỉ cần có một phi vụ không thành công cũng sẽ đè đầu tôi mà chửi, không chỉ thế, Đoàn Trưởng còn không phải kiểu sẽ chửi thẳng mặt. Kiểu mắng người của Chrollo chính là sẽ khiến người nghe phải khắc cốt ghi tâm, phải hằn lên ngực trái, tới mức đến cả trong mơ cũng sẽ nghe thấy tiếng hắn mỉa mai mình.

Tôi uống cạn cốc nước trong nháy mắt.

-"Thế mới nói, kì thi này tôi nhất định không thể trượt." Tôi gằn từng tiếng, cảm thấy máu nóng đang sục sôi trong bụng. "Bằng không sẽ bị hắn ta cười nhạo cả đời mất."

-"Là tiểu thư Sanya cơ mà, có gì mà lại không làm được đâu." Quản lí vỗ vỗ lên vai tôi, ra hiệu cố lên. "Hay là về luyện thêm mấy đề Toán đi, biết đâu lại có ích."

Tôi xua tay, "Toán tiếc quái gì, bỏ đi. Chẳng thà bắt tôi uống cạn rượu quán cô còn hơn là đi giải đề Toán."

-"Nhưng tiểu thư Sanya này, tôi có quen biết vị này lão luyện lắm. Gọi là cựu thí sinh cũng được, đã đi thi nhiều lần lắm rồi. Hay tôi giới thiệu cho cô, như vậy cô sẽ không phải đau đầu về cuộc thi nữa?"

Tôi lập tức liếc sang phía quản lí, chỉ thấy cô ấy duy trì nụ cười mỉm với mình.

Từ hai năm trước tôi tới thành phố Zaban này cũng là cô ấy làm quản lí, nhưng khi đó cô ấy trông vẫn còn rất non dại, chỉ là trải qua một đoạn thời gian dài, đến giờ ngay cả nét ngây ngô khi đó cũng không còn nữa rồi.

...Miệng tôi thì nói là cuộc thi Toán, nhưng làm quái gì có cuộc thi Toán ngu xuẩn nào lại khốc liệt tới mức không cho người ta thời gian tắm rửa luôn cơ chứ.

Tôi bật cười, "Nói đi."

-"Tin tức chỗ chúng tôi cũng là tiền, tiểu thư Sanya."

-"Trông tôi giống như thiếu tiền không?" Tôi ngồi bắt chéo chân, xoay lại đối diện với cô ấy. "Nói đầy đủ một chút, tốt nhất là đừng để tôi biết cô lừa tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net