27. Em bé Chou Chou.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian rất nhanh đã hết một ngày.

Mà tôi cũng đã tận lực tránh né Đoàn Trưởng được nửa ngày.

Bữa tối hôm đó khẳng định là bữa ăn khó nuốt thứ hai trong đời tôi. Giáo sư Maya vì mong muốn tăng tính đoàn kết giữa sinh viên mà đã yêu cầu bữa tối mỗi ngày đều phải cùng nhau dùng bữa, vì vậy tôi hiện tại đang nằm trong tình thế khó xử tận cùng.

Chrollo năm 10 tuổi đã từ quá khứ xuyên tới đây, hiện đang ngồi ngay cạnh tôi.

Chúng tôi chỉ cách nhau một khuỷu tay.

-"Tất cả các trò cứ tự nhiên ăn đi!" Giáo sư Maya vừa nâng chén vừa hô. "Tuy rằng đây là chuyến đi mang tính chuyên môn, nhưng hiện đã hết giờ làm việc rồi! Ngoài giờ làm việc chúng ta không nói tới công việc! Các trò, nâng ly!"

Cả đoàn với số lượng hơn 90% là nam sinh, hưởng ứng như một đám ong vỡ trận. Tiếng hô cảm tưởng như đã làm rung chuyển đã một góc rừng.

-"NÂNG LY!"

Để giải thích một chút, tôi không cố tình ngồi cạnh Đoàn Trưởng, và hình như Chrollo cũng không cố ý ngồi cạnh tôi.

Bắt nguồn từ việc tôi muốn lén lút trốn tới cuối hàng thì bị giáo sư bắt được, bảo tôi ngồi cạnh thầy. Còn Chrollo hiện giờ đang mang danh phận là "đứa trẻ đáng thương lạc gia đình chỉ nhớ mỗi tên mình", tất nhiên sẽ được giáo sư đặc biệt quan tâm.

Vì vậy, vị trí ngồi hiện tại của chúng tôi chính là giáo sư Maya ở đầu bàn, bên trái ông ấy là Neon, bên phải là Chrollo, và bên phải Chrollo là tôi.

Tôi căng thẳng liếc nhìn Đoàn Trưởng ngồi bên cạnh, để lấy lại bình tĩnh chỉ đành uống cạn ly rượu trong tay.

Không thể tin được tôi ở tuổi 22 lại có cơ hội được nhìn lại Chrollo của năm 10 tuổi. Dáng vẻ anh ấy tựa hồ không khác gì so với kí ức của tôi, trừ mấy vết bầm tím đang được quấn băng kia, thì đến cả hình xăm chữ thập trên trán anh ấy cũng biến mất.

Thuật lại diễn biến một chút, thuận tiện kể lại vì sao hiện giờ Chrollo lại ngang nhiên có mặt ở đây.

Đoàn Trưởng hồi chiều sau khi tỉnh dậy đã khai báo được tên của mình, thế nhưng khi giáo sư Maya hỏi anh ấy về gia đình, Chrollo đã giả bộ mất trí.

-"C-Cháu không nhớ. Cháu đang cùng ba đi leo núi, sau đó...sau đó hình như có một nhóm người xông tới..." Chrollo diễn xuất như thần, ôm đầu kêu. "Cháu không nhớ nữa! Ba cháu?! Ba cháu đâu rồi ạ?!"

Tôi đứng cạnh xem trợn ngược mắt.

Giáo sư Maya vỗ vai an ủi Chrollo mấy câu, trấn an anh ấy. Lời thầy ấy nói thật sự rất ấm lòng, đó là nếu như bạn thật sự bị mất trí, còn với một con cáo già đang giả bộ mất trí như Chrollo, chỉ có thể nói...Tôi không hiểu được suy nghĩ của Đoàn Trưởng, nhưng ví như tôi là thầy Maya mà biết được thằng ôn con kia đang diễn kịch với mình, điều đầu tiên tôi làm sẽ là mang nó trở lại bờ sông, để nó tiếp tục trôi tới chết.

Đúng lúc màn khóc lóc của Đoàn Trưởng đang cao trào thì Ursa đi tới, cái tên vô dụng này lúc nào cũng đợi chuyện giải quyết gần xong rồi mới xuất hiện. Giáo sư Maya đem chuyện ban nãy Chrollo nói kể lại cho anh ta, Ursa gật gù một chút, đột nhiên làm ra dáng vẻ căng thẳng.

-"Tôi cũng có chuyện muốn nói. Giáo sư, thầy còn nhớ chuyện ban sáng có hai sinh viên phát hiện bóng ma lảng vảng gần khu vệ sinh không?"

Giáo sư Maya gật đầu, "Cậu đã báo với bên quản lí chưa?"

-"Tôi báo từ lúc sáng, hiện giờ vừa nhận được tin đáp. Dạo đây có tin tức quanh khu vực này xuất hiện sơn tặc."

Anh ta vừa dứt lời đã thành công nhận được một tràng ồn ào.

Tôi có hơi mất tập trung, chỉ đang mải nghĩ lí do có thể khiến Chrollo lại tự nhiên xuất hiện ở đây, lại còn là trong bộ dáng teo nhỏ như này, thì bị một lực nhỏ từ ống quần kéo trở lại thực tại.

Tôi nhìn xuống, thấy Đoàn Trưởng cũng đang ngước mắt nhìn mình.

Tôi: ?????

-"Làm cái gì đấy? Bỏ ra." Tôi rít khẽ. Chrollo cũng lập tức bỏ ra, toàn bộ động tác chỉ vỏn vẹn chưa đầy 2 giây, anh ấy đã quay trở về dáng vẻ đau khổ mất trí lúc đầu.

-"Vì chuyện này, tôi hy vọng mọi người đề cao cảnh giác." Ursa lớn giọng thông báo. "Quản lí bảo đã liên hệ với bên bảo an, nhờ họ gửi chuyên gia tới. Nhưng vì trở ngại di chuyển nên bọn họ chưa thể lập tức có mặt được, có lẽ phải thêm 2 ngày nữa là nhanh nhất. Trong thời gian này tôi hy vọng mọi người tự chú ý an toàn, tránh đi một mình, đồ đạc của bản thân hãy tự bảo quản kĩ. Ban đêm tuyệt đối không tự ý đi lại, mỗi căn nhà đều có khóa riêng, trước khi đi ngủ nhớ khóa chặt, cũng đừng mở cửa sổ."

Tôi với Mayu đưa mắt nhìn nhau, cậu ấy giơ tay, "Nhà bọn em cửa sổ không có cánh."

-"Vậy sao? Tôi biết rồi." Ursa quay sang, bắt lấy hai nam sinh đứng đầu. "Cậu với cậu, lát nữa theo tôi đi lấy một ít vật dụng, đóng tạm một cái cánh cho các bạn nữ."

Nghe tiếng bàn tán rộn ràng xung quanh thật sự khiến tôi muốn trợn mắt mắng ông trời.

Từ một chuyến khảo sát học tập thông thường sao đột nhiên lại rơi vào bối cảnh truyện trinh thám kinh dị thế này? Có phải tới cuối truyện bọn tôi đều sẽ chết không? Chỉ sót lại nhân vật chính cả người đầy máu đứng lên từ trong đống thi thể, sau khi giết chết tên sát nhân thì đã đem theo toàn bộ kí ức ám ảnh này nhảy vực tự sát?

...Hình như chính xác là trinh thám kinh dị rồi đấy.

-"Phải rồi Ursa, cậu nhóc này." Giáo sư Maya đợi hướng dẫn viên nói xong mới tiếp tục đề cập chuyện của Chrollo. "Tình huống này không thể để nó lang thang ngoài kia một mình được. Ba cậu bé...sợ là đã lành ít dữ nhiều. Có cách nào gửi nó về thành phố không?"

Ursa lắc đầu, "Chuyến xe đến thành phố mỗi tháng chỉ có một lần, chạy vào giữa tháng. Hai ngày trước đã đi rồi. Chuyến tiếp theo phải chờ tháng sau."

-"...Cậu có phương án nào không?" Giáo sư thở dài. "Hay gửi nhờ nó ở chỗ người dân địa phương? Đợi hai tuần nữa có thể đưa cậu bé về cùng đoàn chúng tôi."

-"Người dân địa phương nơi này sợ sẽ không đồng ý." Ursa thở dài. "Cuộc sống của bọn họ vốn cũng không dễ dàng, nuôi thêm một đứa bé nữa sợ là không được."

-"Anh trai ơi, ông ơi."

Chrollo lúc này mới lên tiếng. Tôi liếc xuống, nhìn Đoàn Trưởng chậm chạp đứng dậy trên phản, cổ chân anh ấy có lẽ vì va đập trong lúc trôi sông, hiện lên hai vết bầm tím rất rõ. Khi anh ấy đứng dậy động tác còn vì thế mà hơi khựng lại, thân người gầy gò, nhưng hai mắt lại vừa to vừa sáng, long lanh nhìn hai trưởng đoàn.

...Thứ giả ngu này, anh tưởng mình giả ngu là có thể khuấy động lòng người sao?

-"Cháu có thể ở với mọi người không? Cháu có thể tự tìm thức ăn, không cần lo cho cháu đâu. Chỉ cần cho cháu ở chung với mọi người là được."

-"Cậu bé à, đoàn người này là đi khảo sát! Chúng ta không có thời gian lo cho cháu được." Giáo sư Maya hẳn là bị cậu bé vừa yếu đuối vừa hiểu chuyện này làm cho cảm động, đã ngồi xuống vuốt hai cánh tay Chrollo, an ủi nói. "Ta sẽ thương lượng với người dân, hẳn sẽ có người tốt giúp cháu thôi. Chỉ cần chờ hết hai tuần là có thể trở về thành phố, sau đó---"

-"Người dân quanh đây rất đáng sợ..." Chrollo nấc một tiếng. Tôi giật mình theo, anh ta vậy mà ép được nước mắt ra kìa. "Khi cháu cùng ba đi tới đây, bọn họ...bọn họ...Hức hức hức..."

Hức hức con mẹ anh.

Chrollo sẽ không để bản thân rơi nước mắt phí công, trải qua chuyện đó, anh ta đã thành công gia nhập, trở thành thành viên thứ 14 của đoàn khảo sát đại học Yorknew. Giáo sư Maya vui vẻ giới thiệu Chrollo với cả đoàn, mong chúng tôi có thể trong khoảng thời gian này để ý chăm sóc cậu bé nhỏ một chút.

Thầy ấy nói, "Đứa bé này tên là Danchou. Em ấy đã trải qua những ngày rất khó khăn, mong các trò chiếu cố em ấy nhé."

Chrollo chớp chớp mắt, lễ phép cúi đầu, "Em là Danchou ạ. Em sẽ không làm phiền mọi người đâu, mong mọi người giúp đỡ."

Tôi ngứa mắt dáng vẻ giả nai này của Đoàn Trưởng nên không nhịn được, ít nhất cũng phải khiến anh ấy không thoải mái chút.

-"Danchou à, cái tên này nghe hơi lạ nhỉ?" Tôi mỉm cười. "Gọi là Chou Chou đi, vừa thân thiện lại vừa đáng yêu."

Chrollo trợn mắt với tôi, tôi đã kịp thời quay người lại, khuấy động cả đoàn, "Mọi người thấy sao? Chou Chou, cái tên đáng yêu như vậy, gọi như thế sẽ giúp em ấy nhanh chóng hòa nhập hơn."

Nói thật thì trong đoàn gần như toàn là nam sinh, nam sinh đương nhiên không có hứng thú với việc đặt biệt danh, nên nói cho chính xác thì bọn họ không để tâm tới việc xưng hô, gọi kiểu gì cũng được. Vậy nên lúc tôi đưa đề xuất, mọi người đều hờ hững ậm ừ, "Ok, Chou Chou cũng được."

Tôi quay trở lại, cười tít mắt với Chou Chou, "Chào em bé Chou Chou nha."

Tôi mở mắt ra, bị Chrollo lườm.

-"...." Tự dưng thấy hơi sợ sợ.

Giáo sư Maya cũng hưởng ứng theo, đã gọi Đoàn Trưởng là Chou Chou.

-"Chou Chou, mấy ngày sắp tới cứ tự nhiên nhé. Mọi người ở đây đều là sinh viên, rất thoải mái, có gì cứ tìm họ nhé."

Chrollo vâng dạ cảm ơn, thế nhưng tôi vẫn có thể thấy ánh mắt anh ấy từ sau người giáo sư Maya bắn tới chỗ tôi. Một cái nhìn đầy u oán chết chóc.

Thật sự khó mà tin được con quỷ sở hữu cái liếc như hận không thể đẩy tôi xuống mười tám tầng địa ngục đó lại chính là thằng nhóc con mang bộ dáng vừa trắng mềm vừa yếu đuối đang ngồi cạnh tôi ăn cơm lúc này.

Tôi nhìn Đoàn Trưởng chậm rãi dùng đũa gắp một miếng khoai tây, vùi vào trong bát, sau đó đem khoai tây với cơm trắng cùng lúc đưa vào miệng, từ tốn nhai.

-"Tập trung ăn đi."

Tôi giật bắn mình, theo phản xạ quay đầu trở lại phía trước, đối diện là Neon tuy rằng rất chê bai đồ ăn nhưng chỉ dám bĩu môi than phiền, hai chúng tôi ngẫu nhiên chạm mắt nhau.

Neon nghiêng đầu, "Chị Sanya?"

Tôi cứng nhắc mỉm cười, "Không sao, tự nhiên thấy dưới đất có con rết nên---"

-"A! Có rết sao ạ?! AAAAAA!!!" Neon lập tức nhảy khỏi bàn, cô bé hét rất lớn, thu hút toàn bộ sự náo nhiệt xung quanh về mình. "Eliza! Bắt nó! Bắt nó đi!"

Vào lúc tôi chưa kịp phản ứng đã bị một lực từ bên trái kéo sang, ngay sau đó là khuôn mặt béo như heo của Chrollo hiện ra.

-"Tập trung ăn, đừng có nhìn tôi nữa." Chrollo vỗ hai má tôi. "Hay là cảm thấy tôi quá có sức hút?"

Tôi trợn mắt, chưa kịp đáp lời, Chrollo đã buông tay ra, đẩy tôi trở lại vị trí cũ.

Neon vẫn chưa dừng hét, thế nên toàn bộ loạt hành động mờ ám ban nãy của Đoàn Trưởng hẳn không ai nhìn thấy. Tôi thật lòng muốn mẹ nó đánh người, nhìn xem đi, có đứa trẻ con 10 tuổi nào lại bày ra bộ dáng âm binh quái khí đến mức dọa được cả ma quỷ như này không chứ?!

***

Kết quả tới khi xong bữa, tôi với Đoàn Trưởng vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện.

Ở trong một khu vực nhỏ như vậy, đi đâu làm gì cũng sẽ có người để ý, thật sự rất khó để tìm được vị trí thích hợp.

Nhân lúc sau bữa ăn, mọi người đang tụ họp chơi bài với nhau, tôi nghĩ lúc này hẳn sẽ là thời điểm thích hợp nhất. Vì vậy, tôi lựa chọn không tham gia đánh bài cùng Mayu, bỏ lỡ một cơ hội giao lưu với bạn học, ngồi một chỗ đọc sách.

Không cần ngẩng đầu cũng biết có người đi tới, ngồi đối diện với mình.

-"Sasa."

Tôi gập quyển sách lại, để sang một bên, thẳng lưng đối diện với Đoàn Trưởng.

-"Chào, Chou Chou."

Chrollo:....

-"Được rồi, cô thích gọi sao thì gọi." Chrollo sử dụng âm lượng rất bé. "Nói chuyện chính đã, tối nay---"

-"Em nói chuyện kiểu gì thế Chou Chou? Thằng nhóc này, không lễ phép tí nào!" Tôi trái lại với Đoàn Trưởng, cố ý nói lớn, còn có cố ý bày ra dáng vẻ đắc ý với anh ấy. "Phải gọi là chị chứ. Chị Sanya."

Chrollo hả một cái.

-"Chị 22 tuổi, em mới có 10 tuổi thôi. Thế nên, em phải gọi là chị." Tôi lặp lại, nhấn mạnh từng chữ, kèm theo một nụ cười khẩy. "C - H - Ị- ! Chị Sanya!"

Chrollo ngơ cmnl.

-"...Em xin lỗi, do em thất lễ rồi." Đối diện với rất nhiều ánh mắt đang chiếu tới chúng tôi, mà bản thân lại phải đóng vai một em bé thiên thần ngoan ngoãn, Chrollo tất nhiên phải cắn răng mỉm cười. "C...Chị San..." Đoàn Trưởng khựng lại một lúc, tựa như là vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Tôi cười! Tôi mẹ nó cười vào mặt anh! Anh cũng có ngày này! Đoàn Trưởng đại nhân rồi cũng có ngày này thôi!

-"Sao thế? Nói cho hết đi."

Chrollo trừng mắt, rặn hết hơi mới nói được cả câu, "Chị Sanya. Em có chuyện muốn nói."

-"Khoan, Chou Chou, chờ chút đã."

Tôi đưa tay làm dấu hiệu stop, vội vàng lục cặp lấy điện thoại ra. Điện thoại từ hôm qua không sạc chỉ còn một nửa pin, có lẽ chỉ qua tối nay thôi sẽ sập nguồn, nhưng hiện giờ vẫn đủ dùng là được. Tôi mở màn hình, vào máy ảnh, chuyển sang chế độ quay phim.

Sau đó, giơ tới trước mặt Chrollo.

-"Nói lại đi C-H-O-U C-H-O-U ~." Tôi mỉm cười. "Ban nãy em nói chị chưa nghe thấy rõ. Em gọi chị là gì cơ?"

Chrollo:....

***

Đêm hôm đó là một đêm không trăng.

Trời tối hơn địa ngục, gần một giờ sáng, đảm bảo mọi người đều đã ngủ hết, tôi mới lén lút mở cửa sổ trèo ra khỏi nhà.

Đại nhân kia vì để hẹn tôi ra gặp riêng mà phí hết công sức, tới lúc tôi thấy Chrollo, anh ấy tựa như đã mất hết sức lực, nằm bò trên bàn mà gục ngã. Tôi đứng sau lưng Đoàn Trưởng một lúc, không biết nên lên tiếng hay không. Rất hiếm khi thấy hình ảnh Đoàn Trưởng mệt tới mức ngủ gật như này, tôi nghĩ một lát, liền lén lút lôi điện thoại chỉ còn hơn 20% pin ra, chuẩn bị chụp lén.

Chrollo bất thình lình mở mắt, trừng lớn với camera.

Tôi: !!!

-"Á! Điện thoại của tôi!" Tôi tức tới đỏ mặt. "Anh có biết tháng trước tôi vừa đi thay màn hình không?! Cả hai lần đều là tại anh!"

Chrollo lạnh giọng, "Ban nãy cô định làm gì?"

Tôi cúi người nhặt điện thoại, do dự suy nghĩ.

-"Không gì cả."

-"Xóa hết mấy thứ cô vừa chụp đi." Chrollo chậm chạp bảo. "Tôi không có tâm tình xem cô diễn trò lúc này đâu."

Sắc mặt Đoàn Trưởng không tốt lắm, cảm giác như hòa làm một với bóng tối luôn cũng được. Toàn thân anh ấy trừ bộ quần áo màu trắng ra thì còn lại là đen, vậy nên thật sự lúc này tôi chỉ có thể thấy trước mặt mình đang lơ lửng một bộ đồ trắng tinh thôi.

-"...Nói vậy, bóng ma trắng rình rập chỗ nhà vệ sinh hai hôm nay là anh à?"

Chrollo trừng mắt với tôi.

-"Ngồi xuống đi đã." Đoàn Trưởng tuy rằng chỉ cao tới hông tôi mà vẫn rất có khí chất, tôi cũng không đùa cợt nữa, đi tới ngồi cạnh anh ấy.

Đoàn Trưởng thật sự trông rất kiệt sức, nhưng anh ấy nói chuyện bằng một chất giọng rất trẻ con, làm tôi khó mà cảm nhận được chút áp lực nào như mọi khi.

-"Chrollo, anh nói trước hay tôi nói trước?" Tôi chịu phát chán sự im lặng này rồi, đành tự mở lời trước.

-"...Thôi, để tôi." Đoàn Trưởng mệt mỏi ngồi thẳng người dậy. "Hiện giờ tôi vẫn chưa sắp xếp được tình huống, quá thiếu thông tin. Sasa, vì sao cô lại có mặt ở đây?"

Tôi hử một cái, "Tôi tưởng anh nói trước?"

-"Sasa." Đoàn Trưởng gằn giọng. "Tôi không có sức lực đôi co bây giờ đâu. Đừng có tùy hứng giở trò vào lúc này."

-"Tôi giở trò gì chứ? Ngược lại là anh kìa, hơn một tháng trước anh bảo đi khám phá kho báu. Lúc đó tôi còn hỏi vì sao anh đi mà không rủ tôi, kết quả anh bảo do tôi làm chuyện có lỗi, không xứng đáng được đi cùng anh còn gì." Tôi chớp mắt. "Vậy chuyến khai quật kì này của anh là đào được tuổi trẻ à?"

Đoàn Trưởng đột nhiên phì cười.

-"Sasa, cô nhìn thấy tôi trở thành như này mà không sợ sao?"

Tôi kịch liệt nhíu mày, hả một cái, "Anh định giết tôi à?"

Chrollo bất đắc dĩ lắc đầu, "Hiện giờ cũng không đủ sức để làm thế."

-"Ồ, thế thì anh định tra tấn tôi?"

-"Cũng không."

-"Hay là định thực hiện ám sát hàng loạt với các bạn của tôi? Biến tôi trở thành người sống sót duy nhất, đem toàn bộ nghi vấn của xã hội ụp lên đầu tôi sao?" Tôi nói xong, thấy hình như cũng có khả năng. "Có phải không vậy?"

Chrollo cuối cùng cũng không nhịn được, phá ra cười.

Anh ấy cuối cùng cũng trở về dáng vẻ thường ngày, tôi thật sự vẫn là không quen hình ảnh Chrollo kiệt sức tới mức ngã gục trên bàn ăn tí nào. Đoàn Trưởng ấy hả, trước giờ luôn là một người quật cường tới độ cứng đầu, có đôi khi hơi ngốc một chút, nhưng chung quy vẫn là một Đoàn Trưởng vừa ác quỷ vừa ôn hòa của Lữ Đoàn Bóng Ma.

Tôi nhún vai, "Thế thì có gì mà sợ chứ. Được rồi, nói nhanh thôi, tôi còn phải về ngủ. Ngày mai bắt đầu tiến hành khảo cổ rồi."

Chrollo gật đầu, sau đó hít một hơi.

-"Núi Meirru là theo thượng nguồn con sông ban nãy, thẳng về hướng Đông." Anh ấy chậm rãi kể lại. "Cách đây hai ngày tôi vừa thoát ra khỏi di tích thì xuất hiện sơn tặc."

Tôi giật mình, "Đừng nói anh để bọn chúng đánh gục nha? Chrollo, anh có thật là Đoàn Trưởng của chúng tôi không vậy?"

-"Sasa, nghiêm túc." Chrollo nhíu mày nhắc. "Bọn sơn tặc đó trước khi tôi tiến vào di tích đã để ý rồi, người dân địa phương ở đó cũng có cảnh báo qua. Bọn chúng nhắm tới di tích cổ, nhưng phương thức để mở di tích yêu cầu mật mã trên bản đồ ghi vị trí tới đó. Nhóm sơn tặc đã cố thủ ở trong núi hơn hai năm rồi."

-"Kiên nhẫn đấy." Tôi cảm thán. "Vậy mà không biết đường đi tìm bản đồ. Phí hai năm cuộc đời."

-"Bọn chúng có đấy." Chrollo điềm nhiên bảo. "Nhưng ngu quá, không giải được mật mã."

Tôi nhịn không được phì cười.

-"Thế là anh biết nhưng vẫn để chúng nó đánh úp?"

-"Đâu có? Tôi đánh chết chúng nó rồi, còn tốt bụng phi tang hết xác cơ." Chrollo thảnh thơi nhún vai. "Thế nên giờ mới có vấn đề. Sasa, cô tới đây được bao lâu rồi?"

-"Mới hôm qua thôi." Tôi buồn tay bóc lớp nẻ trên môi. "Trường tổ chức đi khảo sát học tập, nói tới đây thì anh có để ý đây là nơi nào không vậy?"

Chrollo đảo mắt, "Sasa, tôi là bị mất trí, không phải bị ngu."

-"Thế có nhớ không? Dài dòng quá."

-"Tộc Kurta." Chrollo bóp mi tâm. "Hồi chiều tôi đã quan sát kĩ rồi. Tôi không mù. Căn nhà ở cuối thôn còn có biển hiệu ghi "Bảo tàng người Kurta" kìa."

Tôi:....

-"Thế Đoàn Trưởng đại nhân có cảm xúc gì không?" Tôi cười hí hí, bấu tay Chrollo lắc qua lắc lại. "Đại ca, trở về nơi chính mình đại náo 5 năm trước, anh cảm thấy sao? Tội lỗi? Đau khổ? Hay cực kì hưng phấn muốn lặp lại quá khứ huy hoàng lần nữa?"

Chrollo đưa mắt nhìn sang.

Anh ấy cùng tôi mắt đối mắt thật lâu, sau đó, tôi thấy bàn tay nhỏ chỉ bằng một phần ba tay tôi chậm rãi đưa lên, rồi đưa lên, rồi lại thêm chút nữa.

Búng mạnh vào trán tôi.

-"Ái!" Tôi đau đớn ôm trán. "Má nó làm cái gì vậy?! Mất trí xong cũng điên luôn à?!"

-"Đừng giỡn nữa." Chrollo xua tay. "Nói nốt đã, từ hôm qua cô tới đây rồi, vậy trừ tôi ra thì không còn tìm thấy gì trên sông nữa sao?"

-"Gì? Anh còn mong tìm thấy gì nữa?" Trán vừa đau vừa nhức nên tôi bực vô cùng, nói chuyện không kiêng nể gì. "Muốn bọn tôi phát hiện thêm một cái xác trôi sông nữa à?"

-"Thực ra phải là 3 cái." Chrollo thản nhiên nói. "Tôi đã đem 3 cái xác của bọn sơn tặc thả xuống sông, đáng lẽ theo tốc độ đó thì bọn chúng phải trôi tới đây trước tôi."

Tôi:...Đ-Đại ca, anh nói gì vậy?

-"Anh thả xác của bọn sơn tặc xuống thượng nguồn." Tôi lắp bắp nhìn Chrollo. "S-Sau đó, anh điên điên nhảy xuống cùng bọn chúng luôn?"

Chrollo quay phắt sang, "Muốn bị búng trán nữa à?"

-"Khoan, đại ca! Đừng nóng!" Tôi theo phản xạ ôm trán. "Nhưng còn gì hợp lý hơn nữa, không thì vì sao anh lại trôi tới đây được? Mà nói tới đó, anh..." Tôi đảo mắt khắp người Đoàn Trưởng, không biết lựa từ ngữ nói thế nào cho phải. "...Ý là, sao tự dưng lại trẻ lại thế?"

Chrollo thở hắt, "Trong nhóm sơn tặc có Niệm giả." Đoàn Trưởng xoa cằm, bày ra dáng vẻ ông cụ non. "Tôi hơi bất cẩn, không nghĩ lại có Niệm giả. Ba tên bị tôi giết chỉ là người thường, còn có một tên thứ tư. Đại khái hắn ta nhân lúc tôi vừa thả xác đồng đội hắn xuống sông thì tấn công."

Tôi chỉ biết trưng ra gương mặt khinh thường, "Đơn giản thế mà anh cũng để bị trúng đòn. Má nó cùi bắp."

Chrollo trừng mắt, "Đúng, vậy nên Sasa." Đoàn Trưởng dí sát mặt vào tôi, híp mắt đe dọa. "Chuyện này sau khi giải quyết xong chỉ có hai chúng ta biết."

Tôi:....

-"Đặc biệt, không được kể cho Shalnark." Chrollo gằn giọng. "Nếu cô kể, tôi sẽ nói cho cậu ta nghe hồi nhỏ cô đã vì một viên kẹo mà sẵn sàng đem cuộn băng Kỳ án chết chóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net