31. Chuyện kể trong đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Trưởng trở lại từ hướng bờ sông, tay phải ôm theo một chú sóc nhỏ, tay trái cầm một cọng cỏ lau, hào hứng chào tôi.

-"Chị Sanya, cảm ơn." Đoàn Trưởng vỗ lên cánh tay tôi. "Tặng chị bông hoa này."

Tôi nhổ vào. Tùy tiện hái một bông hoa dại tới đưa cho tôi, bảo đây là quà cảm ơn, còn không bằng anh ta cướp một tiệm trang sức rồi chuyển hết tài sản cho tôi đi.

-"Tránh ra." Tôi bực bội hất tay Đoàn Trưởng đi. Sau đó dè chừng nhìn xung quanh, Bain vẫn còn chưa lấy lại ý thức, đang ngủ gục trên bàn. Tôi nắm cổ áo kéo Đoàn Trưởng vòng ra sau căn nhà của nữ sinh. "Mau ra đây với tôi."

Đoàn Trưởng, tôi không rõ anh ta có thấy được toàn bộ chuyện vừa diễn ra hay không, nhưng mặc kệ thế nào, tôi cũng không thể để Chrollo tiếp tục tác oai tác quái ở đây được nữa.

Tôi cảm giác, anh ta là đang rắp tâm phá hoại cuộc sống học đường của tôi. Rõ ràng chỉ cần dồn sức tìm xem tên Niệm giả đã phù phép anh ta đang ở đâu trong bộ tộc này là có thể lập tức trở về hình dáng cũ. Với năng lực của Chrollo, khẳng định việc tìm người chỉ là trong nháy mắt, nếu anh ta quyết tâm làm.

Còn ở đây là đang cố tình kéo dài thời gian tra tấn tôi.

-"Ban nãy anh có thấy không?"

Chrollo vuốt ve chú sóc nhỏ trong tay, ngây ngô cười, "Thấy chứ. Cảm ơn chị Sanya nhé."

-"Đi cmn cái cảm ơn đó đi." Tôi bực mình chửi. "Tôi không thể mạo hiểm như thế nữa, Chrollo. Tôi vẫn còn muốn tiếp tục yên bình đi học. Tôi học ở đây 4 năm rồi, đây là lần đầu tiên bị ép phải dùng năng lực như thế. Ban nãy may mắn không có người thứ hai, nhưng nếu anh mà còn tiếp tục sơ hở như thế nữa thì tôi không thể cứu được đâu."

-"Chị Sanya, em không hiểu chị đang nói gì cả. Em chỉ là một đứa bé mà thôi." Chrollo hơi cúi đầu. "Em nghĩ rằng, mọi người có hiểu lầm với em rồi."

Tôi hửm một tiếng, ngay lập tức thấy Chrollo ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, mỉm cười với tôi.

Tôi thở dài, đau đầu.

Cuối cùng, cố hết sức nặn ra một nụ cười.

-"Chou Chou, xin lỗi em." Tôi tỏ vẻ hối lỗi vỗ lên vai Đoàn Trưởng. "Dạo này bận viết báo cáo suốt ngày, có lẽ tâm trí không ổn rồi. Tự nhiên đi đổ tội cho em thật không phải."

Chrollo liền lắc đầu, "Không sao đâu, đều do em mà. Chị, chị có muốn xoa đầu Yugata không ạ?"

Tôi nhìn con sóc trên tay Đoàn Trưởng, đột nhiên nghĩ muốn xẻ thịt nó ra ghê.

Cả nó lẫn người đang bế nó đều khiến tôi ngứa mắt.

-"Ờ, chào Yugata." Tôi xoa đầu con sóc. Cái tên lộ liễu như này, là muốn giả bộ tung ám hiệu cho tôi à?

Tôi nghĩ, cảnh tượng này nếu là người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ thấy động lòng người lắm nhỉ? Chị gái lớn tha thứ cho đứa em trai đã mắc phải tội tày đình, kết quả tình chị em vẫn tình thương mến thương. Tôi tự thấy bản thân đã sắm vai một chị gái bao dung độ lượng quá thành công, phải chi tôi không đam mê khảo cổ trước thì bây giờ nên đăng kí vào trường nghệ thuật. Như vậy có khi sắp tới, vai Juliet trong vở kịch nói của đoàn Nghệ Thuật Quốc gia Trung Ương đã thuộc về tôi rồi.

Chrollo mỉm cười vươn tay nắm lấy tay tôi, nửa kéo nửa lôi, "Đi thôi chị. Sắp tới giờ ăn cơm rồi, chúng ta trở về khu sinh hoạt chung thôi."

Tôi tự biến thành một con bò, để bác nông dân Chrollo dắt mũi đi.

Mayu cùng Rovka từ lúc nào đã tới khu sinh hoạt, đang lo lắng đứng cạnh Bain. Tôi lén lút đứng ở một góc quan sát, nhìn thấy biểu cảm gương mặt Bain tràn ngập mơ hồ, tay phải đỡ trán, bất kể mọi câu hỏi của Mayu đều đáp lại, "Anh không nhớ lắm. Rõ ràng ban nãy anh đang ngồi viết nốt bài luận, tự dưng lăn ra ngủ..."

Rovka an ủi vỗ lưng cậu ấy, "Cậu đi khảo sát cả ngày nên chắc mệt rồi. Có khi ban nãy quá kiệt sức nên vô thức ngủ thiếp đi thôi."

Mayu cũng đồng tình, "Sáng nay đi khảo sát rất nhiều chỗ, chắc vậy rồi. Bain, số mấy đây?"

Bain buồn cười, "Anh kiệt sức ngất đi chứ có phải bị ngu đi đâu."

Chrollo đứng bên cạnh tôi, lẳng lặng quan sát. Anh ta chuyên chú giả bộ thành một đứa trẻ ngu ngốc ngây thơ, vuốt ve con sóc trong tay, làm bộ quyến luyến không nỡ rời.

Tôi nhổ vào.

Má nó, rốt cuộc vì sao tôi lại phải vì Đoàn Trưởng mà hạ mình diễn theo vở kịch của anh ta cơ chứ.

-"Xin chào." Tôi cuối cùng cũng rời khỏi vị trí quan sát đi ra, mặc kệ Chrollo tiếp tục ngây ngốc ở đó. "Hình như mình bỏ lỡ chuyện gì à?"

-"Ban nãy cậu đi đâu vậy?" Mayu quay người ra hỏi tôi. "Chỗ ảnh tớ nhờ cậu phân loại thì ở đây, mà cậu thì không thấy đâu."

Tôi thản nhiên nhún vai, "Đi vệ sinh thôi." Sau đó hất cằm về phía Bain. "Ban nãy tớ còn cùng Bain ngồi nói chuyện mà."

Mayu lén lút cùng Rovka trao đổi ánh mắt. Có thể các cậu ấy cảm thấy hành động đó là rất kín đáo, nhưng đối tượng các cậu muốn che giấu lại là tôi. Các vị à, tôi thở hắt, tôi không mù, trái lại thị lực còn rất tốt nữa, vì vậy hành động nghi ngờ đó thật sự rất rõ ràng đấy.

Nhưng tôi cảm thấy cũng không cần giải thích thêm, càng nói nhiều càng để lộ sơ hở mà thôi. Bọn họ không trực tiếp chất vấn cũng đồng nghĩa không nghe thấy đoạn hội thoại ban nãy, tôi cho rằng cơ sở duy nhất để Mayu cùng Rovka nghi hoặc tôi là vì thời gian không trùng khớp.

Cứ cho là Bain đã rời khỏi Mayu và đến khu sinh hoạt chung, sau đó Mayu rời khỏi thư viện tới tìm bạn trai là sau đó nửa tiếng. Tôi nói là đi vệ sinh, nhà vệ sinh nằm ở cuối thôn, theo đúng lí thuyết là phải đi ngang qua bảo tàng chỗ Mayu làm việc.

-"Cậu đi vệ sinh mà sao tớ lại không thấy nhỉ?" Mayu chớp mắt, quả nhiên là thắc mắc chuyện này. "Tớ cũng mới từ thư viện đi ra thôi mà."

Tất nhiên có thể bao biện là Mayu quá tập trung nên không để ý người qua lại, nhưng trong đoàn cũng chỉ có mỗi 2 bạn nữ, cậu ấy không thể nào không nhận ra tôi được.

Tôi nghĩ một lát.

-"Cậu vừa rời bảo tàng thôi?" Nhận được cái gật đầu của Mayu, tôi nhún vai. "Không thấy là phải rồi. Tớ đi được hơn 10 phút rồi mà. Tại vì, cậu biết đó..." Tôi chớp mắt. "Có chút vấn đề cá nhân nên hơi mất thời gian."

Mayu ồ một tiếng, quay sang mỉm cười cùng Rovka, "Bảo sao."

Tôi có nên cẩn tắc vô áy náy, tìm thời điểm thích hợp xóa kí ức họ đi không?

...Để tính sau đi.

Tôi liếc mắt về phía sau, thấy Đoàn Trưởng vẫn đang yên lặng đứng trong góc, vuốt ve chú sóc con trong tay.

***

Buổi tối hôm đó cơm là do Mayu cùng tôi phụ trách nấu. Chúng tôi đều là hai người vô dụng, cơm nấu ra một nửa thì khô như cát, một nửa thì nhão như cháo. Lúc ngồi vào bàn ăn đối diện với ánh nhìn thắc mắc của toàn bộ bạn học cùng tiếng thở dài của giáo sư Maya, bọn tôi chỉ biết khúm núm co người vào, đồng thanh nói xin lỗi, bọn mình cố hết sức rồi.

Tôi xung phong nhận ăn hết phần cơm khô, bởi dù sao cơm nhão như cháo vẫn dễ nuốt hơn phần cơm khô cằn như sa mạc kia.

Cả buổi nhai trệu trạo muốn sái hàm, để có thể ăn hết một tô cơm khô đó, tôi chỉ đành chan thật nhiều canh vào ăn cùng. Chrollo ngỏ ý giúp tôi ăn một nửa, vì vậy tôi cũng rất hào phóng, chia cho anh ta ăn cùng hết hơn hai phần ba cơm.

Cuối cùng sau bao đau khổ cũng đã ăn được hết chỗ cơm, nhưng kết quả là tới đêm, bụng tôi kêu òng ọc biểu tình.

Mười hai giờ đêm là thời điểm lí tưởng cho các thế lực tâm linh hoành hành, đặc biệt là còn ở một nơi mang đậm nỗi oán hận của một bộ tộc bị tàn sát thê thảm nữa.

Tôi nghe thấy tiếng Mayu đều đặn thở khẽ ở cạnh mình, xác định cậu ấy đã thật sự ngủ sâu mới chậm rãi mở mắt.

Mất không lâu để mắt quen với bóng tối, sau đó tôi lại chậm rãi khép hờ mắt. Tôi trở mình, đem mặt đối diện với cửa sổ, thông qua khe cửa sổ vừa hẹp vừa bé, nhìn thấy một vệt trăng rọi vào in lên sàn, còn thấy một đôi mắt đen láy đang lén lút ngó vào quan sát mình.

Tôi lại nhắm mắt, tiếp tục trở mình.

...5 phút sau, tôi cuối cùng cũng đấu tranh tư tưởng xong, đau khổ ngồi dậy.

Trời đêm tối đen, khí hậu thời tiết buổi đêm ở trên núi thì lạnh không kể xiết. Tôi đi dép xỏ ngón, lấy áo khoác len choàng tạm qua người, nhìn ngoài trời tràn ngập một mảng đen, tự hỏi không biết rốt cuộc trong màn đêm này đang ẩn chứa những thứ gì.

Bụng lại kêu hai tiếng, tôi buộc mình lấy hết can đảm, đẩy cửa bước ra ngoài.

Quãng đường từ căn nhà của nữ sinh tới khu vệ sinh bằng đúng quãng đường bạn đi hết cả bộ tộc. Khí lạnh ban đêm xộc vào hai cánh tay áo, tôi vừa đi vừa run. Quần ngủ dùng vải may rất mỏng không thể đối chọi lại với khí lạnh ban đêm trên núi, khiến bắp chân tôi có cảm giác cứng đờ.

Điện ở đây từ sáng bị cúp mất, tới tối vẫn chưa được khôi phục. Buổi tối ăn cơm xong Ursa đã bảo sẽ xuống núi tìm người quản lí, vì vậy hiện giờ ở đây chỉ còn có một đám sinh viên chân yếu tay mềm không biết chút võ phòng thân nào. Đã thế còn mang theo người rất nhiều công cụ đắt tiền phục vụ cho việc khảo cổ, ở giữa rừng núi hoang vu không có bất cứ phương thức liên lạc nào với thế giới bên ngoài này, cảm giác như là miếng thịt ngon treo trước miệng hổ.

Tôi đứng lại trước khu vệ sinh, nghe tiếng gió xào xạc thổi qua tai.

Trên thực tế, cũng không thể có ai ngu ngốc tới mức một mình đi ra ngoài vào lúc này, cũng không thể có ai dám làm thế. Trị an ở nơi này dường như bằng không, hiện giờ còn có tin tức sơn tặc xuất hiện quanh khu vực, một mình đi ra ngoài đồng nghĩa tự mình nộp mạng cho tử thần.

Tôi nghĩ tới tình huống của mình hiện tại. Con gái một thân một mình, đi dép xỏ ngón mặc đồ ngủ mỏng manh, bộ dáng rét run yếu đuối đáng thương. Hay là nói, đây là món mồi cực phù hợp để dụ bọn sơn tặc hành động.

....Có phải tôi đang nghĩ quá không nhỉ?

Tôi lắc đầu, đẩy cửa phòng vệ sinh bước vào trong.

***

Tôi ngồi trong nhà vệ sinh đếm đủ 6000 con cừu mới đưa tay xả nước. Sau khi mở cửa ra ngoài liền đi tới vặn vòi nước ở bồn, chậm rãi rửa sạch hai tay.

Xà phòng ở đây là loại chất lượng thấp, không có mùi thơm, chỉ là loại xà phòng tạo bọt, đem lại cho người dùng ảo tưởng họ đã làm sạch hai tay mình. Tôi không có sự lựa chọn, bản năng sạch sẽ trong người không cho phép tôi vừa đi vệ sinh xong lại chỉ qua loa làm sạch tay mình được. Bàn tay bẩn chạm lên mặt sẽ gây viêm da, lở loét khóe môi, sinh ra mụn, nói chung là rất nhiều hệ quả.

Vì vậy, đúng 5 phút sau đó, tôi mới rời nhà vệ sinh.

Phía sau nhà vệ sinh phát ra âm thanh va đập, tôi hít một hơi, đi vòng ra sau nhà vệ sinh, nhìn thấy Chrollo mỉm cười vẫy tay với mình, dưới chân là một cuộn chăn đang điên cuồng giãy dụa.

Cuối cùng cũng có thể thở ra rồi.

Tôi suy sụp, thả lỏng hai bờ vai căng cứng của mình, "Mẹ nó, tôi đã nói tôi không thích hợp đóng vai mồi nhử đâu mà!"

Chrollo chớp hai mắt, "Tôi lại thấy cô đóng đạt phết đấy chứ?"

-"Đạt?! Mắt anh nhìn đâu mà thấy đạt hả?!" Tôi đau khổ hét không ra hơi. "Từ lúc tôi nhìn thấy anh đứng ngoài cửa tim đã suýt chút nữa bay vọt ra ngoài rồi! Anh điên à mà đứng ngoài cửa phòng nữ sinh ngó như biến thái thế?! Nếu không phải tôi vận hết nội công để giữ mình bình tĩnh, anh nghĩ anh còn nhìn được tới giờ không?!"

Chrollo nhướn mày không hiểu, "Không phải chỉ là đứng dậy đi vệ sinh thôi à? Tự cô khiến mình căng thẳng thì có."

-"Im mồm đi. Anh tự mình diễn đi thì biết, đừng có đứng ngoài phán xét."

Tôi kinh hãi nhớ lại ban nãy, mỗi bước chân mình đi hẳn đều như robot. Bởi vì tôi biết phía sau đang có hai cái đuôi, một là Chrollo, hai là tên nghe lén tôi cùng Chrollo lúc chiều.

Chrollo là bậc thầy ẩn thân, phần lớn quãng đường tôi đều không cảm nhận được anh ta đang núp ở đâu, nhưng tên nghe lén kia không ngờ lại chỉ là nghiệp dư. Toàn bộ quá trình hắn hoàn toàn không thèm che giấu sự hiện diện, như thể cực kì tự tin vào năng lực ẩn thân của mình.

Ánh nhìn của hắn như hàng ngàn mũi kim đâm chọc vào lưng tôi, vừa nhột vừa ngứa. Tôi phải vận hết sức lực mới phớt lờ được sự theo dõi quá mức rõ ràng của tên đó để dụ hắn tới đây.

Khu vệ sinh nằm cách xa khu sinh hoạt, là nơi thích hợp để hành động nhất. Ở trong khu sinh hoạt mà trực tiếp bắt trộm thì sẽ gây náo động, tới lúc đó nếu đánh thức cả đoàn thì coi như cuộc sống học đường của tôi tiêu tùng sạch.

Con sóc Yugata lúc chiều là ám hiệu thời điểm hành động vào tối nay của Chrollo cho tôi. Nhớ tới con sóc đó, tôi lại không nhịn được chê bai, "Mà này, ám hiệu tên con sóc của anh dở quá sức. Con sóc nào lại có tên xấu như vậy chứ?"

Chrollo dùng chân đá lên cục chăn dưới đất, nheo mắt, "Cô giỏi thì tự đi mà đặt."

-"Anh có cả tỉ cách để đưa ám hiệu cho tôi, dùng Niệm viết chữ ra là được. Anh tự bày vẽ dùng con sóc, cồng kềnh thế cũng nghĩ ra được." Tôi tặc lưỡi. "Chẳng giống Đoàn Trưởng chút nào."

Chrollo nghiêng đầu, "Ám hiệu không phải để cho mình cô hiểu, Sasa." Anh ta dùng chân đẩy vào cục chăn lần nữa. "Đơn giản như vậy là để cho tên này hiểu nữa."

Tôi đảo mắt, vẫn cứ thấy cồng kềnh.

Không những cồng kềnh mà còn ngu nữa chứ. Rốt cuộc tên nghe lén nào lại ngu ngốc tới mức lao đầu vào một cái bẫy rõ ràng như vậy.

Tôi cuối cùng bỏ qua mọi chuyện, kệ xác Chrollo tự hào với cái kế hoạch dở như bò của anh ta, trực tiếp yêu cầu, "Bỏ đi, dù sao cũng thành công rồi. Đây là tên nghe lén hả?"

Chrollo nhướn mày, "Chắc thế. Nếu hắn không còn đồng bọn nữa."

Tôi khoanh tay hỏi, "Chắc đây cũng là bóng ma trắng rình rập khu vệ sinh hơn một tuần nay nhỉ?" Nói xong, tự tôi thấy háo hức. "Mở ra xem nào, xem xem rốt cuộc tên xui xẻo nào đụng nhầm người đây."

Chrollo cúi xuống, dựng cục chăn dậy, từ từ nới lỏng dây trói.

Sau đó, tôi ngồi xổm ở cạnh Chrollo, từ háo hức thành...giật nảy mình.

-"NEON!?" Tôi bất ngờ, tức thì bị Chrollo kéo mạnh má.

-"Cô điên à? Nói lớn thế, cần tôi vác cả dàn loa ra đây không?!" Chrollo rít khẽ.

Tôi luống cuống xin lỗi.

Hai chúng tôi quay trở lại nhìn tên nghe lén, vậy mà lại là Neon. Cô bé hiện giờ vô cùng thảm thương, không rõ khi nãy Chrollo đã sử dụng bí truyền bắt trói thứ bao nhiêu trong bí kíp bắt người của anh ta nữa, mà bộ dáng của Neon thật sự rất thảm. Đầu tóc cô bé rối xù lên, hai mắt ngấn nước, miệng bị Chrollo nhét vào một cái khăn không thể nói được.

Hơn hết là, rất nhiều vết bầm tím...

Tôi nuốt nước bọt, "Đoàn Trưởng đánh người mạnh tay thế?"

Chrollo phủ nhận, "Tôi không đánh. Cô bé tự ngã mà."

Có quỷ mới tin anh. Tôi lườm nguýt Đoàn trưởng một cái.

-"Neon, bây giờ chị sẽ để em nói. Nhưng cô bé, nếu em hét lớn hoặc gây ra động tĩnh." Tôi chớp mắt. "Vậy thì chị sẽ không nể tình đâu. Nhớ chứ?"

Neon luống cuống gật đầu.

Chrollo vừa rút khăn tay ra, cô bé đã lập tức hít một hơi dài, lấy đà muốn hét, bị Chrollo dùng tốc độ tia chớp bịt chặt miệng.

Đoàn Trưởng rất không nương tay, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, trừng mắt đe dọa.

-"Cảnh cáo đầu tiên sẽ là một ngón tay. Lần thứ hai sẽ là một bàn tay. Lần ba sẽ là tứ chi của cô." Anh ta vân vê bàn tay phải của Neon. "Nếu nhà tiên tri không thể cử động thì sẽ viết ra lời tiên tri như thế nào, tôi rất tò mò đấy."

Tôi im lặng ở phía sau quan sát.

Neon sợ xanh cả mặt, hình như có chút quá tải với cô bé rồi. Đoàn Trưởng dù ở hình dáng thế nào vẫn rất có sức uy áp, cái này tôi hiểu mà.

-"Được rồi đó Chrollo." Tôi kéo vai áo Đoàn Trưởng. "Anh khiến người ta sợ rồi."

Chrollo thở hắt, trừng mắt với Neon lần cuối, "Tiểu thư Neon, quý trọng bộ phận cơ thể mình một chút nhé." Sau đó, miễn cưỡng thả tay.

Neon chỉ dám mím môi nấc lên vài tiếng, nếu là người khác nghe thì hẳn đã mủi lòng tha cho cô bé rồi. Xui cho Neon đây lại là ác ma Chrollo Lucilfer, vào lúc Đoàn Trưởng đã hết kiên nhẫn thì có là ai cũng không thoát khỏi nanh vuốt độc ác của anh ta hết.

Ví dụ điển hình đang ở ngay cạnh anh ta đây T-T Ôi thật là một quá khứ huy hoàng, sinh tồn dưới vuốt quỷ...

-"Neon, người lúc chiều nghe lén chị cùng với Chou Chou là em phải không?" Tôi bị ánh mắt của Chrollo dọa sợ, đành phải tiến vào trạng thái làm việc bất đắc dĩ. "Thành thật một chút, lúc này nói dối không phải khôn ngoan đâu."

Neon run rẩy, hết nhìn tôi lại tới Đoàn Trưởng.

Chrollo mất kiên nhẫn thúc giục, "Feitan không có ở đây đâu, nhanh lên. Đừng có mất thời gian dây dưa nữa."

Tôi cũng mất kiên nhẫn, từ nãy tới giờ ngồi đây tôi đã là tâm điểm cho bọn muỗi rồi, nhanh chóng giải quyết mới được.

-"Neon." Tôi đưa tay, ấn lên khóe miệng, ép buộc cô bé mở miệng. Neon lập tức cựa quậy kháng cự, nhưng cô bé này hoàn toàn chỉ là một tiểu thư cành vàng lá ngọc yếu ớt thôi. "Chị không có thời gian đùa với em đâu."

Tôi chậm rãi truyền một lượng khí nhỏ vào trong.

-"Được rồi." Tôi thu tay trở lại, chờ đợi khí độc ngấm vào người Neon. "Buổi chiều là em theo dõi chị đúng không?"

Khuôn miệng Neon hơi cử động. Giữa màn đêm yên tĩnh, rủ rỉ, sử dụng âm lượng nhỏ nhất, máy móc cất tiếng.

-"Đúng vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net