33. Lời giải thích của bóng ma trắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đoàn gồm 5 thành viên bao gồm giáo sư dẫn đoàn, tôi và 3 bạn nam sinh khác đi tới trước khu vệ sinh.

Bình thường khu vực này sẽ có đèn mờ mờ, tuy rằng không sáng lắm, nhưng ít nhất cũng sẽ giúp người ta nhìn thấy đường đi. Song vì hôm nay mất điện, vậy nên toàn bộ khu vệ sinh đột nhiên trông rất quỷ dị, mọi ngõ ngách đều là bóng tối.

Cách khu vệ sinh một khoảng gần 20 mét, tôi đã giật mình.

...Đoàn Trưởng, không thấy Đoàn Trưởng, cả Neon cũng không thấy.

Có phải vì Neon đã tỉnh giấc, mà năng lực của tôi ngẫu nhiên không có tác dụng. Neon vẫn còn nhớ rõ "chuyện tốt" mà tôi với Chrollo làm, thế nên Đoàn Trưởng đã đem cô bé giấu đi chỗ khác?

Không thể, tôi lắc đầu. Năng lực của tôi chưa từng xảy ra vấn đề.

-"Sanya, trò sao thế?" Giáo sư Maya quay đầu hỏi tôi.

Tôi xua tay, "Em ổn ạ, chỉ hơi chóng mặt thôi."

-"Ta hiểu, trong một buổi đêm xảy ra chuyện lớn như vậy, mệt cũng phải. Gắng lên nhé." Giáo sư vỗ vai tôi. "Trò nói Neon đang ở trong nhà vệ sinh đúng không? Mau đón cô bé ra đi, sau khi trở về chúng ta tiếp tục tìm Eliza."

Má nó, chắc gì Neon đang ở trong nhà vệ sinh mà tìm nhỉ? Đoàn Trưởng rốt cuộc đã đi đâu rồi.

Tôi cầm đèn pin tiến vào khu vệ sinh nữ, cảnh giác đứng ở bên ngoài cửa gọi, "Neon, em có ở trong đó không?"

Vào lúc tôi không có chút niềm tin sẽ nhận được tiếng đáp lại, đang định quay đầu thông báo một tin xấu nữa cho giáo sư, thì Neon, vậy mà thật sự từ trong một buồng vệ sinh tiến ra.

-"Chị Sanya..."

Tôi: ????

Chuyện càng lúc càng kì lạ. Tôi cầm đèn pin, cẩn thận quan sát biểu cảm gương mặt cô bé. Dưới tròng mắt có chút thâm quầng, mấy vết bầm tím do Chrollo độ lại cũng chưa tan, nhưng xem xét thái độ cùng biểu cảm, chắc hẳn không nhớ tôi đã làm gì rồi.

-"Sao em lại vào đây, Neon?"

-"Em..." Neon rên rỉ kêu. "Em cũng không rõ sao em lại ở đây."

Tôi nhân cơ hội ngụy tạo kí ức giả, "Ban nãy chúng ta đang ngủ liền phát hiện Eliza lén lút rời khỏi nhà, em cùng chị bám theo chị ấy tới đây. Em không nhớ sao?"

-"Eliza? Eliza lén rời đi..." Neon ôm trán. "Hình như đúng là vậy..."

-"Neon, ban nãy chúng ta còn gặp Chou Chou ở đây nữa." Tôi nhìn xung quanh nhà vệ sinh, xác thực chỉ có một mình cô bé. "Em có thấy Chou Chou không?"

-"Chou Chou, cậu bé đó, ban nãy lúc em tỉnh dậy là ở bên ngoài nhà vệ sinh." Neon cố gắng nhớ lại. Tôi đột nhiên cảm thấy có phải ban nãy mình sử dụng Niệm hơi quá tay không? Làm gì mà trí nhớ lại như người vừa mới được độ kiếp sống lại thế được?

-"Sau đó thì sao?"

-"Sau đó, bọn em đang đứng thì phát hiện có bóng người." Neon nheo mắt. "Chou Chou đẩy em vào đây trốn, còn cậu ấy thì chạy đi rồi."

Bóng người? Eliza? Hay là bóng ma trắng ?

Tạm thời chưa thể kết luận được, trước hết phải dắt Neon trở về an toàn đã.

-"Ra đây đi. Giáo sư tới tìm em đấy." Tôi dìu cô bé ra khỏi nhà vệ sinh, giao cho giáo sư.

Giáo sư Maya hỏi thăm Neon hai ba câu, cũng hỏi cô bé lí do vì sao lại ở đây. Neon hiện giờ nhớ nhớ quên quên, lại còn đang không tỉnh táo mấy, nên đúng như dự đoán đã trả lời theo câu chuyện mà tôi ngụy tạo ra.

-"Vậy nên, giờ chị Eliza đã mất tích rồi sao?" Neon dần hồi thần lại. "Sao lại thế được? Chị ấy có thể đi đâu chứ?"

-"Bây giờ mọi người cũng đang náo loạn lắm. Tình huống hiện giờ đi một mình rất không an toàn, em trở về thì tuyệt đối không được tách đoàn ra nữa, hiểu chưa?" Giáo sư Maya gọi mấy nam sinh lại. "Đỡ cô bé về đi."

Nhóm 4 người rời đi trước, chỉ có tôi cố ý nán lại. Tôi cúi người xem xét xung quanh nhà vệ sinh, không có dấu vết để lại, thậm chí vạt đất cũng không có dấu hiệu từng có chân người bước qua. Ngụy tạo rất khéo, khiến nơi này trông đúng như thể thật sự không có người nào từng xuất hiện ở đây.

Ban nãy tôi vừa mới đi dép đứng ở đây một lúc lâu, thế mà cũng xóa luôn cả dấu chân của tôi đi.

-"Sanya, mau trở về thôi." Giáo sư Maya vỗ vai tôi.

-"Chou Chou cũng mất tích rồi ạ." Tôi cúi người, quan sát con đường dẫn về hướng bờ sông, ngay sát đó là cánh rừng tối tăm.

-"Sao cơ?"

-"Ban nãy Chou Chou cũng ở đây cùng em với Neon." Tôi dùng Ngưng, mơ hồ thấy một luồng khí rất mỏng, trải dọc trên con đường mòn. Khí tức này không hề xa lạ, là của Chrollo, nhất định là cố ý để lại ám hiệu cho tôi. "Bây giờ lại không thấy. Em nghĩ chuyện này có liên quan với bóng ma trắng mà mọi người thường xuyên đề cập tới."

-"Tình hình này đã nằm ngoài phạm vi năng lực mà chúng ta có thể tự xử lí rồi. Ít nhất cũng phải chờ tới sáng, hoặc chờ Ursa quay lại." Giáo sư vội vàng ra dấu, bảo tôi trở về. "Còn bây giờ không thể đi tách lẻ được."

Khí của Chrollo tuy rằng vẫn còn có thể nhìn thấy, nhưng đã có dấu hiệu hơi mờ đi rồi. Rất có thể ngay sau khi tôi rời khỏi khu vệ sinh, Đoàn Trưởng đã rời đi. Nói vậy, thời gian mất tích của Đoàn Trưởng ít nhất cũng đã phải trôi qua nửa tiếng.

Nếu còn dây dưa nữa sẽ không kịp.

Giáo sư Maya rất kiên trì kéo vai tôi, "Trước tiên trở về đã, Sanya."

Trong lòng tôi dâng trào cảm giác tội lỗi, nhưng đây là bất đắc dĩ. Mong rằng về sau nếu thầy ấy nhớ lại mọi chuyện xảy ra tiếp sau đây sẽ thông cảm cho tôi. 

-"Giáo sư, em xin lỗi."

Trong nháy mắt, giáo sư Maya ngã xuống.

Tôi đem thầy dựa vào bên cạnh nhà vệ sinh, nhóm bạn học ban nãy nếu lâu không thấy thầy trở lại cũng sẽ tự động đi tìm. Hơn nữa, đây là giáo sư dẫn đoàn. Đặt trường hợp tên Niệm giả đã tấn công Chrollo cùng bóng ma trắng là một, vậy thì để lựa ra thời điểm tấn công thích hợp như một buổi tối hôm nay, hắn ta ắt hẳn đã luôn túc trực ở gần đoàn khảo sát chúng tôi.

Giáo sư dẫn đoàn mà biến mất thì chắc chắn sẽ gây náo động lớn, mà kẻ địch thì không thể để lộ sự hiện diện vào lúc này. Nói cách khác, hắn ta cũng sẽ không đột nhiên gây nguy hiểm cho thầy Maya.

Tôi men theo dọc con đường mòn, bám theo dấu vết Chrollo để lại, chạy thẳng vào trong cánh rừng tối.

Cỏ kêu loạt xoạt cứa vào da chân, vừa ngứa vừa nhói. Thẳng trước mặt là một vùng đêm tối sâu hun hút, ngoại trừ cây cỏ ở tứ phía thì tôi chỉ nghe được tiếng ve rin rít kêu. Phần rừng xung quanh bộ tộc vẫn chưa hoàn thành khai phá hết, khi con đường mòn chỉ dài hơn 100 mét đã hết, tôi buộc phải di chuyển trên các cành cây để đảm bảo tốc độ.

Khí tức của Chrollo vẫn tiếp tục dẫn sâu vào trong rừng, tôi phân vân suy nghĩ có nên tiếp tục tiến vào không. Kẻ địch chưa rõ là ai, số lượng thế nào, chỉ dựa vào dấu vết mà Đoàn Trưởng để lại mà tự đặt bản thân treo trước đầu kiếm, có chút mạo hiểm. Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Càng đi sâu vào rừng, dấu vết Chrollo để lại càng rõ ràng hơn, cho tới khi tôi không còn có thể nhìn thấy bộ tộc Kurta ở sau lưng nữa, dấu vết đột nhiên đứt đoạn.

Dường như Đoàn Trưởng đã biến mất ở đây. Tôi từ trên cây đáp xuống, dẫm lên thảm lá khô phủ đầy đất, da gà da vịt đột nhiên nổi lên.

Toàn bộ thần kinh lẫn bản năng trong người đều tán loạn gào thét. Tôi trong nháy mắt, ngửi thấy mùi kim loại, đồng thời là một tia phản quang lóe nhanh trong bóng tối, không khí từ cả hai bên trái phải đều xuất hiện biến đổi.

Nhất định là đang tấn công! Hơn nữa còn là từ hai phía!

Tôi tuân theo phản xạ, xoay người, né tránh khỏi một cánh tay cơ bắp vừa to vừa đen đã xé màn đêm lao tới định đấm bay tôi. Dựa vào xúc cảm khi tôi bắt được tay hắn ta, phán đoán rằng khối lượng của người này hẳn không hề nhẹ, vì vậy đã trực tiếp kéo hắn sang, làm tấm khiên thay tôi đỡ loạt tấn công đến từ bên phải.

Va chạm lớn tới mức tôi không chống lại nổi, hai bên đều trực tiếp ngã lăn ra một khoảng cách đó không xa.

Tôi nhanh chóng lấy lại cân bằng, trong bóng tối không thể sử dụng thị giác, nhưng cũng đồng thời không cảm nhận được sự hiện diện của đối thủ. Dựa vào đợt tấn công ban nãy, ít nhất biết được đối phương tối thiểu có 2 người.

"Cũng là Niệm giả." Tôi khẳng định. "Chỉ có thể là Niệm giả mới biết cách dùng Tuyệt."

Tôi thật sự không muốn sử dụng năng lực quá sớm, còn chưa biết cụ thể năng lực của đối phương là gì mà đã để lộ khả năng của bản thân, điểm này rất tối kị.

Vì vậy, tôi quyết định nhắm mắt.

Không gian trong thoáng chốc yên tĩnh, tựa như ban nãy chưa từng xảy ra bất kì giao tranh nào.

Tôi không giỏi dùng Viên lắm, trước kia Lữ đoàn từng có một cuộc thi nội bộ với nhau, xem ai có thể mở Viên ra xa nhất. Kết quả Feitan với Chrollo ngang hàng, còn tôi thì an tĩnh đứng gần bét bảng, điều an ủi duy nhất là phía dưới còn có Shalnark đứng hộ tôi. Về sau tôi biết được, thực ra Viên của Shalnark có thể lên tới gần 100 mét. Cậu ấy chỉ là muốn để tôi tận hưởng chút cảm giác kiêu ngạo, vậy nên mới giả bộ mình chỉ mở được tới 100 cm thôi.

Bán kính tối đa tôi từng sử dụng là 50 mét, nhưng ở trong trường hợp này, có lẽ chỉ cần 200cm là đủ.

200cm, dựa vào tốc độ tấn công của kẻ địch ban nãy, vậy thì trước khi đòn tấn công chạm vào người, tôi sẽ có 1 giây rưỡi để phản xạ.

Ở trong trạng thái bất động, âm thanh rõ ràng nhất là tiếng gió kêu vun vút qua tai.

Đồng thời, âm thanh một chiếc lá đột nhiên bị xẻ thành hai.

-"Mẹ kiếp! Ăn đi này tên giả ma giả quỷ!" Tôi không kiềm được chửi thề, dồn hết khí vào chân, tung một cú thật lực.

Chân tôi chắc chắn đã va chạm với một vật thể, phát ra một tiếng keng chói tai. Tôi mơ hồ thấy được ánh sáng phản quang lóe lên trong bóng tối, đoán rằng đây là một thanh kiếm. Hơn nữa đây không đơn thuần chỉ là một thanh kiếm sắt, nếu chỉ là một thanh kiếm không, vậy thì không thể nào đỡ cú đá của tôi được.

Hai luồng khí quá mạnh mẽ va chạm, lực ma sát cũng lớn, vì vậy chỉ trong một tích tắc khi tia lửa lóe lên, chân tôi suýt gãy, còn thanh kiếm thì trực tiếp gãy. Lưỡi kiếm bay trong không trung xẹt qua mặt tôi, làm xước một đường trên má, sau đó xoay một vòng cắm xuống mặt đất.

-"Chết tiệt! Kiếm của ta!" Âm thanh từ đối diện gào tới. "Con ranh chó chết đó! Phải giết nó!"

Tôi nghĩ: Sao tiếng này nghe quen thế?

Còn chưa kịp nghĩ ra, hụt chân. Hình như là đạp nhầm vào ổ gà, mà phía sau lưng lại là đoạn đồi dốc.

Tôi sực nhớ, đúng rồi, địa hình đồi núi chỗ này cực kì dốc. Lúc chiều khi ngồi phân loại ảnh cho Mayu đã thấy rồi.

Kết quả, tôi lăn lăn mấy vòng, cho tới khi đầu đập vào gốc cây, choáng váng ngất xỉu.

***

Tôi nửa tỉnh nửa mơ, rút ra được rất nhiều giả thuyết hay.

Tính cho tới thời điểm hiện giờ, mối nghi ngờ lớn nhất nằm trên người Eliza. Chị ấy rất có thể chính là tên Niệm giả đã tấn công Đoàn Trưởng, hơn nữa rất có thể chính là bóng ma trắng đã hù dọa mọi người hơn một tuần nay.

Nhưng nếu thật sự là Eliza, vậy động cơ để chị ấy giả ma là gì? Cứ cho rằng chị ấy chính là người đã tấn công Chrollo, vậy thì cũng không có lí do để chị ấy giả ma. Hành động này là phí sức, hơn nữa còn gây náo động không cần thiết.

Thế nên có thể kết luận: Bóng ma trắng cùng Niệm giả mà Chrollo tìm kiếm không phải một.

Điều này dẫn tới một nghi vấn khác, vậy bóng ma trắng rốt cuộc là ai?

Không thể nào là người trong đoàn, bởi hơn một tuần ở đây, ai cũng từng nếm mùi bị ma hù một lần. Hơn nữa, bọn họ hẳn là không rảnh rỗi tới mức lập nhóm giả ma dọa người khác đâu. Vả lại dựa vào thời điểm xuất hiện lần đầu của bóng ma trắng, người giả ma chắc chắn đã phải đến trước khi đoàn chúng tôi tới đây.

Kết hợp với tin tức sơn tặc đang hoạt động quanh địa bàn này, chỉ có thể kết luận, bọn chúng chính là bóng ma trắng. Mục đích lởn vởn quanh khu vực sinh hoạt của đoàn chúng tôi không gì khác ngoài việc cướp của.

Vậy mới nói, đã phân tích dài dòng tới mức này rồi, dù có hay không muốn thừa nhận đi chăng nữa, nhưng người gây ra chuyện này, chắc chắn chính là hai kẻ đang ngồi trước mặt tôi đây.

Nobunaga mặc một bộ yukata trắng, tóc đen dài để xõa không buộc, tất thảy đều khớp với đặc điểm nhận dạng của bóng ma trắng.

Anh ta hiện đang hận thù lườm tôi, "Chính là cô! Đã làm gãy một thanh kiếm của ta, giờ lại thêm một cái nữa!"

Uvogin nhân cơ hội này cười vào mặt đồng bạn, "Thôi mà Nobu! Là do chúng ta tấn công Sanya trước mà! Ahahaha!"

Cười ngu như khỉ vậy. Tôi lén lút nhìn sang bên cạnh, thấy Chrollo cũng bày ra biểu cảm tương tự. Hai chúng tôi liếc nhau, sau đó đồng thời cùng thở dài.

Ban nãy tôi từ trên dốc lăn xuống, đầu đập vào cây, lúc tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm trong một hang động. Phản xạ đầu tiên của tôi là nhìn xung quanh, phát hiện ngoài mình ra còn có 3 người nữa, hơn nữa hai người trong số đó theo lí thuyết không thể nào lại xuất hiện ở đây được.

Ít nhất còn có Đoàn Trưởng đang an tĩnh ngồi bên cạnh là quen thuộc nhất. Tôi vội vàng hỏi, "Tôi ngất bao lâu rồi?"

Chrollo trả lời, "Gần 15 phút."

Tôi nhìn toàn bộ người mình. Quần áo chỉ hơi rách, không sao. Nhưng mà đôi dép cá mập của tôi đã bị đứt mất cái sừng.

Tôi đau khổ cầm cái dép lên, không biết còn có thể tìm lại sừng cá mập để gắn lại không nhỉ? Mẹ nó cái dép này Machi đặc biệt tặng tôi lúc mới vào đại học, dùng được hơn 4 năm vẫn chưa bị làm sao, bây giờ chỉ trong một đêm đã bị phá tới mức gãy sừng.

-"Sanya! Mi nhất định phải đền kiếm cho ta!" Một trong hai người đáng lí không thể xuất hiện ở đây gào lên. "Cả hai thanh kiếm của ta đều do chính mi làm gãy!"

Tôi giơ cái dép ra, "Anh cũng làm hỏng dép của tôi đây, Nobunaga!"

-"Ai bảo nhà ngươi tấn công bọn ta chứ?!"

-"Rõ ràng là mấy anh tấn công tôi trước!" Tôi không nhịn nổi, ức chế trong cả một đêm dồn lại, hét lên. "Trước khi tấn công người khác bộ không biết nhìn à?! Cứ mắt nhắm mắt mở đánh người ta! Tôi nói cho anh biết, chắc chắn sẽ có ngày anh bị dân xã hội trùm bao tải tẩn một trận! Mẹ nó cái bọn có mắt không tròng!"

Bởi vì tôi chửi người quá hăng say, vậy nên Nobunaga và Uvogin đều đơ ra, không biết nói gì lại. Kết quả, một mình tôi phát tiết trong vòng hơn 10 phút, hét đau cả họng, phổi hết sạch hơi mới hổn hển dừng lại.

Nobunaga sau đó, vẫn trách tôi vì đã đá gãy kiếm anh ta.

Tôi hết sức lực để đôi co lại, liền mặc kệ. Bốn người chúng tôi ngồi trong một cái hang mở, quây quanh ngọn lửa ở giữa. Vị trí cái hang tôi cũng không rõ nằm ở đâu trong cánh rừng này, chỉ biết là cách khu vực làng sinh hoạt rất xa. Cả tôi với Chrollo đều trông tàn tạ như nhau, thậm chí Đoàn Trưởng còn bị gãy một bên chân, đã được sơ cứu tạm bằng cách dùng cành cây khô cố định.

-"Uvogin, Nobunaga, sao hai người lại ở đây?" Chrollo cuối cùng lên tiếng trước, cắt ngang lời trách móc của Nobunaga. "Lại còn liên tục lảng vảng quanh chỗ bộ tộc nữa. Không biết trong đó hiện giờ đang có một nhóm sinh viên khảo cổ đến nghiên cứu à?"

Uvogin to giọng trả lời, "Đoàn Trưởng, bọn ta đến đây từ hơn tuần trước rồi." Thân người Uvogin to lớn, mà cái hang lại bé. Người to, giọng nói cũng to, trong một cái hang diện tích đã không lớn lắm, âm thanh vang vọng lại, nhức hết cả đầu tôi. "Là do Nobunaga muốn đi vệ sinh. Bọn ta biết trong làng đang có người ở mà, vậy nên cũng chỉ đi quanh khu vệ sinh thôi, đâu có tiến sâu vào bộ tộc."

Tôi hử một tiếng, "Thế thì hai người đến đây làm gì?"

Để giải thích cho chuyện này, đành phải tua về thời gian cách đây nửa tháng, cùng thời điểm tôi rời khỏi thành thị để bắt đầu đi thực tế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net