Chương III: 25. Bộ tộc Kurta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày khởi hành đi là một ngày vô cùng nắng nóng.

Chưa tới 7 giờ sáng mà nhiệt độ ngoài trời đã lên tới đầu ba, làm tôi, một người đã bất chấp sự khuyên can và dự báo thời tiết của bạn trai, kiên quyết không bôi kem chống nắng trước khi ra khỏi nhà sinh ra cảm xúc hối hận.

Trước khi khởi hành chúng tôi đều bị đẩy vào phòng chờ ngồi nghe phổ biến lần cuối, trong lúc giáo sư Mayu phát biểu gì đó, nói ra thật ngại quá, thầy ấy hẳn đã đổ công sức viết diễn văn dài như vậy, kết quả không lọt vào tai tôi được chữ nào.

Trong lúc đó, tôi lôi điện thoại, nhắn tin bảo Shalnark mang kem chống nắng tới trường cho mình.

Shalnark nhắn lại một dấu hỏi chấm, làm tôi cũng nhắn hỏi chấm theo.

"Cậu nhắn cái gì đấy? Giữa trưa bọn tớ mới đi, từ nhà tới trường không mất tới nửa tiếng đâu. Bây giờ cậu đánh một ván LOH xong mang tới trường vẫn kịp."

Shalnark gửi tới một cái emo bất lực: "Cô nương, sáng nay tớ rời nhà cùng lúc với cậu đấy."

Tôi choáng.

Ôi vãi, đúng là cậu ấy rời nhà cùng lúc với tôi thật!

Shalnark lại nhắn tiếp: "Đã hối hận chưa?"

Tôi bất lực: "Vô cùng huhu TTTTTTT !!! Nửa tháng đó Shal ơi, da tớ đi tong rồiii"

"Được rồi, ngăn thứ hai trong cặp cậu. Lần cuối đó."

Tôi mở balo ra, ở ngăn thứ hai tìm thấy món đồ mình đang cần. Ngoài ra còn có áo chống nắng mà tối qua tôi đã kiên quyết không mang theo, để chỗ cho bim bim cùng đồ ăn vặt.

Tôi thả một loạt tim hồng bay lơ lửng cho Shalnark xong, cậu ấy nhắn lại một cái mặt câm nín, bày tỏ ông đây không chấp nhận cái tình yêu thực dụng này.

Sau đó, cuộc hội thoại kết thúc. Từ đó tới hết ngày Shalnark chỉ nhắn cho tôi thêm đúng ba tin nữa, một tin để báo chìa khóa nhà cậu ấy đã gửi cho bảo vệ trong khu, nếu lúc tôi trở về mà cậu ấy chưa về kịp thì tự biết tới đó mà lấy. Còn một tin là để bảo, đích đến tiếp theo của cậu ấy sẽ đi tới Đấu Trường Trên Không.

Một tin còn lại đến vào lúc tôi đã ngồi trên xe, nói tôi khi nào rảnh nhớ kiểm tra diễn đàn trường.

Gần 10 giờ, đoàn khảo cổ tập trung thành một nhóm ở sân trường, sau khi điểm danh thì bị lùa lên xe như lùa gà. Tôi có cảm tưởng chuyện này thật sự rất giống bọn trẻ con tiểu học đi du lịch với nhau hơn là một đám sinh viên đang chuẩn bị đi khảo sát chuyên nghiệp, trước kia tôi đi với Đoàn Trưởng làm gì có nhiều thủ tục như này đâu.

Đoàn khảo sát vừa đúng 10 người chưa kể giáo sư dẫn đoàn, số lượng ít hơn tôi nghĩ, đa phần các sinh viên trong đoàn đều là những gương mặt quen thuộc, ít nhiều chúng tôi đã từng học chung lớp với nhau hai, ba lần.

Vào lúc xếp hàng, tôi nhìn thấy hai gương mặt lạ.

Mayu đứng ở ngay trước tôi, tôi liền rỉ tai cậu ấy, "Hai cô bạn kia là sinh viên mới à?"

Mayu nhìn theo hướng tôi chỉ.

-"Không phải đâu. Người quen của ba tớ đó." Cậu ấy thì thầm. "Có thấy người tóc xanh kia không? Ba tớ với ba cô ấy là chỗ quen biết. Nghe nói cô ấy rất có hứng thú với khảo cổ. "

-"Ba cô ấy cũng làm khảo cổ sao?"

-"Gọi là em đi, bé hơn chúng ta." Mayu lắc đầu. "Mà ba em ấy cũng không phải người trong ngành, hình như là thương nhân gì đó. Nhà em ấy mở một doanh nghiệp riêng, cũng khá có tiếng."

Tôi ngạc nhiên ồ một cái, theo dòng người tiến lên, "Doanh nghiệp nào vậy?" Tiểu thư nhà giàu mà lại muốn tham gia đi thực tế sao?

Mayu chậm rãi nói ra một cái tên.

-"Nostrade."

Tôi trong phút chốc, hơi giật mình.

Đúng lúc đó đi tới gần tiểu thư Nostrade, vừa nãy đứng từ xa nên không quá để ý, nhưng đến gần thì mới thấy cô gái này...Thứ nhất thật sự bé tuổi hơn chúng tôi, thứ hai, cả người đều toát ra khí chất con nhà giàu được nuôi trong vàng từ bé.

Tuy rằng nhà Nostrade mới chỉ phất lên gần đây, nhưng bọn họ vốn cũng không phải dạng doanh nghiệp không giàu có. Hồi tôi còn mới vào học cũng từng nghe phong thanh qua một vài mối kinh doanh của họ, nghe nói có một tòa nhà trong trường là do nhà Nostrade đầu tư xây nên, trực tiếp liên quan thì tòa nhà đó dùng để trưng bày các món đồ khai quật được khi thực hiện khảo cổ.

Sinh viên ngành khảo cổ học tới năm Hai đều có một học phần bắt buộc phải vào thăm tòa nhà đó, trong đó đa phần đều trưng bày các hóa thạch liên quan tới cơ thể người. Cách đây mấy hôm cũng vừa vận chuyển tới một món mới, tên là "Tàn thể sót lại của Ahmose đệ tam".

Tên nghe kêu đấy, nhưng mà nhìn cái xác khô héo thấy ghê.

Tôi lén rùng mình một cái, nhìn tiểu thư Nostrade đang vươn tay với mình, hồn nhiên mỉm cười, "Xin chào ạ. Em sẽ tham gia vào chuyến đi lần này cùng mọi người, mong được giúp đỡ."

-"À Sanya!" Giáo sư Mayu đang điểm danh lại quay sang. "Trò đây rồi! Giới thiệu với trò, đây là Neon Nostrade, con gái một người bạn của ta. Con bé năm sau dự định sẽ thi vào trường, rất có hứng thú với khảo cổ."

Hở? Con gái nhà Nostrade mà lại muốn đi học đại học á?

Tôi mù mờ à một tiếng, vươn tay nắm lại bàn tay của Neon Nostrade.

-"Hân hạnh. Cứ gọi chị là Sanya."

-"Chuyến đi này phiền trò để ý con bé nhé. Cả con nữa Mayu, hôm qua ba đã dặn rồi đấy." Mayu lập tức làm mặt quỷ với ba mình, nhưng giáo sư không để ý, lại quay qua tôi. "Neon, Sanya là sinh viên ưu tú nhất trong khóa 121 này. Có gì khó khăn mà không tìm thấy thầy, cứ tìm chị ấy nhé. Mayu thì hẳn cháu biết rồi."

-"Cháu nhớ rồi ạ!" Neon vui vẻ đáp, xong quay ra sau, gọi tới chị gái tóc tím ban nãy tôi thấy. "Eliza, mang tới đây."

Vậy là còn có cả người hầu đi theo hả -_-?

Tôi cũng muốn có cái đặc quyền này. Làm người có tiền thật sướng.

Eliza đưa cho tôi với Mayu mỗi người một túi bánh quy.

-"Đây là bánh của Bakery&Bake. Giới hạn mỗi ngày chỉ có 10 túi thôi." Neon mỉm cười. "Tặng chị, em đã cất công xếp hàng cả ngày hôm qua để mua được đó ạ."

10 túi và đoàn khảo cổ này đúng 10 người.

...Em gái, những người xếp hàng sau em có phải muốn đánh chết em không?

Mayu nói thầm với tôi, "Giới thượng lưu có khác, tặng quà gặp mặt cũng hào phóng như vậy."

Tôi nhìn túi bánh trong tay, sau đó đẩy Mayu ra.

-"Cảm ơn em. Có gì khó khăn cứ tìm chị." Tôi nói. "Chị cũng có kinh nghiệm đi thực tế rồi, chỉ cần em không ngại sống chung với thiên nhiên thì cũng không có gì phiền phức đâu."

-"Em có thể thích ứng nhanh lắm!" Neon nhanh chóng bảo. "Cảm ơn chị, chị Sanya!"

Tôi đang chuẩn bị bước lên xe thì phải khựng lại, Rovka ở đằng sau tôi, cậu ấy không phản ứng liền đâm sầm vào lưng tôi một cái.

-"Gì vậy? Sao tự nhiên dừng lại?"

Tôi quay sang Neon, "Em vừa gọi chị là gì?"

-"A? Dạ?" Neon ngập ngừng nhìn tôi, lại nhìn Eliza, rồi nhìn tôi. "E-Em gọi sai sao ạ? Chị tên Sanya không phải sao?"

-"Đúng. Nhưng em vừa gọi chị là gì?"

-"G-Gọi..." Neon chần chừ ngước mắt lên. "C-Chị Sanya?"

Tôi vô cùng! Vô cùng muốn hét lên!

MÁ NÓ GỌI NGỌT VẬY! EM BÉ THIÊN THẦN NÀY RỐT CUỘC TỪ ĐÂU RƠI XUỐNG VẬY?!

Trẻ con bây giờ có phải đều ngoan ngoãn lễ phép như này không chứ? Làm tôi nhớ tới Gon, lúc đi thi Hunter, mỗi lần nói chuyện với tôi không dạ thì cũng là vâng, đã thế lần nào cũng ngọt ngào gọi tôi là "CHỊ Sanya".

Quá là đáng yêu đi thôi huhuhuhu!!!

-"Sanya, ban nãy cậu dọa sợ Neon đấy." Bain giúp chúng tôi cất cặp lên giá để hành lí, tôi ngồi với Mayu ở phía sau, hai cậu trai ngồi trước. Vị trí của chúng tôi đều ở gần cuối xe.

Còn Neon, tất nhiên sẽ ngồi ở đầu tiên cùng giáo sư rồi.

Tôi chớp hai mắt, "Dọa cái gì?"

-"Cậu gặng hỏi con bé hai lần liền, nếu tớ là Neon, tớ sẽ nghĩ bản thân đã xưng hô sai với cậu, còn cậu thì cứ trợn mắt lên hỏi tiếp thế, trông cậu như sắp nhào lên đánh người vậy."

-"A?" Tôi thẳng lưng dậy. "Tớ trợn mắt hồi nào chứ? Tớ là đang bày tỏ sự yêu thích đối với một đứa trẻ biết cư xử như Neon! Cậu có biết trẻ con thời nay đứa nào cũng như thiên thần không? Gọi một tiếng là dạ dạ vâng vâng, đây đều là những mầm non tốt, sẽ cống hiến cho sự phát triển của xã hội đó."

Mayu mím môi, "Cậu đã sống trong môi trường như nào mà yêu cầu đối với một công dân tốt lại thấp như vậy?"

Nếu bạn sống mãi trong một môi trường khó miêu tả thành lời như Lữ đoàn Bóng Ma, nơi mà mỗi khi các đồng nghiệp của bạn mở miệng ra là "Mày thích thách thức bố mày đúng không?" cùng "Ngon nhào lên đây tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ", thật sự sẽ vô cùng trân trọng những đứa bé lễ phép thế này.

Tôi có chút khó nói nên lời, đành quay sang mỉm cười với cậu ấy.

-"Tớ chỉ muốn nói là, Neon rất đáng yêu. Tớ rất thích em ấy." Sau đó chốt lại. "Vì vậy, hãy chăm sóc em ấy cẩn thận chút nha!"

***

Bảy năm trước bộ tộc Kurta bị tàn sát, điều này ai cũng biết.

Người giết họ là Lữ đoàn Bóng Ma, băng nhóm tội phạm được liệt vào cấp A trong danh sách của Hiệp hội Hunter. Điều này ai cũng biết, thậm chí Feitan còn vô cùng ghét bỏ điều này, tên lùn bảo: "Thế mà lại chưa lên được cấp S."

Tôi đảo mắt, "Mơ lớn đó, sao không mơ tới hạng SSS luôn đi?"

Feitan hở một tiếng với tôi, "Cái gì? Còn có hạng SSS? Xếp hạng của Lữ đoàn thế mà lại thấp tới vậy à?"

Cuộc nói chuyện này hình như cách đây cũng lâu rồi, từ đó về sau, mục tiêu của Feitan bên cạnh những mục tiêu lớn lao khác chính là thăng hạng cho lữ đoàn lên cao hơn. Tôi thấy tên này đúng là đàn ông chân chính, nói được làm được, đặt mục tiêu xong là rất đầu tư công sức thực hiện. Từ sau cuộc nói chuyện đó, ngày nào tôi không thấy cái tên Genei Ryodan xuất hiện trên thời sự 7 giờ tối là ăn cơm không ngon luôn mà.

Chuyện diễn ra được một tháng thì Đoàn Trưởng đã phải ra mặt trực tiếp xích chân chó điên Feitan lại, tôi nghĩ Chrollo đang lo sợ với cái tốc độ chém giết đấy của Feitan, sớm thôi chúng ta sẽ có một bộ tộc Kurta thứ hai.

Vậy nên, bây giờ Feitan đã tém tém lại rồi. Hiện giờ bảng tin thời sự mỗi tối đã quay trở lại chủ đề "Người thắng cử năm nay sẽ là ai? Ngài Voden hay ngài Ronald?"

Quay lại chuyện chính, việc tộc Kurta chết vì bị thảm sát bởi Lữ đoàn Bóng ma cũng là thông tin được công khai, thế nhưng việc một tàn dư còn sót lại của bộ tộc sau ngày thảm sát hai năm bị phát hiện, sau đó đem sửa lại thành di tích văn hóa cho các sinh viên ngành khảo cổ tới nghiên cứu, tôi nghĩ điều này...sau ngày hôm này hẳn là ai cũng biết.

Tộc Kurta nằm sâu trong núi Rukuso, ngọn núi này vô cùng xa so với thành thị. Từ Yorknew đi tới đó mất hơn một ngày đi đường, buổi tối chúng tôi nghỉ chân ở nhà trọ, tới sáng hôm sau lại đi tiếp, tới trưa ngày kia mới đến nơi.

Xe buýt chỉ đi được tới chân núi, đường đi tới tộc Kurta chỉ đành tự cuốc bộ.

Như trước kia tôi tới đây thì là trèo đèo đạp suối mà đi, Lữ đoàn ai cũng có khả năng bay nhảy trên cây như khỉ nên chỉ mất chưa đến nửa ngày là tới nơi.

Tôi dĩ nhiên không thể hy vọng các sinh viên cùng trường có khả năng khinh công cao như vậy được. Rất may mắn quá trình tu sửa lại địa phận này cách đây hai năm đã được tiến hành, ở chân núi bây giờ còn có nhà dân sinh sống nữa.

Quan trọng là, có đường mòn để đi. Chỉ là một đám sinh viên đi khảo sát ngoài trời trong nửa tháng, tất nhiên sẽ mang theo một khối lượng đồ đạc không nhỏ, leo dốc chắc chắn tốn không ít sức lực. Ít nhiều gì thì mọi người đều không phải quý tử được nuông chiều, vậy nên dù có mệt cũng chỉ dám than vãn với nhau, không ai dám làm mình làm mẩy cả.

Chỉ có, Neon từ nhỏ đã là tiểu thư nhà giàu, mấy việc dùng thể lực cô bé tất nhiên không quen, mới đi chưa đến nửa chặng đường đã gục ngã.

Cô bé ngồi trên một tảng đá to ven đường, lớn tiếng bảo, "Không đi nổi nữa, thật sự không thể đi nổi! Tại sao lại không để xe đi lên đây chứ?! Tại sao lại phải đi bộ?!"

Eliza một tay kéo vali, sau lưng vác theo một túi đồ lớn, "Tiểu thư à, đường nhỏ như này thì xe không đi tới được đâu. Cô mau đứng lên đi, nếu bị lạc đoàn thì sẽ nguy hiểm lắm đó."

Neon đưa mắt nhìn theo đoàn người đang dần đi xa, lập tức phồng má, tỏ vẻ không cam chịu chút nào.

Sau đó, cô bé đưa hai tay ra, nói, "Eliza, cõng ta đi."

Eliza so với con bé chắc chỉ hơn được ba phân chiều cao. Chị ấy bối rối nhìn tiểu thư nhà mình, mãi không nói được câu đồng ý.

-"Nhanh lên Eliza! Mọi người sắp đi rồi kìa!"

Mayu đi cạnh tôi, lại thì thầm, "Giờ thì còn là đứa bé đáng yêu của cậu nữa không?"

Tôi huých vai cậu ấy một cái.

-"Để em cõng cho. Eliza, chị giúp em kéo vali là được."

Tôi tình nguyện làm người tốt ^^ Đứa bé đáng yêu tất nhiên sẽ được ưu ái rồi.

Với tốc độ di chuyển trung bình cứ 5km một giờ như này, 4 tiếng sau chúng tôi mới đến nơi.

Tôi có chút không đành lòng, thả Neon xuống, được cô bé nắm tay ngọt ngào bảo, "Chị Sanya, cảm ơn chị nhiều lắm!"

-"Không phải khách khí." 

***

Khung cảnh so với trí nhớ của tôi hoàn toàn khác.

Lần cuối nhìn thấy nơi này, không còn cái nhà nào nguyên vẹn cả. Trước khi tôi rời đi đã quay đầu lại một lần, chỉ kịp nhớ một đám cháy không biết bắt từ bếp lửa của hộ gia đình nào lan ra, ngay sau đó bị Chrollo đi phía sau ẩn vào lưng, thân người to lớn của Đoàn Trưởng che đi tầm nhìn của tôi. Tôi cũng không kịp nhìn biểu cảm của Đoàn Trưởng lúc đó ra sao, chỉ nhớ anh ấy đã nói, "Đừng quay đầu. Trước mặt mới là con đường của chúng ta."

Thành thử, điều cuối cùng tôi nhớ là một đám lửa cháy, cùng cậu bé tóc vàng sở hữu một đôi mắt giống thế.

-"Chỉ có hai căn nhà ở đây được sửa lại để cho khách du lịch tới thăm, đoàn chúng ta số lượng hơi chênh lệch. Nam sinh chịu khó ở chật một chút vậy." Giáo sư Maya đứng ở đầu hàng, bên cạnh hướng dẫn viên hình như là người địa phương, khẩu âm của anh ta có chút khó nghe. "Có hai khu vệ sinh ở cuối thôn. Nhưng có quy định thời gian sử dụng, mọi người lưu ý chỉ dùng trong những khung giờ được ghi trong sách hướng dẫn. Nguồn nước ở đây có giới hạn, xin hãy để ý."

Chúng tôi lần lượt truyền tay nhau bản hướng dẫn.

-"Anh hướng dẫn." Có một nam sinh giơ tay lên.

-"Tôi tên là Ursa." Anh ta lười biếng nhìn lên. "Cậu muốn hỏi gì?"

-"Anh với giáo sư sẽ ở cùng nam sinh à?" Cậu ta khó chịu đưa ý kiến. "Như vậy không phải hơi bất công sao? Nữ sinh có mỗi 4 người lại được ở hẳn một căn nhà to, số lượng nam sinh đã nhiều rồi lại còn thêm hai người nữa."

-"Vậy cậu qua ở với các bạn nữ đi."

Nam sinh nọ câm miệng liền.

Như thể vừa bị vả mặt một cái trước toàn bộ tập thể vậy, bị cả đoàn cười vào mặt một phen.

-"Cái quỷ gì đây?" Mayu trợn tròn mắt. "Sanya, 5 ngày mới được tắm một lần!"

Tôi: !!!!?

Vội vàng giơ tay, "Anh trai, 5 ngày mới tắm một lần là sao?!"

Ursa chậm rãi, chậm rãi, như một con rùa nhìn qua tôi. Đến cả động tác đóng mở miệng của anh ta cũng chậm.

-"Cô nói to thế, bạn nữ kia?"

Đến lượt tôi bị cả đoàn cười vào mặt, tôi vô cùng khó chịu, thân là người làm gì cũng nhanh nhẹn, tôi không thể nào thích ứng cái kiểu nhả chữ chậm hơn sên bò kia được.

-"Anh nói nhanh lên, tốc độ nói chậm vậy mà cũng làm hướng dẫn viên được à?!" Tôi chống hông, hùng dũng đáp lại. "Còn có, làm phiền trả lời câu hỏi của tôi đi! 5 ngày tắm một lần là sao?!"

Ursa...chậm chạp...thở dài.

-"Cô nói nhanh thế, nói lại đi." Hình dáng mắt của anh ta cũng không đổi, nhìn tôi. "Tôi nghe không kịp."

Tôi...muốn...giết người.

-"Sanya, bình tĩnh. Đừng nóng." Mayu vuốt lưng tôi. "Rồi sẽ tìm cách thích ứng được thôi. Anh ấy cũng nói do nguồn nước có giới hạn mà."

Tôi nhìn nắm đấm giơ lên trước mặt, âm thầm giơ tới hình ảnh mặt Ursa ở phía trước.

-"Hạ hỏa hạ hỏa."

Mới ngày đầu đã sinh ra ức chế như vậy, tôi thật sự không tưởng tượng nổi nửa tháng còn lại mình sinh hoạt thế nào. Cái tên hướng dẫn viên này nói chuyện luôn trùng hợp chạm tới điểm mấu chốt của tôi, thật sự rất rất rất giống Đoàn Trưởng đại nhân.

Lại nói, dạo gần đây dường như có quá nhiều chuyện khiến tôi nhớ tới Đoàn Trưởng. Anh ta vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi từ mấy tháng trước, không biết tung tích bây giờ thế nào rồi.

Lần trước tôi bắt Shalnark liên lạc cho Đoàn Trưởng, kết quả cậu ấy cũng không gọi được. Điện thoại không đổ chuông, chứng tỏ Chrollo đang ở ngoài vùng phủ sóng, ngay lập tức bị Shalnark kết luận Đoàn Trưởng chắc đang nằm chờ chết trong một cái hang cách mặt đất âm 10,000 mét rồi.

Các bạn có hiểu 10,000 mét là sâu tới thế nào không?

...Nói không chừng, hôm nay có quá nhiều chuyện liên quan tới Đoàn Trưởng như này lại là một dấu hiệu. Tôi không thể nào đã tới một nơi khỉ ho cò gáy như này cũng sẽ gặp Chrollo đấy chứ?

-"Ursa, phổ biến tiếp đi." Giáo sư Maya cuối cùng là người cứu vãn bầu không khí vừa náo loạn vừa đầy mùi uất hận này.

-"À, tiếp theo là về bữa ăn." Ursa lật sang một trang khác trong sách hướng dẫn. "Chúng tôi không có dịch vụ ăn uống, ở căn nhà các bạn ở sẽ có khu bếp núc. Dĩ nhiên không có bếp ga, hướng dẫn sử dụng bếp tôi đã viết trong sách hướng dẫn, một lát nữa sẽ tới từng nơi để hướng dẫn trực tiếp các bạn."

"Thực phẩm sẽ được phát theo ngày, mỗi ngày lúc 8 giờ sáng sẽ là thực phẩm cho bữa sáng, 10 giờ trưa là cho bữa trưa, và 5 giờ chiều hằng ngày sẽ là cho bữa tối. Đều là đồ sống, chế biến và xào nấu là việc của các bạn."

-"Sao có cảm giác cái này giống như đi huấn luyện sinh tồn hơn vậy?" Mayu lẩm bẩm.

-"Nước, sẽ được bơm mỗi ngày. Mỗi căn hộ đều có vòi nước riêng, xin hãy dùng tiết kiệm. Còn có." Ursa cất sách hướng dẫn đi, thẳng lưng nói. "Trừ phi các bạn ở đây tự tin vào dạ dày của mình, không thì tuyệt đối đừng uống nước trực tiếp từ vòi. Thuốc men ở đây rất khan hiếm, chúng tôi không đủ lượng thuốc để chữa cho 10 người bị tiêu chảy cùng một ngày đâu."

-"Đúng là đi huấn luyện sinh tồn rồi." Tôi công nhận. "Tớ còn không mang theo thuốc."

-"Tớ thì có." Mayu bảo.

-"Ồ, thuốc gì vậy?"

-"Thuốc an thần."

Tôi:....

-"Được rồi được rồi, các trò hẳn đã nghe rõ hết rồi! Lớp học sẽ bắt đầu vào 9 giờ hàng ngày, chúng ta sẽ tiến hành khảo cổ vào ngày thứ ba. Ngày mai ta sẽ nói qua một chút về lịch sử của bộ tộc Kurta." Giáo sư Maya lớn tiếng hỏi. "Thời gian khảo sát nửa tháng này ta hy vọng mọi người đều sẽ trân trọng! Đây không phải địa điểm có thể dễ dàng đến được!"

-"Tớ bắt đầu hối hận rồi đây." Mayu cất sách hướng dẫn đi. "Cơ mà, chỗ này hẳn là không có điện đâu nhỉ?"

Tôi đã lường trước rồi, "Nửa tháng không dùng điện thoại, ý cậu là đây đúng không?"

-"Tớ đã chuẩn bị sẵn rồi." Cậu ấy cười hì hì, lén lút kéo tôi lại. "Nhìn này Sanya."

Tôi ghé vào, thấy trong balo cậu ấy là một xấp bài Tây, thêm mấy bộ trò chơi bàn cờ (board game).

-"...Được đó đại ca." Tôi huých tay cậu ấy. "Căn chúng ta ở cũng có mỗi 4 người."

Mà đấy là có thêm cả chị Eliza với Neon rồi, còn không ban đầu chắc là tôi với Mayu hai đứa một căn to.

-"Hôm nay giải tán đi! Nhân ngày đầu tiên tới đây, ta đã dặn Ursa chuẩn bị một chút đồ ăn tối trước!" Giáo sư Maya bảo. "Tối nay hãy nghỉ ngơi tại phòng, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu nội dung đầu tiên của cuộc khảo sát này! Để đề phòng các trò quên mất, ta sẽ nhắc lại! Đây không phải đi chơi, đây là đi làm việc! Chuyến đi này có nhà đầu tư ở phía sau đang chờ đợi thành quả của chúng ta! Vậy nên, ta mong các trò không làm ta thất vọng!"

Blah blah blah, nói dài quá.

Buổi tối ăn cơm xong, nói thật cơm tối đã được chuẩn bị trước cũng chẳng có gì, chỉ có cơm cùng một con heo rừng nướng, ăn vô cùng khô khan. Thế nhưng hẳn là vì tôi đã tiêu hao quá nhiều sức lực đi, một miếng thịt heo được nướng cháy đen phủ thêm một ít gia vị không rõ là từ cây gì mà tôi lại thấy ngon được, trong phút chốc đánh bay nửa đĩa.

Ở một nơi khỉ ho cò gáy đến mức không có cả điện, mỗi tối chúng tôi đều phải dùng lửa để có ánh sáng. Vào đêm đầu vì quá mệt nên tôi không có tinh thần chơi đùa chút nào, đi tắm xong liền nằm vật xuống phản, giả làm xác chết.

-"Tớ tắt đèn nhé." Mayu vừa tắm xong cũng quay trở lại, tóc cậu ấy vẫn còn ướt, cũng không đòi hỏi gì được, chỗ này làm gì có máy sấy. "Chị Eliza, em dập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net