Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió ù ù, tiếng sóng biển đập mạnh vào thân thuyền, tiếng gỗ cõn kẹt, và cả tiếng hô hào của vô số người hòa lẫn đâu đó ở ngoài kia, ấy vậy mà trong căn phòng này, ngoại trừ tiếng nói chuyện của gã thuyền trưởng già với cái mũi đỏ chót thì im ắng một cách lạ thường.

*Mọi người căng thẳng, và đắn đo giữa hai lựa chọn... Bạn âm thầm liếc nhìn quý ngài tóc vàng và Liuriu.

"Những kẻ muốn trở thành thợ săn nhiều như sao trên trời vậy, mà những người như ta có nhiệm vụ giảm bớt số lượng người dự thi." 

Gã thuyền trưởng nói: "Ngoài bốn các cậu ra thì những kẻ còn lại coi như loại, cho dù họ có đến được địa điểm thi thì cánh cửa cũng sẽ đóng lại."

"..." Kurapica nhìn thẳng vào gã thuyền trưởng: "Tôi..."

"Tôi là người sống sót duy nhất của tộc Kurta. Bốn năm trước, tất cả người thân của tôi đều bị bọn cướp giết chết. Tôi quyết định trở thành thợ săn là vì muốn bắt băng Ảo ảnh lữ đoàn."

.

*Ô, đây chả phải là một thể loại cốt truyện quen thuộc sao?

*Câu chuyện của diệt chủng =)

"..."

.

"Ồ, muốn thành thợ săn tiền thưởng hở? Khó đấy." Gã ta tu một ngụm chai rượu của mình, chỉ ra vấn đề của Kurapica ngay. "Băng Ảo ảnh lữ đoàn là một toán tội phạm cấp A. Kể cả một thợ săn tốt nhất cũng phải nghĩ lại trước khi giúp cậu đấy."

"Cậu chỉ đang đi tìm đường chết thôi."

"Tôi không sợ chết" Ánh mắt của Kurapica trở nên sắc nhọn: "Tôi chỉ sợ đến chết tôi vẫn không thể trả thù"

*Băng Ảo ảnh lữ đoàn, tội phạm, thợ săn. Từ khi nào hệ thống điều hành trên mặt đất trở nên phong phú đến như vậy, hm?

Frisk nhìn xuyên qua đôi con ngươi mở lớn của Kurapica.

Nó có thể thấy chúng.

*Đôi mắt ấy sáng lên màu đỏ rực. Một ngọn lửa không thứ gì có thể giết chết.

.

*Ước muốn của Liuriu hóa ra cũng đơn giản không khác gì bề ngoài của ông ta là mấy.

"Tiền!! Có tiền là có tất cả!!" 

*Bạn gật gù với Liuriu, có tiền là có tất cả, mọi trang bị sang xịn mịn cứ thế về tay mình hết.

"Tiếc là nó không mua nổi cái nết của ông"

*Bạn gật gù với Kurapica, tiếc là nó không mua nổi cái nết của Liuriu.

Frisk ra sức gật gù với tất cả câu trả lời, không hề đếm xuể đến bầu không khí sặc thuốc súng giữa hai bên. Leorio đã ngứa tiết khi Kurapica cứ mở mồm ra là chả hề tồn tại chữ "tôn trọng" trong đó, và Kurapica cũng không hề vừa mắt tên Liuriu, Leorio này từ khi anh ta cứ đùa cợt về bộ tộc của mình.

Leorio: "Lên!"

Kurapica: "Ngay sau lưng đây!"

Thuyền trưởng giật mình ngăn lại: "Dừng lại, không muốn thi nữa à?"

*Không gì có thể ngăn bọn họ rủ nhau lên boong tàu quyết chiến. Rốt cuộc sau vụ này, liệu Liuriu có thể nhận được sự tôn trọng mà ông chú đó vốn nên có, hay là ngược lại? Tôi khá là tò mò đấy.

*Bạn hỏi Gon, không ngăn lại sao?

"Không sao hết, cứ để họ đánh nhau đi. Nếu ta muốn biết về ai đó, trước tiên phải biết cái gì khiến anh ta nổi giận, dì Mito luôn nói như vậy đấy. Theo cháu thì hai người họ đều có lý do chính đáng để nổi giận, tốt nhất là nên để họ tự giải quyết với nhau" Câu sau là dành cho thuyền trưởng. Gã cảm thấy khá hợp lý, nên chỉ còn cách gật đầu cho qua.

Chắc chứ, nó cảm thấy dù có đánh sứt đầu mẻ trán chưa chắc hai người họ sẽ gọi nhau anh em...

*Nhưng bạn không thể chối cãi rằng Dì Mito suy nghĩ rất thấu đáo.

Gon cười hì, gãi đầu: "Cảm ơn nhé, câu nói này của dì tớ cũng tâm đắc lắm đó"

"..."

*Bạn lại nói, nhất định phải là đánh nhau sao?

"Trông thì cách này có vẻ nhanh nhất đấy" Gon nhoẻn miệng cười tươi rói.

"..." Thật sao?

.

*Lên boong thuyền giữa cơn bão lớn là một lựa chọn ngu ngốc. Nhưng khi nghe tin từ một trong những thủy thủ của thuyền trưởng cà chua rằng bão có thể lớn hơn so với dự kiến ban đầu, bạn không còn cách nào khác phải cùng mọi người đi lên coi tình hình.

*Chỉ vừa mới bước chân ra khỏi khoang thuyền, bạn ngay lập tức cảm nhận được sức giật đáng sợ mang tới bởi cơn bão. Nếu như một ai mà bay ra khỏi thuyền thì cũng chả có gì lạ cả.

*Chết đều do số, tại sao bạn lại phải quan tâm chứ?

.

"Kéo căng buồm lên! Nhanh lên!"

"Hò dô! Tiến lên!"

Các thủy thủ điên cuồng hò hét, cùng tay cùng chân nắm lấy dây kéo căng buồm lên. Nếu làm không kịp, cột buồm có thể sẽ gãy, và nặng nhất thuyền sẽ lật ngược lại. Như thế thì khỏi thi thố hay về nhà ăn cơm nữa, táng mạng nơi biển cả này luôn đi cho xong.

*Bỗng nhiên BÙM!

*Bạn trông thấy một cột buồm gãy nát và rớt thẳng xuống chỗ quyết chiến của hai người họ. Thật đáng sợ! Thật nguy hiểm! Nếu Liuriu và Kurapica không kịp né tránh, họ sẽ thành cơm tối cho cá mất!

*Nhưng mà ôi không! Gì thế này?! Một anh chàng thủy thủ gần đó đã không kịp né tránh và bị đánh bật ra khỏi thuyền mất rồi!! Thật đáng sợ! Thật nguy hiểm!! Làm sao đây?? Chúng ta phải làm sao đây??

*Bạn chỉ có ba giây để đưa ra quyết định.

* Cứu hay Không cứu.

Người phản ứng nhanh nhất là Leorio. Anh ta bỏ qua Kurapica và chạy thắng đến chỗ người thủy thủ sắp bay xuống biển rộng. Thấy nạn không thể bỏ, Kurapica theo sát Leorio và cùng lúc vươn tay bắt lấy nạn nhân. Cả hai người thậm chí nhoài người ra ngoài nhưng vẫn hụt mất.

Cứ tưởng là lỡ mất rồi, ai ngờ ngay đúng lúc đó cả Gon và Frisk ném cả cơ thể ra khỏi thuyền và thành công nắm trụ lấy chân của thủy thủ! Hai tên vừa mới chí chóe với nhau không lâu không hẹn mà cùng lúc nắm lấy chân của hai đứa trẻ liều lĩnh đang bay tự do trên không trung ấy.

"Kéo người lên!"

"Nhanh lên nhanh! Cầm lấy dây!!"

Các thủy thủ phản ứng chậm hơn cũng đã chạy đến và phụ giúp một tay, đưa mọi người trở về nơi an toàn.

.

"Hai đứa điên hay sao mà lại làm thế! Biết nguy hiểm lắm không hả?"

"Nếu bọn tôi không nhanh tay thì hai đứa bây làm mồi cho cá ăn rồi!!"

*Bạn dùng khuôn mặt lạnh ngàn năm chống lại lời mắng nhiếc từ hai người nào đó. Họ thậm chí còn đánh nhau ngay giữa cơn bão! Họ dám mắng bạn mạo hiểm! Họ không có quyền! Đả đảo! Đả đảo!!

Chỉ có mình Gon ngồi xả lai, cười khanh khách: "Nhưng chẳng phải các anh đã túm kịp tụi em sao? Hôm nay không có ai làm mồi cho cá hết!"

"..." Cũng đúng...

.

*Hiểm họa là nơi chúng ta có thể thấy bản chất sâu kín nhất của con người. Cả bốn người các bạn đã lựa chọn cứu anh bạn thủy thủ xấu số, Casto.

*Và bạn biết không, khi nghịch cảnh qua đi, chúng ta lại tìm thấy một tình bạn mới dần được hình thành.

*Bạn lại cho tôi thấy một kì tích mới.

*Đôi khi, con người cũng không đến nỗi tệ lắm, nhỉ.

.

"Còn mỗi mi thôi đó, có câu trả lời không?" Sau tất cả rắc rối, đến lượt Frisk trả lời câu hỏi.

*Bạn trầm lặng. Có rất nhiều cơ hội để có thể nói dối, nhưng cả ba người còn lại lựa chọn sự thật. Gon muốn tìm hiểu về nghề thợ săn, Kurapica muốn trả thù, Leorio làm vì tiền. Vậy bạn thì sao? Lựa chọn sử dụng chiếc lưỡi dẻo đó để thêu dệt nên một câu chuyện hư ảo, hay là,...?

*Bạn chỉ có một lựa chọn mà thôi. Hãy lựa chọn một cách khôn ngoan.

*Vậy, điều bạn lựa chọn chính là gì?

"Cháu vẫn chưa biết"

"...?" Mọi người mặt đơ ra như phỗng, không ai dự kiến trước được câu trả lời đột ngột của Frisk.

"... Hả?" Mặt Leorio nghệt ra: "Mi mạo hiểm cả mạng sống đi làm thợ săn mà lại không có mục tiêu rõ ràng á???"

Nó cười với Leorio, và tiếp tục nhìn thuyền trưởng: "Cháu có vô số đường đi, nhưng đường cháu đi chỉ có thể là đường cụt một chiều. Một khi đã đưa ra lựa chọn thì không thể dừng bước nữa."

"Việc cháu giỏi nhất vừa hay lại là [thử] và [làm lại]. Vậy nên cháu sẽ đi, đi cho đến khi nào có thể thoát ra khỏi con đường cụt một chiều đó."

"Đó chính là lòng quyết tâm của cháu, không gì có thể phá bỏ."

.

"Nói cho chuẩn là, cháu đi khai phá đó"

"..."

Leorio: "... Nói đại một câu là mi muốn làm thợ săn phiêu lưu đi..."

*Ehe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net