02. nhà có khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm ấy, con mèo nhị thể kia vẫn thường xuyên sang nhà tôi khi gần đến bữa trưa, đến lúc chiều tà thì lặng lẽ đi về. Ngôi nhà chỉ có một người ở như thêm thành viên mới, nhờ nó mà tôi cũng bớt cô đơn đi phần nào.

Để "phục vụ" tiện nghi cho em mèo mỗi lần sang nhà tôi ăn chực, tôi ra cửa hàng thú cưng, mua mấy gói pate và ngũ cốc, một tấm nệm nhỏ, một cái tô ăn cho mèo, thêm vài món đồ chơi để nó chơi đùa. Tôi mang về nhà, sắp xếp ngay ngắn ở một góc gần ghế sô pha, điều chỉnh nhiều lần để có một góc riêng thật xinh xắn dành cho vị khách đáng yêu.

Có một hôm Lee Jeno - một cậu bạn học cùng khóa với tôi - ghé nhà tôi chơi, thấy mấy món đồ chơi dành cho mèo đặt trên một tấm nệm, đôi mắt cười từng làm đốn tim bao thiếu nữ mộng mơ trợn tròn lấy làm lạ:

- Mày nuôi hoàng thượng rồi à?

Đôi bàn tay đang cầm ấm trà, rót cẩn thận vào cái tách nhỏ xinh, tôi vừa nhìn dòng nước từ miệng ấm trà chảy xuống tách mà cười cười:

- Không có. Nhà mấy nay có khách.

Lee Jeno bày ra cái gương mặt hết sức hỏi chấm nhìn tôi. Nhưng cậu ta không hỏi thêm gì tôi về vụ đó nữa, suốt cả buổi vừa nhâm nhi tách trà vừa trò chuyện về chủ đề khác với tôi, đến trưa thì xách mông đi về.

Mắt cười vừa rời đi không lâu, cửa nhà hẵng còn mở, thì vị khách kia lại đến. Đôi mắt long lanh tựa dải ngân hà, đôi má phúng phính, mềm mại làm trái tim tôi tan chảy. Tôi lại gần con mèo, tay vuốt vuốt bộ lông mềm mại:

- Chào mèo mập, mày lại đến rồi.

Con mèo ngoan ngoãn ngồi im để tôi xoa đầu, đôi mắt díu lại như đang cảm nhận hơi ấm từ bàn tay tôi. Đồng hồ điểm 11 giờ 30 phút. Tôi lấy ra trong tủ bếp một túi ngũ cốc to, đổ vào tô ăn cho mèo, cẩn thận đặt trước mặt vị khách đáng yêu:

- Của mày đây. Ngũ cốc anh mới mua, mong là mày thích.

Nhìn tô thức ăn ngon mắt, mèo ta không nhịn được mà cúi xuống, dùng chiếc lưỡi nhỏ xinh đưa ngũ cốc vào miệng, nhai từ tốn cảm nhận hương vị ngọt dịu. Tôi vẫn ngồi cạnh nó, đôi mắt dịu dàng nhìn cục bông hai màu mũm mĩm.

Bao tử tôi bỗng đánh một tiếng, như muốn nhắc nhở tôi rằng đã đến giờ lấp đầy khoảng trống bên trong cơ thể. Tôi bừng tỉnh, nhớ rằng mình chưa ăn cơm. Thế là tôi để con mèo ở đó, sắp những món ăn đã gần nguội lạnh ra bàn, rồi cúi mặt xuống ăn.

Chiều chiều, con mèo vẫn ở nhà tôi, chơi đùa với cuộn len tôi đã mua ở cửa hàng thú cưng, chán quá thì nó ra vương phơi nắng, thi thoảng chồm lên định bắt mấy chú bướm bay lượn chung quanh. Tôi để mặc nó vô tư trong nhà, đi loanh quanh, đọc sách hoặc nghe bài nhạc yêu thích. Bởi, tôi cũng đã quen với sự hiện diện của nó trong căn nhà này, cộng với giờ đây nó ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nên tôi cũng không để tâm mấy nó ở đâu, làm gì, như thế nào.

Màn đêm buông xuống, sau khi đã vệ sinh răng miệng, tôi leo lên giường, bật điều hòa rồi chùm chăn đi ngủ. Ờm, tôi là thế, bày đặt bật điều hòa nhiệt độ thấp nhất rồi đắp chăn kín mít. Nhưng mà thật sự chùm chăn khiến tôi ngủ ngon hơn rất nhiều, nên là, kệ tôi đi.

Ông mặt trời lại lên, một ngày mới bắt đầu. Tôi tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, rồi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Vừa bước xuống, đôi mắt nửa tỉnh nửa ngủ phải mở to ra, hiện rõ tĩnh mạch màu đỏ.

Con mèo đang ngủ ngon lành trên tấm nệm cạnh ghế sô pha.

Lẽ nào, nó ngủ qua đêm nhà tôi? Tôi nhớ là tôi đã kiểm tra rất kỹ mọi ngóc ngách của căn nhà mới khóa cửa cơ mà?

Tôi đứng đấy, đập tay lên trán mà bất lực. Mày đáo để thật, mèo mập ạ.

- Mèo mập hư quá nha. Đêm khuya không về nhà bố mẹ mà ở nhà anh ngủ qua đêm luôn. Có biết là bố mẹ mày lo cho mày lắm không hả?

Tôi lại gần nó, tay vỗ vỗ nhẹ vào phần lưng. Con mèo tỉnh dậy, đôi mắt nheo lại. Đôi chân hồng hào che đi khuôn mặt ngái ngủ, thân hình cuộn tròn lại.

Đáng yêu quá.

Vật lộn trên tấm nệm một lúc lâu, cuối cùng nó cũng ngồi dậy được. Đi lại quanh nhà, nó chọn một góc tường, bày ra cái tướng ngồi trông buồn cười chết đi được.

Nấu xong món mì cay, tôi lấy hộp sữa ra từ trong tủ lạnh rồi hâm nóng. Tôi đổ ra một cái cốc sứ in hình cậu bé Shin, là dành cho tôi. Phần còn lại, tôi đổ vào tô ăn cho mèo, rồi đặt trước mặt vị đang ngồi bầy hầy ở góc tường kia.

Sáng nay tôi nấu khá nhiều mì, nên là tôi chỉ chăm chú ăn mà quên mất sự hiện diện của con mèo. Đến khi đĩa hết sạch mì, cốc sữa đã cạn, tôi nhìn về phía góc tường kia thì không thấy con mèo nữa, chỉ thấy tô sữa sạch tinh tươm.

Lại đi đâu nữa rồi?

Một buổi chiều nhạt nhẽo, chán nản trôi qua trong căn nhà, không có mèo mập ghé chơi. Tôi cũng muốn ra ngoài lắm, mà trời oi bức quá nên tôi làm biếng, ở nhà bật điều hòa xem phim đến gần nửa đêm. Xem đến bộ phim thứ ba, đang đến đoạn kịch tính thì...

- Meo!

Thanh âm quen thuộc vang lên bên ngoài. Tôi mở cửa, thấy vị khách đáng yêu kia đang đứng đó, đôi mắt tròn xoe ngước nhìn tôi, làm tim tôi mềm xèo, tan chảy.

Đang chìm đắm trong sự đáng yêu ấy, bỗng từ đâu có một thanh niên mặc nguyên cây trắng vội vã chạy đến trước nhà tôi, bế con mèo lên.

- Xin lỗi vì đã làm phiền cậu giờ này nhé. Mèo nhà tôi mấy bữa nay hay đi linh tinh lắm.

Tôi gãi đầu cười ngại ngùng:

- Không sao đâu an...

Đoàng!

Tiếng sấm nổi lên, một tia sét trắng xé toạc bầu trời đêm. Cùng với đó là một cơn mưa rào, càng lúc càng to hơn. Cậu thanh niên kia giật mình, tính chạy về nhà thật nhanh. Nhưng mà mưa to quá, lại còn đang ôm con mèo trong người nữa, cậu ta không biết phải chạy như thế nào. Tôi rủ lòng thương, ngập ngừng ngỏ lời với cậu thanh niên:

- Mưa giờ lớn quá rồi. Anh...có thể vào nhà tôi một chút cũng được, đợi đến khi nào mưa tạnh.

- À tôi không cần đâu. Tôi đứng ngoài nhà trú được rồi.

Cậu thanh niên lắc lắc đầu, ôm chặt con mèo trong lòng mà nép ngoài cửa nhà tôi. Tiếng sấm nổi lên một lần nữa, làm anh ta giật mình mà sợ hãi, con mèo nép vào lồng ngực anh mà kêu một tiếng.

- Thôi, anh cứ vào đi. Ngoài này sấm chớp nhiều, làm anh và con mèo sợ.

Dường như anh ta muốn từ chối lời mời của tôi. Nhưng thêm một tiếng sấm nữa, anh ta thêm phần sợ hãi, đành miễn cưỡng:

- V...vậy thì tôi vào. Tôi ơn cậu.

mỹ diệu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net