Đôi mắt của em, và những vì sao sáng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sao rồi ?"

"Còn khoẻ lắm, đang ở Jeju. Hôm trước vừa gọi điện cằn nhằn tôi rằng lâu rồi sao không chịu về nhà thăm ông ấy."

Em bật cười, "Như vậy là tốt rồi. Sau cùng anh vẫn được bố chăm lo và trở nên đẹp trai như ngày hôm nay."

"Cậu khen tôi đẹp trai hai lần rồi đó, có ý gì với tôi đấy à ?"

"Sao, anh vẫn còn biết tôi khen anh hai lần cơ à, tôi tưởng anh sẽ phớt lờ như lần trước đấy."

"Bầu không khí lãng mạn như này sao tôi có thể lờ đi được."

"Vui tính đấy."

Mải nói chuyện từ lúc nãy tới giờ nên hai bọn tôi cũng chẳng để ý giờ giấc, may mắn là lúc đấy sao băng cũng chưa xuất hiện. Đợi khoảng tầm 10 phút sau thì những ngôi sao sáng đầu tiên liền vụt qua bầu trời đêm, phá tan sự tĩnh lặng vốn có của chúng.

Ánh sao sáng lấp lánh, mà đôi mắt em cũng chẳng kém cạnh gì.

"Cậu không ước à ?"

"Tôi không trẻ con tới vậy đâu, ước cũng chẳng được gì hết mà."

"Cậu mà nói như thế thì bọn trẻ con sẽ khóc mất."

Nhân Tuấn cười khúc khích, bảo tôi có khiếu ăn nói, lúc nào cũng làm cho em cười. Tôi chỉ nghiêng đầu rồi đáp lại rằng là do tôi gặp đúng người đấy thôi.

"Đấy đấy đấy, tán tỉnh mãi."

"Nào có, do cậu tưởng tượng đó."

Hai bọn tôi im lặng hẳn, mỗi người đều tự mình chìm vào những suy nghĩ riêng. Chừng khoảng hơn 1 giờ sáng tôi đưa em về nhà, sau đó bản thân cũng quay trở lại căn hộ. Lúc tôi chuẩn bị lên giường để đi ngủ thì thấy tin nhắn tới, là của em, em nhắn với tôi rằng, "Lần tới cùng với tôi đi xem phim đi."

Tôi mỉm cười, muốn trả lời tin nhắn của em, nhưng lại quá buồn ngủ nên chỉ đành thả icon, sau đó chúc em ngủ ngon.

Sau đêm hôm đó tôi và em dần dà cũng thân nhau hơn, mỗi ngày đều nhắn tin cho nhau. Rảnh rỗi thì lại rủ nhau lên sân thượng ngắm sao, hoặc là hẹn nhau ở thư viện, rồi khám phá sở thích đọc sách của đối phương. Ở bên cạnh em, tôi biết mình thích hay không thích cái gì.

Tôi không còn xem việc đọc sách chỉ là việc để giết thời, tôi biến chúng trở thành một trong những thói quen của bản thân. Tôi thích ngắm sao, ảnh hưởng từ em. Đúng như em nói, ngắm sao quả thật là một liều thuốc nuôi dưỡng tâm hồn.

Tôi còn... thích em.

Ừ, tôi thích Hoàng Nhân Tuấn. Lần đầu tiên xuất hiện thứ suy nghĩ này, tôi hơi hoảng hốt, mỗi ngày đều muốn chạy khỏi loại cảm xúc chân thật đấy. Mãi cho tới khi tôi và em lại trèo lên sân thượng để ngắm hiện tượng "Trăng xanh", tôi mới nhận ra rằng mình không thể chạy trốn khỏi Hoàng Nhân Tuấn.

Vẻ mặt em hớn hở, bảo rằng đây là hiện tượng siêu hiếm. Tôi nhìn dáng vẻ của em, không nhịn được mà bật cười, trong lòng lại vô cùng rộn ràng.

Lúc đấy tôi mới chấp nhận mình đã thích em, thích nụ cười của em, thích đôi mắt của em, thích mái tóc của em.

Chỉ cần là Hoàng Nhân Tuấn, tôi đều thích.

Nhưng việc nói ra lòng mình để cho em biết, tôi lại không dám. Tôi sợ rằng nếu như mình lỡ lời, đến cả bạn tôi cũng chẳng làm được. Thà rằng cứ để như thế, không cho em hay biết. Mặc cho mỗi khi nghe tới tên em, trái tim tôi lại đập lên liên hồi.

Cuộc hẹn xem phim lần trước tôi tưởng đã rơi vào dĩ vãng, ai ngờ 1 tháng sau em nhắc lại cuộc hẹn đó, bảo rằng có còn muốn đi cùng nữa không.

Đương nhiên là tôi có, tôi vội gật đầu, rồi hỏi em tính xem ở rạp chiếu nào. Em chỉ lắc đầu và khẽ nói, "Sân thượng."

Chà, những cuộc hẹn của tôi và em đều quanh quẩn ở trên sân thượng. Nghe có vẻ nhàm chán, nhưng ngược lại tôi cực kì thích điểm hẹn đó.

Sân thượng của chung cư nơi em ở từ lâu đã trở nên quen thuộc đối với tôi. Vẫn như bao ngày khác, tôi nương theo bước chân của Nhân Tuấn để trèo lên sân thượng. Tôi không rõ vì sao lại xem phim ở trên này, mãi cho tới khi nhìn thấy cái máy chiếu cỡ lớn thì tôi mới hiểu ra.

Tôi như thường lệ bước vào bên trong túp lều, bên cạnh là Hoàng Nhân Tuấn. Chúng tôi ít khi trò chuyện vào những lúc thế này, vậy nhưng hôm nay tôi thấy em hơi lạ, mà lại chẳng biết em lạ chỗ nào.

"Không biết anh đã từng xem qua Passengers chưa, tôi khá thích bộ phim đó, dù nó không quá chuyên sâu về vũ trụ."

Em ngước mắt nhìn lên bầu trời cao, vội tìm những vì tinh tú chưa bị đám mây đen che lấp. Tôi khẽ lắc đầu, thành thật mà nói thì tôi không thích xem phim cho lắm.

Em kể tôi nghe về nội dung bộ phim, sau đó tôi được biết nhân vật Jim vì quá cô đơn giữa không gian rộng lớn, nên đã phá đi chiếc kén ngủ đông của Aurora, dù 89 năm sau mới là thời gian thích hợp để đánh thức cô ấy dậy.

Tôi buột miệng hỏi em, "Không phải như vậy quá ích kỷ hay sao..?"

"Tình yêu... chính là sự ích kỷ mà."

"Nhưng cũng thuyết phục được con người."

Nhân Tuấn bật cười, quay mặt nhìn tôi, "Ừ, sự thật là như vậy. Sau cùng thì Aurora cũng bỏ qua sự ích kỷ của Jim, rồi cùng anh ấy sống hết cuộc đời trên con tàu đó."

Tôi chống tay ra phía sau, cũng ngước nhìn bầu trời rộng lớn.

Liệu tôi có thể ích kỷ một lần hay không, liệu tôi có thể khiến em ở bên cạnh tôi hay không ?

Tôi tự mỉa mai bản thân, thật là viển vông. Thở hắt một hơi, tôi nói bâng quơ một lời.

"Cậu có thấy ngôi sao kia không, ngôi sao sáng nhất."

Em ngước mắt nhìn lên, sau đó quay qua gật đầu với tôi.

"Nó giống với cậu."

Nhân Tuấn có chút bất ngờ, nhưng sau đó em lại phì cười với tôi. Em vỗ lên vai tôi một cái, nhẹ hều, như móng mèo cào nhẹ vào trái tim tôi vậy.

Tôi chỉ bật cười, sau đó lại nói tiếp, "Không phải rất giống cậu sao ? Cậu nhìn đi, nó toả sáng lấp lánh giữa trời đêm. Vô cùng giống cậu, luôn luôn nổi bật giữa đám đông."

Em bảo tôi sến sẩm, nhưng tôi lại nói với em rằng, đó là lời thật lòng.

Em lại cười, một nụ cười của em, đổi lấy ánh mắt si tình của tôi.

Đột nhiên tôi muốn làm bừa.

Tôi rướn người qua, đặt lên môi em một nụ hôn. Em có vẻ rất bất ngờ trước hành động này của tôi, mới đầu môi em mím chặt thành hàng, không dám đáp trả lại cái hôn của tôi. Tôi có chút khó chịu, nhưng lần đầu trong đời, tôi lại kiên nhẫn dẫn dắt em. Tôi hôn lên trán em, hôn lên mi mắt, lên đôi má hồng, rồi lại hôn lên chóp mũi của em. Đợi cho tới khi em bớt căng thẳng, tôi di chuyển xuống đôi môi mềm mại ấy, gặm nhắm nó như một món đồ ăn.

Môi em chúm chím, lại còn rất mềm mại. Tôi dần mất khống chế, dùng lưỡi của mình cạy hàm răng của em ra, rồi luồn lách vào trong khoang miệng nóng ẩm. Tôi quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của em, Nhân Tuấn của tôi hình như có chút rụt rè, tôi đành phải vòng tay ra phía đằng sau em, vuốt ve nhẹ nhàng lên tấm lưng, ngụ ý muốn nói với em rằng, "Không sao đâu."

Tôi nhận ra lúc hôn, Nhân Tuấn rất ngoan. Em cứ để yên cho tôi làm loạn, không dám ho he động đậy gì. Cứ như thể em sợ rằng, nếu như em di chuyển, thì tôi sẽ không vừa lòng.

Tôi là người dứt ra khỏi nụ hôn. Ở khoảng cách này tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi khẽ run rẩy của em, nhìn thấy sắc hồng lan từ má đến tận mang tai, cũng nhìn thấy được bờ môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.

"Anh.. anh.. hôn em ?"

Tôi gục mặt vào hõm cổ em, khó khăn lên tiếng, "Anh xin lỗi.. chỉ là, anh thích em."

Hoàng Nhân Tuấn im lặng, tôi nghĩ là em đang lựa lời để từ chối tôi, dù tôi biết kiểu gì cũng như thế thôi, nhưng ai mà ngờ được chuyện này lại tới sớm như vậy.

"Xem ra chúng ta là định mệnh của nhau thật rồi."

Tôi tròn mắt, ngẩng đầu lên để nhìn rõ khuôn mặt em, "Ý em là sao..?"

"Ngốc à, ý trên mặt chữ đó. Em cũng thích anh.."

Tôi bất động, chưa kịp tiếp nhận được lượng thông tin vừa rồi thì đôi môi của em chạm lên khoé miệng tôi, xúc cảm mềm mại truyền thẳng lên não bộ. Tôi lấy lại thế chủ động, kéo em vào một nụ hôn sâu.

"Như vậy không phải là hôn."








Sau đêm hôm đó, tôi và em xác định mối quan hệ của cả hai. Mỗi ngày tôi cùng em vui vẻ đi tới thư viện, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ngắm sao, cùng nhau khám phá những bí mật về vũ trụ. Em cũng hay đưa tôi đi đây đi đó, nói tôi nghe về cuộc sống thường ngày của em, hay là những ký ức của một đứa trẻ tên là Hoàng Nhân Tuấn.

Vẫn như bao ngày, tôi đứng trước nhà và chờ em. Đổi địa điểm một chút, hai chúng tôi hôm nay sẽ không hẹn hò ở thư viện, mà thay vào đó sẽ đi tới công viên trung tâm. Em bảo rằng em rất muốn đến đó, cùng với tôi.

Tôi đứng chờ em rất lâu, chừng khoảng hơn hai mươi phút. Bình thường em sẽ không bao giờ trễ hẹn, cho nên tôi đã rất hốt hoảng. Tôi lấy di động ra khỏi túi quần, nhấn vào dãy số quen thuộc.

Em không nghe máy.

Tôi sửng sốt, chắc mẩm rằng em đã gặp chuyện không hay. Tôi lục tung túi xách, lấy ra một chiếc chìa khoá sơ cua. Lần trước em có đưa cho tôi một cái, em sẽ không sao, nhưng chỉ để phòng hờ, nhỡ đâu...

Tay chân tôi luống cuống, gấp rút tra chìa khoá vào ổ. Bàn tay tôi run run, mất vài ba giây sau mới mở được cánh cửa. Tôi lao thẳng vào phòng ngủ em, sau khi thấy em chùm chăn lên người, ngồi co ro trong một góc, tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn.

Tốc độ của tôi chậm lại, từ từ tiến về phía em. Bàn tay tôi nhẹ nhàng gỡ tấm chăn xuống, em có chút giật mình, quay đầu nhìn tôi.

Sao tàn rồi. Trong đôi mắt của em, bây giờ chỉ còn nỗi buồn khôn xiết. Tôi cảm thấy đau lòng, tôi muốn thay em thắp sáng những ngôi sao ấy, tôi muốn thấy lại ý cười trong mắt em.

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt lại, tôi dang vòng tay ra, ôm lấy em vào lòng. Nhân Tuấn của tôi, sao em lại khóc, xin em đừng khóc.

Tôi yên lặng ngồi nghe em nức nở, tôi cũng không hỏi chuyện vì sao em lại khóc, chỉ đợi đến khi em sẵn sàng mở lòng, tôi sẽ luôn luôn lắng nghe. Mất khoảng 15 phút sau em mới ngừng khóc, em bần thần nhìn tôi, tôi lặng lẽ nhìn em. Vì sao trong đôi mắt em cũng chẳng còn sáng, tôi biết rằng em đang rất đau lòng.

Bà em mất.

Em nói với tôi như vậy. Người bà qua lời kể của em mà tôi từng nghe được, là một người bà hiền hậu, chăm sóc em từ ngày còn nhỏ, nuông chiều em hết mực. Nếu như em là vì sao nhỏ, thì bà của em chính là vầng trăng sáng giữa đêm hè. Là người để em dựa dẫm, là động lực của em, cũng gần như là sự sống của em.

Vài tuần trước, bệnh của bà trở nặng, phải vào viện để điều trị. Gia đình giấu em, sợ em cuống cuồng về thăm bà, mặc cho việc đi lại giữa Seoul và Cát Lâm rất khó khăn.

Đêm hôm qua mẹ gọi về cho em, bảo rằng bà không qua khỏi. Em không tin vào tai mình, ngay lập tức trong đêm liền muốn bay về nhà. Nhưng mẹ lại bảo rằng em không cần gấp, sáng ngày mai rồi hẵng đi.

Đáng lẽ từ tối hôm qua tôi nên gọi điện cho em.

Em hỏi tôi, một câu hỏi khiến trái tim tôi vụn vỡ, một câu hỏi để tôi nhận ra, rằng em đang bất an như thế nào.

"Ai cũng rời bỏ em mà đi. Nhưng mà Đông Hách, anh đừng như vậy có được không ? Vì em rất sợ."

Tôi cầm lấy đôi bàn tay của em, bao bọc lấy chúng, dồn hết sức lực để muốn cho em biết rằng, tôi luôn luôn ở đây, ở bên cạnh em.

"Đi nào. Anh đưa em về nhà. Chúng ta cùng về thăm bà em, tiện thể hãy cho anh một danh phận rõ ràng. Để anh có thể danh ngôn chính thuận đứng trước bố mẹ em, nói rằng anh sẽ bảo vệ em, nuông chiều em, chăm sóc em suốt đời này."

Em nhìn tôi.

Tôi thấy vì sao trong đôi mắt em dần le lói lên một chút ánh sáng. Là ánh sáng của sự hy vọng, niềm tin và khát khao được yêu thương.

Chiều ngày hôm đó, hai chúng tôi chuẩn bị hành lí, rồi cùng nhau bay về Cát Lâm, trở về nơi em từng sinh sống.

Tôi nhớ mãi lần đầu gặp gia đình em. Mẹ em mới đầu có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó bà liền vui vẻ chào đón tôi, còn tự nhiên cười đùa nói rằng Hoàng Nhân Tuấn may mắn lắm mới nhặt được chàng rể như tôi đem về cho bà.

Thật ra sau này tôi âm thầm chỉnh lại lời nói của mẹ em, rằng tôi mới là kẻ may mắn.

Mẹ em không ngăn cấm bọn tôi yêu đương, bà chỉ mong em được hạnh phúc, đứa trẻ này đã chịu quá nhiều ấm ức. Nhưng ngược lại với bà ấy, bố em có vẻ chẳng ưa gì tôi. Ông ấy cố chuốc say tôi vào bữa cơm, nhưng tôi là Lý Đông Hách mà, có gì làm khó được tôi đâu. Nói là thế, nhưng tôi biết vài ba chén rượu cũng không làm vừa lòng bố em.

Hôm đó tôi ở lại nhà em. Nửa đêm tôi choàng tỉnh giấc bởi cơn khát nước, tôi theo thói quen tìm lấy hơi ấm của em, nhưng lại không có. Tôi ngồi dậy, thầm nghĩ chắc có lẽ em đang ở ngoài phòng. Chưa kịp bước ra khỏi phòng ngủ, thì tôi đã nghe thấy tiếng em nói chuyện cùng với bố, và ánh đèn vàng được thắp sáng khắp căn phòng.

Tôi tò mò, dỏng tai lên nghe ngóng tình hình. Sau đó tôi cong môi cười, quay về giường ngủ, cũng quên luôn cơn khát lúc nãy.

Tôi nghe thấy em bảo rằng, "Con rất thích Đông Hách. Anh ấy vì sợ không an toàn mà đưa con về nhà, anh ấy vì muốn tìm chủ đề để nói chuyện với con mà tìm hiểu về vũ trụ, thứ mà trước đây anh ấy chưa bao giờ thử nhìn qua. Cho nên con biết, đối với anh ấy, con quan trọng đến nhường nào. Và đối với con, anh ấy cũng rất quan trọng. Cho nên con mong rằng, bố đừng quá khó khăn với anh ấy."

Tôi chỉ cần nghe tới đó thôi, cũng đủ biết rằng trong tim em ấy vẫn còn một khoảng trống mang tên Lý Đông Hách.

Tôi mang những câu nói của em mà chìm vào giấc mộng. Tôi đoán chừng khoảng mười phút sau thì em vào phòng, tôi mơ màng cảm nhận được nụ hôn trên trán, rồi giọng nói của em.

"Em biết anh rất trân trọng em. Vậy nên từ giờ cho đến sau này, em cũng sẽ trân trọng anh. Nhiều như cái cách mà anh đã làm."

Mùa đông năm ấy đã cho tôi gặp em, cho tôi gặp đôi mắt trong veo, cho tôi gặp những vì sao sáng. Em cũng cho tôi nếm qua mùi vị của tình yêu, cái thứ mà trước giờ tôi không màng với tới, bây giờ lại khao khát mà giành giật lấy nó.

Không đơn giản là một từ "thích", tôi thật sự rất trân trọng Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net