Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố mẹ Huang không ở lại Hàn Quốc quá lâu, chỉ vừa đúng mười ngày. Huang Renjun lúc ông bà vừa đến thăm vốn lo này sợ kia, thế nhưng càng gần ngày hai người trở về nước, cậu lại càng tiếc hận thời gian được gần bố mẹ quá ít, trở nên dính người hơn bao giờ hết.

Và cũng nhờ vậy Huang Renjun mới không nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt Lee Haechan.

Chỉ là cậu phát hiện được một điều kì lạ. 

Bố cậu và Lee Haechan từ khi nào trở nên thân thiết như vậy thế?!

Huang Renjun trừng mắt nhìn bố Huang phân biệt đối xử: con trai cưng đang đau khổ bên đống chén dĩa chưa rửa thì nhắm mắt làm ngơ, còn đối với họ Lee mà ai-cũng-biết-là-ai lại ân cần vỗ vai, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Gì đây, mới có mấy ngày mà mình đã bị thất sủng rồi sao?

Nhìn đống bát dĩa ngổn ngang trong bồn, cậu phẫn nộ trút giận lên từng cái một. Đang ra sức chà chiếc dĩa trên tay thì một quả đầu xù xù rúc vào hõm cổ cậu, bên hông cũng được hai bàn tay siết chặt. Huang Renjun mặt vô cảm, lạnh lùng nói.

"Ông đây đang rửa bát, người không phận sự vui lòng tránh ra."

Cái đầu trên vai liền phát ra tiếng cười khúc khích. "Bồ đang dỗi tôi sao?"

Cậu hừ lạnh, "Tôi là người trẻ con như vậy à?"

"Ừ thì bồ không trẻ con. Vậy mà ban nãy có ai đó thấy tôi được bác trai quan tâm, suýt nữa ghen tị rơi cả tròng mắt ra ấy."

Huang Renjun bĩu môi, động tác vẫn linh hoạt tráng nước cho bát đã rửa.

"Tôi chỉ là thắc mắc lí do bồ với bố tôi đột nhiên thân thiết thôi!"

Nó mân mê vạt áo của cậu, không thèm suy nghĩ mà trả lời, "Thì do tôi là dạng người hoa gặp hoa nở, người gặp người quý chứ sao! Dù gì thì bố vợ và con rể cũng dễ làm thân mà-"

Câu nói cuối chọc Huang Renjun biến thành quả cà chua giận dữ. Cậu cầm cái muỗng còn dính bọt xà phòng chỉa vào mặt Lee Haechan, "Ăn nói cho đàng hoàng! Ai là vợ bồ hả!"

Nó sợ sệt rụt cổ lại, hai tay vẫn bám lấy vòng eo, luôn miệng năn nỉ cầu tình, "Tôi lỡ mồm! Lỡ mồm thôi! Xin đại ca tha cho đàn em ngu ngốc này!!!"

"Biến biến biến! Nhìn bồ ngứa mắt quá đi mất!"

"Thế để tôi gãi hộ nhé~"

"Aish, Lee Haechan!"

Một họ Lee buông lời chọc ghẹo. Một họ Huang xù lông tạc mao. Hai bên cứ thế mà dính lấy nhau vật lộn cả buổi, quên luôn cả nhiệm vụ quan trọng là rửa bát.

Hendery đi vào bếp định tìm nước uống: ...Mù mắt rồi.

Đến ngày ông bà Huang trở về nước, Huang Renjun rầu rĩ tiễn cả hai đến sân bay. Lee Haechan cũng có mặt tại chỗ, kính cẩn chào tạm biệt hai người. Nhìn hai mẹ con bên kia đang rưng rưng ôm nhau, ông Huang lắc đầu cưng chiều, rồi đi đến bên cạnh Lee Haechan, đặc biệt vỗ vai nó.

"Nhớ lời hứa giữa chúng ta, chăm sóc tốt cho thằng bé nhé."

Ngạc nhiên thay, Lee Haechan lại hiểu rõ từng con chữ ông đang nói. Đôi mắt to tròn gợn sóng, bộc lộ hết tất cả tâm tình của chủ nhân. Thấy được tia sáng chân thành từ cặp mắt kia, ông Huang mỉm cười vô cùng hài lòng.

Máy bay bắt đầu cất cánh. Huang Renjun theo dõi bóng dáng chiếc máy bay dần đi xa, buồn bã thở dài một hơi. Cậu quay sang hỏi Hendery bị lãng quên nãy giờ.

"Sao anh còn ở đây?"

Hendery: ???

Haiz, đúng là nuôi lớn con nít chẳng được tích sự gì.

———

Mùa hè nóng nực, nhiệt độ như thiêu đốt phả vào người Huang Renjun khiến cậu toát hết cả mồ hôi. Đứng trước cổng trường đại học, Huang Renjun mất kiên nhẫn rút điện thoại ra, giao diện vẫn dừng ở đoạn tin nhắn chắc nịch của Lee Haechan.

Năm phút nữa tôi đến nơi!

Thời gian gửi là mười lăm phút trước.

Giỏi lắm Lee Haechan. Dám cho ông đây chờ đợi mòn mỏi giữa cái trưa cháy da cháy thịt này!

Cậu nghiến răng nghiến lợi, gửi một tin nhắn hăm doạ cuối cùng.

Năm phút nữa mà chưa có mặt thì đừng hòng bước vào nhà nữa.

Từ trong buồng gác, bác bảo vệ quen thuộc ló đầu ra, thân thiết chào hỏi.

"Renjun đó à! Thằng bé Haechan vẫn chưa đến đón cháu sao? Lại đây ngồi với chú này!"

Huang Renjun quen thuộc nhận lấy kẹo mút vị cam từ bác, rồi trò chuyện vô cùng vui vẻ.

"Hôm nay cháu đến lấy bằng tốt nghiệp à?"

"Vâng ạ! Cháu vừa lấy xong, còn nóng hổi luôn này!" Cậu khoe khoang giơ tấm bằng đỏ chót lên, vui vẻ cười tít mắt.

Bác bảo vệ nhìn tấm bằng, rồi lại nhìn bộ dạng hạnh phúc của cậu, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác tự hào của người cha.

"Mới đây mà cháu đã học xong 5 năm đại học rồi nhỉ? Công nhận thời gian trôi qua nhanh thật đấy!"

Huang Renjun gật đầu cảm thán theo, "Vậy là cháu ăn kẹo miễn phí của chú tròn 5 năm rồi đấy!" Sau đó cậu buồn rầu đảo kẹo trong miệng, "Nhưng mà sau này cháu không được ăn nữa rồi."

Trong 5 năm này, Lee Haechan đều đặn kiên trì đón Huang Renjun đi học về mỗi ngày. Bởi vì có mấy hôm khoá học của nó kết thúc sớm hơn, nên mỗi lần như vậy nó đều sẽ đứng ngoài cổng mà tâm tình với bác bảo vệ, sau đó được bác dúi vào tay mấy viên kẹo bé tí. Cuối cùng tất cả kẹo đều được nó nhét cho Huang Renjun, nên sau này cứ thấy cậu là bác lại ném cho kẹo ngọt. Thế là hai người nghiễm nhiên trở thành hai bạn nhỏ đặc biệt ăn chực đồ ngọt của bác.

Giọng điệu tiếc nuối của Huang Renjun làm bác bật cười ha hả.

"Không phải có Haechan sao? Kêu thằng bé mua cho cháu là được rồi. Đó là trách nhiệm của bạn trai đấy!"

Huang Renjun thật sự không hiểu làm sao bác bảo vệ có thể hiểu lầm Lee Haechan là bạn trai cậu. Và dường như ai cũng nghĩ tương tự như thế. Nhưng giải thích với từng người cũng mệt lắm, nên nó và cậu cũng không thèm để ý nữa.

Hoặc là cả hai đều hưởng thụ cảm giác này trong thầm lặng.

Huang Renjun cắn nát kẹo trong miệng, tức giận thở phì phì.

"Không thèm kẹo của cậu ta! Tên đó còn đang cho cháu leo cây hai mươi phút rồi đây này!"

Vừa dứt câu, bên ngoài truyền đến âm thanh nổ máy quen thuộc. Bác bảo vệ nhướng mày cười lớn, "Đó, người ta đến rồi kìa!"

Chẳng cần bác nhắc, cậu đã lao vụt ra ngoài, bỏ lại một câu "Có thời gian cháu sẽ đến thăm chú!" đầy hào hứng.

Bác chỉ biết bất lực lắc đầu. Thông cảm cho người ta đi, ai được bạn trai đến đón cũng sẽ vui mừng như vậy thôi!

Chiếc mô tô bóng loáng dừng ngay trung tâm cổng trường. Người lái xe còn chưa kịp thở lấy hơi đã bị Huang Renjun tặng một cú đấm ngay vai.

"Làm gì mà đến muộn thế!?"

Lee Haechan xoa xoa mũ bảo hiểm trên đầu, "Kẹt xe ấy mà, tôi cũng không ngờ lâu đến vậy! Sao rồi, lấy được bằng chưa?"

Lí do chính đáng, tạm thời bỏ qua cho nó vậy.

Huang Renjun nhún nhảy giơ tấm bằng ra trước mặt đối phương, phấn khích nói.

"Ta da! Láng mịn hơn cả con xe của bồ luôn đây!"

"Ê ê, sao lại so sánh với bảo bối của tôi!"

Lee Haechan cũng hào hứng không kém, nhưng không quên phản bác đòi công bằng cho chiếc mô tô quý giá của mình.

Con mô tô này được Lee Haechan tậu vào mùa xuân năm ngoái. Huang Renjun hôm đó cũng bị nó cho leo cây hơn mười lăm phút. Vốn đang mắng thầm trong đầu, đột nhiên có người phóng xe đến trước mặt làm cậu nhảy dựng lên. Người đó tiêu soái cởi mũ bảo hiểm ra, khuôn mặt quen thuộc tỏ vẻ ngầu lòi khiến cậu bất ngờ không ngớt.

"Haechan? Gì đây, xe này từ đâu thế?"

Lee Haechan tự hào vỗ vỗ thân xe.

"Đẹp không? Tôi vừa mua xong đấy, mới toanh luôn!"

Thì ra đây là lí do nó đến muộn.

Huang Renjun trầm trồ chạm vào yên xe, không tiếc lời khen ngợi.

"Cơ mà sao lại nổi hứng mua xe thế?"

"Thì để đón bồ dễ hơn chứ sao!"

Nói rồi, nó tặc lưỡi cảm thán, "Tốn hết tám tháng lương của tôi rồi."

Huang Renjun nghi hoặc nhìn chiếc mô tô đen tuyền.

Nhìn đắt như vậy mà chỉ cần tám tháng là mua được rồi?

Lee Haechan không biết trong đầu nhỏ cậu đang nghĩ gì, hào hứng đội mũ lên cho đối phương. Vừa như in. Nó mỉm cười hài lòng.

"Còn đứng đó làm gì, lên xe!"

Chiếc xe phân khối lớn thu hút vô số sự chú ý của mọi người xung quanh. Huang Renjun khi đó da mặt mỏng, vội vứt hết thắc mắc ra sau đầu mà leo lên xe. Còn bây giờ, da mặt cậu dày hơn hẳn, sinh viên trong trường cũng đã nhìn quen cảnh này, chẳng ai thèm liếc nửa con mắt, cậu cũng thoải mái hơn nhiều.

Nhận lấy mũ bảo hiểm, cậu nhanh chóng trèo lên xe. Lee Haechan thuần thục rồ ga, chiếc xe gầm rú lao vun vút trên đường.

"Giờ đến công ty của bồ hả?" Nó hỏi ngay lúc đi vào đường lớn.

"Ừ, đến tập đoàn Lee gia." Huang Renjun đáp. Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, tấp vào lề đường. May là vừa đúng lúc đèn giao thông chuyển đỏ nên không gây nghi ngờ.

Lee Haechan nghẹn họng kinh hãi, "Lee gia? Không phải chứ, bồ chẳng phải đang làm bên công ty X sao?"

"Tôi xin nghỉ rồi. Chỗ đó trả lương muộn cho tôi hai tháng, đã vậy còn thái độ lên xuống! Chưa đốt công ty là may rồi!"

Cậu hí hửng nói, "Mấy ngày trước tôi đi phỏng vấn ở tập đoàn Lee rồi, người ta cho tôi thực tập ba tháng, nếu được nhận thì lương cao gấp đôi chỗ cũ luôn đó! Đã vậy còn là tập đoàn lớn, siêu uy tín!"

Lee Haechan không nỡ đả kích niềm vui của cậu, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng sâu trong tim lại gào thét khóc thương cho tương lai của bản thân.

Đèn đường chuyển thành màu xanh. Dù không tình nguyện cỡ nào, Lee Haechan cũng phải lên ga đưa người ta đến đúng nơi yêu cầu.

Nhìn bóng lưng cậu dần khuất sau cửa lớn, nó thở dài sầu não.

Vốn đi làm đã phải mai danh ẩn tích, bây giờ chắc phải mượn thêm áo choàng tàng hình của Harry Potter mới đủ đô quá.

Huang Renjun không biết mình đã làm bạn thân phiền muộn sâu sắc. Cậu phấn khởi đi vào bên trong toà nhà rộng lớn. Xui xẻo thay, trên đường tìm đến quản lí cậu không cẩn thận va phải một người, túi xách trên tay người đó rơi xuống. Cậu vội vã nhặt lên đưa cho đối phương.

"Xin lỗi! Tôi bất cẩn quá!"

"Không sao đâu." Người đó nhận lấy túi rồi xua tay. "Cũng do tôi đang vội quá, không để ý đường đi."

Huang Renjun vô tình nhìn lướt qua thẻ nhân viên của người đó.

Park Jisung. Trợ lí Phó tổng giám đốc.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt sự trầm trồ của Huang Renjun. Park Jisung gật đầu chào cậu, rồi bước vào thang máy đối diện mở di động.

"Giám đốc Lee, trong vòng năm phút nữa, nếu như anh không có mặt ở phòng họp, thì chữ Chan trong tên anh sẽ được đích thân em đổi thành chữ Chết!"

Huang Renjun giật giật khoé miệng.

Cái cậu trợ lí này thú vị thật đấy.

Cơ mà giám đốc Lee cũng tên Chan sao, trùng hợp thật đấy.

Giám đốc Lee tên Chan, nói thẳng luôn là Lee Haechan: Đến trợ lí cũng muốn đe doạ mình, khổ quá đi mất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net