Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quãng thời gian cấp 3 ấy, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Thời điểm đó đa phần được dùng để chuẩn bị cho đích đến cuối cùng trong cuộc đời người học sinh - thi đại học. Trước đây, đám học sinh ai ai cũng cắm đầu vào việc ôn tập, cả ngày than thở vì lịch học dày đặc. Rốt cuộc, cuối cùng bây giờ đã trải qua kì thi đấy, bỗng dưng lại cảm thấy hụt hẫng lạ thường, như thể mất đi một thói quen hàng ngày.

Nhưng rất nhanh chóng, cảm giác kì lạ ấy dễ dàng bị thổi bay nhờ thông báo đáng mừng của thầy giáo Hendery đáng mến.

"Nhân dịp các em đã thành công trải qua kì thi đại học, cuối tuần này, thầy sẽ bao cả lớp đi chơi nhé!"

"WOW-"

Đám học sinh gào ầm lên, đến nỗi cả phòng học chỉ nghe được tiếng la hét nhốn nháo. Lee Haechan cũng hoà theo đám đông mà ồ lên, sau đó kề miệng sát bên đôi tai nhỏ của Huang Renjun đang nhăn mặt vì tiếng ồn, cà khịa cậu bạn của nó theo thói quen, "Quả nhiên, đại thiếu gia nhà Huang có khác. Thế không biết nhị thiếu gia nhà Huang có hào phóng giống anh mình không nhỉ?"

Huang Renjun nhún vai, "Xin lỗi, ông đây không quen người anh nào tên Hendery cả. Với lại, bé nghèo lắm Haechan ơi!" Khi nói ra câu cuối, cậu cố tình chu môi, mắt tròn xoe chân thành trả lời. Ai nhìn thấy dáng vẻ làm nũng này cũng sẽ tan chảy mất, và Lee Haechan tất nhiên không phải ngoại lệ.

Nó vốn dĩ thích những thứ đáng yêu làm nũng với mình, như bé cún tên Daegal của Zhong Chenle. Thằng bé là em họ của Huang Renjun, mỗi tuần nhất định sẽ dắt cún cưng sang nhà bọn họ để quậy phá ăn chực. Nhưng Lee Haechan tình nguyện để thằng bé ở lại luôn để được chơi với bé Daegal cả ngày, đích thị là một con sen u mê.

Nhưng bây giờ, có lẽ nó tìm ra một thứ đáng yêu hơn rồi.

Một bé cáo họ Huang.

Lee Haechan bối rối hắng giọng, cố tình làm mặt lạnh, nhưng tay nó lại không an phận mà áp lên gáy của Huang Renjun, nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như làm vậy thì sẽ bình ổn được tâm trạng rối bời của mình.

"Khiêm tốn ít thôi tình yêu, bồ mà nghèo thì tôi là gì cơ? Ăn xin à?"

Hơi thở nóng hổi liên tục phả vào bên tai Huang Renjun, sau gáy lại có bàn tay đang ôn nhu đùa nghịch với lọn tóc của cậu. Tư thế này nhìn như Lee Haechan đang ôm Huang Renjun vào lòng, khiến cậu thấy vừa dễ chịu, vừa nhộn nhạo khó tả.

Cậu lén lút cọ cọ vào lòng bàn tay của nó, thế nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không có tí cảm xúc đẩy đầu nó ra, chặt đứt hơi thở nóng rực ấy, "Nói chuyện thì xê ra, dựa sát vào làm gì! Biết tôi sợ nhột mà còn chọc à?"

Lee Haechan đương nhiên nhận ra động tác nhỏ này của Huang Renjun, nó âm thầm nâng khoé miệng, ngón tay vẫn tiếp tục xoa xoa làn da mềm mại của người kia, "Biết nên mới chọc chứ."

Trước khi cậu kịp giơ tay tẩn nó một trận, đã có người bật dậy đặt câu hỏi cho Hendery, thành công cứu vớt mạng của con gấu không biết điều nào đó khỏi tay Đại ca Huang.

"Thầy ơi, thầy định cho cả lớp chúng ta đi đâu vậy ạ?"

Hendery nhún vai, nhe hàm răng trắng sáng hệt như người mẫu quảng cáo cho kem đánh răng, cười hềnh hệch, "Tuỳ vào quyết định của bọn em! Lên trời xuống biển thầy đều đưa cả lớp đi được!"

"Woa -"

Lập tức có người tâm hồn mộng mơ gào lên, "Đi công viên giải trí!"

"Này, cuối cấp rồi, đừng con nít vậy chứ!"

"Tớ muốn đi karaoke! Karaoke cũng vui lắm!"

"Hay là đi ăn? Ăn ở nhà hàng năm sao luôn ấy!"

"Tâm hồn ăn uống nhỉ? Nhưng tớ muốn chơi hơn là ăn!"

"Mình có thể vừa chơi vừa ăn không mọi người?" Một bạn nữ rụt rè lên tiếng. Thế nhưng liền bị đám học sinh biết tiết kiệm cho chủ nhiệm phản bác. "Này này, cậu cũng nên nghĩ cho túi tiền của thầy đi chứ!"

Đám trẻ này ngoan quá nhỉ.

Hendery cảm thán. Anh đưa tay chống cằm nhìn bọn học sinh thảo luận đến đỏ bừng mặt, vô cùng thích thú. Sau đó lại lướt qua Lee Haechan và Huang Renjun, thấy hai người đang "tình tứ" với nhau, anh mỉm cười đầy ý vị, khiến cả hai cùng rùng mình.

"Nói thật nhé, tôi cảm thấy anh của bồ có vấn đề..." Lee Haechan ngập ngừng nói. Nó phát hiện Hendery nhìn chăm chú vào cánh tay đang đặt sau lưng Huang Renjun của nó, tự dưng lại có cảm giác chột dạ, vội vàng rụt tay lại.

Sau gáy mất đi nhiệt độ ấm áp, Huang Renjun bĩu môi với nó, rồi quay lên trợn mắt với Hendery, "Bây giờ bồ mới nhận ra à? Ổng lạ lùng từ trong bụng mẹ rồi. Hồi nhỏ ổng còn muốn làm diễn viên hài cho bằng được, nhưng mà không thành công."

"A? Tại sao?"

"Công ty nào thấy mặt ổng cũng đề nghị ổng làm diễn viên đóng phim sẽ hợp lí hơn, nên ổng tổn thương lòng tự trọng, bỏ giấc mơ rồi."

Lee Haechan: ...

Cậu thấy ông anh của mình bắn cho ánh nhìn khiêu khích, tức đến bật cười. "Nhìn mặt ổng bây giờ thì tôi chắc chắn, trong đầu của ổng đang nghĩ làm sao để dẫn cả bọn đi hết mấy địa điểm vừa được nêu tên. Chỉ sợ không có thời gian chứ tiền thì đủ để dắt lớp đi du lịch vòng quanh thế giới luôn ấy. Tôi mà đoán sai, tôi làm người yêu của bồ luôn. "

Lee Haechan giật giật khoé miệng, đúng là người có tiền, sung sướng thật đấy.

Nhưng mà nó cũng đâu có nghèo nhỉ?

Giả nghèo nhiều quá liền tưởng mình nghèo thật. Nhập vai thật tốt, không làm diễn viên cũng uổng.

Mà hiện tại nó nghèo thật. Bị đá khỏi nhà với cái túi không còn một xu thì ai mà không nghèo được cơ chứ chứ?

Tất cả đều do cái truyền thống vô lí của nhà họ Lee.

Nhưng đó không phải là trọng điểm.

"Làm người yêu của tôi thì sao! Có vấn đề gì à?" Lee Haechan trợn mắt la lên.

"Có! Có chứ! Cực kì nhiều vấn đề!" Huang Renjun quả quyết gật đầu, hùng hổ trả lời.

"Chậc chậc, nghe như thể bồ tìm hiểu về tôi kĩ càng quá nhỉ. Nói xem, bồ có ý đồ bất chính với tôi từ lâu rồi đúng không?"

"Bồ chưa tỉnh ngủ à. Vậy để tôi đục một phát là tỉnh ngay! Đưa mặt lại đây Lee Haechan!"

Hai người điều chỉnh âm lượng đủ nhỏ để cãi nhau, nhưng không biết âm thanh lại vừa vặn truyền đến bàn trên, nơi có hai bạn học đang run rẩy.

Hai tên trùm trường này lại cãi nhau nữa rồi! Bây giờ là bồ bịch nhau thì có thể sống yên bình với nhau một ngày được không!

Nếu nghe được tiếng lòng của họ, Lee Haechan sẽ vô cùng dõng dạc trả lời.

Mơ đi.

Sở thích của nó là chọc cho Huang Renjun giận dỗi. Niềm vui của nó là nhìn bộ dáng phùng mang trợn má đấu võ mồm với nó của Huang Renjun.

Ai cũng sợ nhất lúc Huang Renjun nổi cơn thịnh nộ, danh đại ca Huang cũng không phải hư vô, bị kẹp cổ như chơi đấy! Thế nhưng trong mắt Lee Haechan, cậu chỉ là một con cáo nhỏ xù lông, dùng bàn chân mềm mềm cào nhẹ vào tim nó, đôi khi tức quá sẽ không ngần ngại nhào vào lòng nó đấm thùm thụp.

Huang Renjun chính là đang giơ móng vuốt để vật lộn với người nào đó, chơi đến là hăng say, nên không ai trong hai người để ý rằng, cả lớp đã im bặt, đồng loạt nhìn trận đánh "yêu" đang diễn ra đầy "gây cấn" ở bàn cuối góc lớp.

"Hai con người này... đúng là chỉ đắm chìm trong thế giới riêng của họ thôi." Một bạn học cảm thán.

"Nào giờ tôi tưởng họ là đối thủ một mất một còn chứ... ai ngờ lại là một cặp!"

"Cái gì? Một cặp? Lee Haechan và Huang Renjun á? Ai đồn bậy bạ thế?"

"Ôi dào, cậu không biết à! Kim Mina lớp bên cạnh tỏ tình với Lee Haechan, bị từ chối rồi! Lí do chính là vì bận yêu đương với Huang Renjun đấy!"

Có người khác đặt ra nghi vấn, "Lỡ cậu ta chỉ bịa đại một lí do cho qua chuyện thì sao?"

"Vậy là cậu chưa biết à, hai người họ công khai hôn nhau trước mặt Kim Mina luôn đấy! Hôm đó tôi có đi ngang qua nên thấy nè, tình tứ lắm cơ!"

"Mà này, có nên bảo họ ngưng lại không? Chúng ta đang bàn về việc đi chơi mà, lỡ chọc thầy Hendery giận thì không chừng khỏi tiệc tùng gì luôn ấy!"

"Tôi nghĩ chắc là... không sao đâu. Nhìn mặt thầy ấy kìa-"

Nghe vậy, cả lớp nhìn về hướng bục giảng, ngay lập tức được chiêm ngưỡng đôi mắt thiếu điều bắn ra trái tim của người thầy yêu quý hướng về cặp đôi bàn cuối.

Hendery hớn hở vô cùng, quả nhiên Lee Haechan hợp với gu mình nhất! Xứng đáng làm em rể của anh đây!

Cuối cùng, vì bàn luận quá ồn ào khiến cho giám thị ở hành lang phải nhắc nhở, nên Hendery đành phải mở một cuộc bầu chọn cho công bằng. Anh chán nản nghĩ thầm, đi hết là được rồi, cần gì phải chọn này chọn kia cho rối rắm thế bọn trẻ này?

Tất nhiên bọn học sinh sẽ không có suy nghĩ hoang phí như vậy. Lần lượt các địa điểm quen thuộc được nêu tên như nhà hàng, rạp chiếu phim, quán karaoke,... Và kết quả không ai ngờ đến, ý kiến được cho là "trẻ trâu" nhất lại đứng đầu bảng với phiếu bầu cao đến khó tin - công viên giải trí.

Người ban nãy chê công viên giải trí là nơi con nít: "..."

Cái lớp này muốn cưa sừng làm nghé hết à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net