Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26

Tên khốn vô liêm sỉ Lý Đông Hách bị Lý Đế Nỗ và La Tại Dân chửi thầm cả buổi. Nếu không nể tình đĩa thịt trước mặt thì bọn họ đã sớm đá bát cơm chó xong ai về nhà nấy rồi.

Cho nên bữa cơm này, trừ Hoàng Nhân Tuấn ra thì một là không ăn nổi hai là nuốt không trôi. Đến nỗi ai nuốt không trôi ư......

Khụ. Mỗi người một ý.

———

La Tại Dân cười hì hì đóng cửa căn hộ rồi nhanh chóng lấy di động ra.

"Đã trễ thế này rồi cậu còn gọi cho ai à?"

Lý Đế Nỗ vừa nhai miếng thịt gác bếp mới lấy từ nhà hàng xòm vừa tò mò nhìn Tại Dân cầm di động.

"Mẹ của Lý Đông Hách."

La Tại Dân cực kì bình tĩnh ném ra một trái bom.

?!?!

Ai cơ?

Lý Đế Nỗ lập tức đầy dấu hỏi.

Mẹ của Lý Đông Hách?

"Nửa đêm cậu gọi điện làm gì?"

"Khoan đã. Sao cậu có số của dì Lý??"

"À không. Sao cậu lại tìm số của mẹ Lý Đông Hách???"

Samoyed đã ngốc đến mức thịt rơi xuống đất đó!

La Tại Dân xoay người vào phòng. Lý Đế Nỗ ở ngoài vò đầu bứt tai, sau đó vẫn không chịu được mà mở hé cửa.

"Đúng vậy đúng vậy, con thấy dì nói rất đúng. Lý Đông Hách già đầu rồi còn để dì phải nhọc lòng......"

"Dì yên tâm. Con với Đông Hách quen nhau từ nhỏ, nếu thấy ai hợp thì nhất định sẽ giới thiệu cho cậu ấy."

"Chuyện nhỏ ý mà. Dì không cần phải cảm ơn đâu...."

!!!!!!

Lý Đế Nỗ dùng sức che miệng vì sợ chính mình sẽ la lớn.

Thôi chết rồi! Lỡ nghe phải chuyện đáng gờm rồi! Có khi nào bị diệt khẩu không?!!!!

Khi La Tại Dân ra khỏi phòng ngủ, Lý Đế Nỗ đã ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha.

"Cậu làm gì đấy?"

"Tại Dân à."

Lý Đế Nỗ có chút do dự.

"Hay chúng ta cứ đánh Lý Đông Hách một trận đi!"

???

"Cậu điên à? Sao mình phải đánh Lý Đông Hách?"

Lý Đế Nỗ:......

Thế cái kẻ đánh con nhà người ta nhập viện là ai!?

"Không đánh cũng được."

Lý Đế Nỗ thoả hiệp.

"Đi mách bố mẹ cậu ta đi. Từ nhỏ Lý Đông Hách đã gây không ít chuyện nên chắc chắn nói gì bọn họ cũng tin!"

Người xưa có câu 'Phá tường chứ đừng phá hôn nhân', hiện tại Lý Đông Hách và Hoàng Nhân Tuấn sống rất tốt nên cậu đừng phá.

Sau hai lần gặp mặt, Lý Đế Nỗ đã có hảo cảm với vị thiếu gia chỉ nghe danh chứ chưa bao giờ xuất hiện của nhà họ Hoàng. Vì vậy cậu cũng không muốn Tại Dân tổn thương Nhân Tuấn chỉ vì ghét Lý Đông Hách.

La Tại Dân khó hiểu nhìn Lý Đế Nỗ nửa ngày, sau đó như bừng tỉnh mà vỗ vỗ vai đối phương.

"Đế Nỗ à. Tuy Lý Đông Hách rất đáng ghét nhưng cậu cũng ăn cơm nhà người ta rồi. Thịt còn chưa tiêu hoá đã muốn dạy cho đối phương một bài học thật sự không tốt đâu. Đợi thêm hai ngày đi."

Gâu???

Lý Đế Nỗ câm nín nhìn La Tại Dân lắc đầu rời đi.

Rốt cuộc ai mới là người ăn xong trở mặt thế!!!

———-

Về đêm.

Ánh đèn mờ của tủ lạnh cùng tiếng sột soạt thật sự khiến người ta liên tưởng đến những chiếc video an ninh chất lượng thấp về các sự kiện xã hội.

Hoàng Nhân Tuấn yên lặng vào phòng bếp.

/Tách/

Đèn bật. Hiện trường phạm tội rõ như ban ngày.

Lý Đông Hách híp mắt, trong miệng nhét đầy thịt cũng không dám nhai.

Còn Hoàng Nhân Tuấn, kẻ một lòng muốn dọa đối phương lại quên chính mình cũng chỉ là một người bình thường có chút cận thị. Cho nên khung cảnh trước mặt thật sự doạ cậu rồi.

Khụ!

Hoàng Nhân Tuấn hẵng giọng, giả vờ như không có gì xảy ra.

"Bạn nhỏ Lý Đông Hách, tối ăn nhiều thế cũng không bõ dính răng à!"

Lý Đông Hách lấy lại bình tĩnh rồi trợn trắng mắt.

"Một miếng thịt cũng không ăn nên mình đói~ Hức, ở trong nhà của bản thân lại không được ăn no!"

Hoàng Nhân Tuấn nghe xong liền tặng qua ánh mắt xem thường. Một bên lại thuận tay lấy nồi với lạp xưởng.

"Vậy cậu kiểm điểm lại đi. Nói nhiều như thế mà ăn được thì cũng lạ đấy!"

Lý Đông Hách tự giác đưa ra hai quả trứng, ý bảo Nhân Tuấn cho thêm vào. Tuy kết quả là bị lườm nhưng nói chung vẫn được như ý.

Hừ, chỉ là một cái lườm thôi mà, Lý Đông Hách này co được dãn được.

Kẻ nào đó mỹ mãn ngồi trước bàn ăn nhìn ai kia bận rộn trong bếp.

"Nhân Tuấn~"

"Hả?"

"Mình yêu cậu!"

"Hừ."

"Ơ kìa~ Sao cậu lại lơ tình yêu của mình!!!"

"Ờ. Nghe thấy rồi."

Hoàng Nhân Tuấn không biết vì sao Lý Đông Hách có biểu hiện khác thường nhưng lại cảm nhận được bất an. Cho nên mới tình nguyện bao dung, làm trò trước mặt hàng xóm.

Mà đồng thời, Lý Đông Hách cũng không biết vì sao Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên chủ động, nhưng nhân nhượng và dung túng lại rõ như ban ngày. Để rồi cứ thế được an ủi.

-tbc-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net