12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày trôi qua Haerim luôn tự nhủ với mình rằng em phải mau chóng thoát khỏi đây, thoát khỏi người kia càng nhanh càng tốt. Vậy mà gần đây, từ khi em bối rối với câu hỏi của Yoojung thì mỗi sáng thức dậy chính là muốn biết xem câu trả lời của mình như thế nào. Gặp Suyeon vào mỗi sáng có lẽ đã trở thành thói quen, nhưng em lại chẳng cảm nhận được sự ghét bỏ mà em dành cho cô nữa, em điên mất thôi.

Em cũng đã cố hỏi Yoojung tại sao lại khuyên em sống thật với cảm xúc của chính mình, vậy mà nhận lại là sự làm lơ của con bé. Haerim càng muốn biết thì định mệnh càng gây tò mò cho em nhiều hơn, đa số những thắc mắc trong em đều xoay quanh người đó, người mà em cho là cả đời này nhất định sẽ chẳng muốn gặp lại và cũng chẳng có ý định sẽ tha thứ. Vậy mà Suyeon lại càng khiến em rung động, rung động đến mãnh liệt.

Ví dụ như buổi chiều hôm nay, Suyeon nói bận nên em tự đi bộ về nhà. Cô khiến em cười trong vô thức qua tờ giấy note dán trên tủ lạnh, nội dung chủ yếu là cô đã làm sẵn đồ ăn cho em rồi và nó được đặt trong tủ em chỉ cần hâm lên thôi, nếu em mà không ăn miếng nào thì cô sẽ ép em ăn hết mới thôi. Chuyện này bình thường quá cơ mà, sao em lại cười? Em không hiểu nữa, chỉ là tưởng tượng ra vẻ mặt của cô khi viết những dòng này khiến em cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.

- Tiêu Chảy này, chủ của mày là người tốt nhỉ?

Tốt lắm, thật sự rất tốt mới cố gắng hết lần này đến lần khác che chở bảo vệ cho em dù em có lạnh nhạt đến mức nào. Lý do duy nhất để chị ta làm như thế chính là xem em là một đứa em gái, cô chỉ là làm tròn trách nhiệm của một người chị thôi.

- Có lẽ tao nên cho chị ấy cơ hội

.

.

.

Đến giữa khuya Suyeon mới hoàn thành hết công việc, trên đường về nhà cô cứ nghĩ về em không thôi. Cô lo lắng rằng em đi bộ có an toàn hay không, lo rằng em có ăn hết phần cơm cô nấu hay không, lo cả việc em ngủ một mình có ổn hay không nữa. Nhưng trong đầu cô lúc nào cũng mặc định Haerim là một cô em gái bé bỏng cần chăm sóc, chứ nhất định không xem em đã là một cô thiếu nữ trưởng thành rồi.

Vừa bước vào nhà, cô đã thấy em nằm ngủ trên chiếc ghế sofa với tv vẫn đang bật một bộ phim hoạt hình nào đó, có lẽ là em vẫn chưa trưởng thành cho lắm. Đầu em hơi nghiêng về bên phải, tay ôm chặt chiếc gối và thở đều. Cô cố gắng bước đi nhẹ nhàng để không làm em thức, cẩn thận tắt tv đi rồi ngắm nhìn em. Những đường nét trên khuôn mặt em thật sự hoàn hảo, hoàn hảo hơn cả trong tưởng tượng của cô.

Suyeon kiểm tra kĩ càng ở gian bếp, thấy hộp cơm cô làm cho em đã được rửa sạch sẽ nên cô biết em đã làm đúng y như lời cô dặn. Cô mỉm cười một chút rồi mới đi lấy chăn cho em đắp, trời tối mà ngủ thế này thì lạnh lắm. Cô không chọn phương án bế em lên phòng bởi vì cô sợ sẽ đánh thức em, em dễ ngủ cũng dễ thức mà.

- Chị về rồi...

Trong lúc đang cẩn thận chỉnh tóc cho em thì em mở mắt ra làm cô giật mình.

- Xin lỗi nhé, chị đã đánh thức em

- Chị uống rượu?

- Có một chút, người chị hơi hôi ha, chị đi tắm đây còn em thì mau lên phòng ngủ đi

Không cần đợi em trả lời hay là gật đầu đồng ý, cô đứng dậy rồi bước vào phòng tắm rửa sạch sẽ, tính chất công việc cả thôi nên cô bắt buộc phải uống một chút ít. Sau khi đã xong xuôi, cô dùng khăn lau khô tóc rồi bước ra. Điều cô không ngờ là Haerim vẫn còn ngồi ở đó và nhìn cô chằm chằm, suýt nữa cô văng tim.

- Chị đã dặn em lên lầu ngủ đi mà, sao còn ở đây? Mà tối quá sao em không bật đèn lên?

Thấy đối phương im lặng không trả lời, cô cảm thấy kì lạ nên bước tới gần em.

- Em không khỏe à?

- Không, tôi ổn

- Mà em lạ quá

- Đừng hỏi nữa, mau ngồi xuống đây

Haerim chủ động vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh còn mở lời mời cô ngồi xuống, dĩ nhiên phải ngồi rồi. Nhưng hôm nay em lạ quá, cô khá thắc mắc đấy.

- Rồi, sao em lại ngủ ngoài này? Tối rồi phải lên phòng ngủ chứ sao bật phim hoạt hình, em là con nít à?

- Tôi dĩ nhiên sẽ lên phòng ngủ, nhưng tôi chờ chị về

- Chờ chị? Em lạ quá rồi đó Haerim, đừng làm chị sợ

Là em đang nói em chờ cô về, chắc cô nghe lộn rồi. Cô còn cẩn thận áp tay mình lên trán em để xem em có bị ấm đầu không nữa, vậy mà trông em bình thường lắm.

- Rồi chị có định nghe không đây?

- Hả? À thì ra em chờ chị là muốn nói gì đó...vậy em nói đi chị nghe

Haerim liếm môi một chút rồi làm vẻ mặt nghiêm túc làm cô cũng bị cuốn theo, cô nghĩ chắc phải là chuyện gì quan trọng lắm đây. Cô cứ ngồi bất động lắng nghe xem em muốn nói điều gì, còn em thì nhìn thẳng vào mắt cô rồi mới bắt đầu nói.

- Dạo gần đây, tôi thường xuyên cười, trước đó thì không như thế

- Vậy là điều tốt, em cười xinh lắm luôn đó

- Chị im lặng một chút đi, tôi chưa biết lý do tôi cười nhiều như thế là gì, nhưng có thể là do tôi đã biết tận hưởng cuộc sống hơn

Dựa vào giọng điệu này, cô khó đoán được điều em đang muốn nói với cô, nhưng khi nghe em nói rằng em cười nhiều hơn khiến cô rất vui.

- Chị hiểu không? Có lẽ là nhờ chị ngăn cản tôi hôm đó

- Hôm nào? Chị chưa hiểu cho lắm, em nói rõ hơn được không?

- Vậy để tôi nói rõ nhất có thể nhé, tôi sẽ cho chị một cơ hội nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho chị

Haerim nói rất to rõ, gương mặt lại rất nghiêm túc khiến cô không nghĩ rằng đây là chuyện đùa được. Suyeon đang vui, nhất định là đang vui, bao nhiêu công sức cô bỏ ra cuối cùng em cũng đã cho cô một cơ hội dù chưa gọi là tha thứ. Cô đã quyết định hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời mình, điều đó thể hiện rõ qua ánh mắt phấn khích của cô bây giờ.

Suyeon nắm lấy tay em, vừa nói vừa cười thật lớn.

- Em nói thật chứ? Em cho chị cơ hội à? Cảm ơn em nhiều lắm, chị sẽ khiến em chấp nhận chị, tin chị nhé!

Nói rồi cô ôm lấy em vào lòng mà miệng thì chẳng thể ngưng cười được, em khá bất ngờ nhưng cũng không đẩy cô ra hay làm gì cả, cứ giữ nguyên như thế thôi. Lúc này cô cũng khiến khóe môi em cong lên, nhưng có lẽ là do tối quá hoặc quá phấn khích nên cô chẳng cảm nhận được bàn tay của em đặt hờ hững lên tấm lưng của cô.

- Này, đủ rồi!

- Xin lỗi nhé, chị vui quá thôi

Đến lúc buông ra rồi mà cô vẫn chưa có ý định dừng bật cười thành tiếng lại kìa, em không nghĩ là cô sẽ vui đến thế luôn đấy.

Em kệ, không quan tâm nữa. Em bỏ mặc cái người ngồi ngây ngốc trên sofa kia mà bước thẳng lên lầu, dĩ nhiên là đi ngủ rồi. Nhưng bước giữa chừng thì em dừng lại, nhìn xuống.

- Phải rồi, ngày mai em muốn ăn cơm trộn, chúc chị ngủ ngon

Này, Haerim vừa chúc cô ngủ ngon, vừa xưng là em, lại còn cười rất tươi sau khi kết thúc câu nữa. Em đâu biết Ji Suyeon đã phải nhịn cỡ nào để không hét lên, dù gì đi nữa cô cũng phải khắc ghi trong đầu mình hôm nay chính là ngày mà cô cảm thấy như được tái sinh.

Đêm đó một người không ngủ được vì quá hạnh phúc, người kia thì ngủ ngon lành với một nụ cười trên môi. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net