Mùa ôm ấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè vừa kết thúc vào vài tuần trước, và thế là thời tiết chuyển lạnh hơn, chào đón sự mùa thu đến. Trong khi mọi người cảm thấy thích thú vì cuối cùng họ cũng có thể lôi những bộ quần áo ấm áp ra khỏi tủ đồ và làm trang phục mặc hàng ngày trong dễ thương hơn với chúng trong khi nhâm nhi tách sô ca la nóng hoặc cũng có thể latte vị bí đỏ, thì Kihyun lại nghĩ khác.

Kihyun ghét trời lạnh.

Nó khiến cho bệnh dị ứng của cậu tệ hơn và cậu ghét cái cách mà cậu xài hết một hộp khăn giấy chỉ trong vài một giờ đồng hồ. Cậu ghét cái đống lộn xộn mà cậu làm ra mỗi lần như thế nhưng cậu sẽ không bao giờ tự mình dọn dẹp nó.

Ném tờ khăn giấy vừa dùng xong vào thùng rác có nghĩa là cậu phải bước xuống giường, đi chân trần trên nền nhà lạnh buốt, và đi ra khỏi phòng mà không có sự bảo vệ của chiếc mền bông. 

Ừm, không đời nào cậu sẽ làm việc đó.

Tất cả những gì cậu muốn là nằm trên giường cả ngày, xem phim trong khi uống thức uống nóng, và ở cùng với Hyungwon nhưng chuyện đó là không thể nào vì cậu ấy vẫn đang ở chỗ làm và không thể có mặt ở nhà cho đến 8 giờ tối, trong khi đó bây giờ vẫn chỉ mới là 5 giờ chiều.

"Bọn mình thật sự cần phải đem cái máy sưởi đi sửa mới được." Cậu nhủ thầm trong lòng.

Cậu tiếp tục nằm trên giường thêm vài phút nữa, vẫn ở trong chiếc mền ấm áp của mình, lướt điện thoại xem video về các công thức nấu ăn mới mà cậu có thể thử khi thời tiết ấm lên một chút, rồi lại chuyển qua một vài video về hamster hay gudetama*. Căn bệnh dị ứng của cậu lại tiếp tục bùng lên lần nữa nhưng cậu quá lười để đi lấy một hộp khăn giấy mới từ phòng khách nên bây giờ cậu chỉ có thể hít mũi dữ dội.

*Gudetama là con trứng lười này nè mọi người

Bất ngờ thay, Kihyun bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa nhà mở và Kihyun, theo bản năng, trốn tuốt vào dưới mền, lo lắng có thể có ai đó đột nhập vào tổ ấm bé nhỏ của họ.

Cho đến khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của những chiếc chìa khóa bị ném qua phòng khách và bằng cách nào đó đáp xuống chiếc hộp nhỏ đựng chìa khóa. Rồi tách một cái, Kihyun thở phào nhẹ nhỏm, thả lỏng bả vai căng cứng của mình.

Đó phải là Hyungwon. Hyungwon của cậu, Chỉ Hyungwon mới làm những việc ngu ngốc đáng ngạc nhiên như chơi bóng rổ bằng chùm chìa khóa của hắn và làm như hộp chìa khóa là đích đến của nó.

"Chừng nào mà em là vỡ cái bình hoa hoặc cái gì đó thì hẳng chửi em, mặc dù là nó chưa xảy ra." Kihyun nhớ lại lời phản bác của Hyungwon khi cậu hỏi về thói quen ném chìa khóa của hắn. Cuối cùng thì Kihyun cũng đã quen với tiếng leng keng của chùm chìa khóa và sẽ chạy ù ra khỏi phòng bếp chỉ để kiểm tra xem Hyungwon có ném trượt không.

Giờ nghĩ lại, Kihyun thấy ngạc nhiên khi bạn trai mình có cách thật riêng biệt để thông báo rằng mình đã về nhà.

Không lâu sau, cửa phòng ngủ được mở ra, để lộ ra cậu bạn trai của cậu, vẫn còn đang mặc bộ quần áo đi làm, cà vạt vẫn còn nguyên và chiếc áo khoác thì được treo trên khuỷu tay với một hộp khăn giấy mới trên tay.

"Đ*, đẹp trai v*i." Kihyun nhủ thầm.

Và không, cậu không hề có chút thích thú gì với hình ảnh Hyungwon mặc vest hết nha. (Ừm thì, thật ra là có đó, chỉ là cậu không muốn thừa nhận thôi.)

Hyungwon mỉm cười dịu dàng trước cảnh tượng cả người Kihyun được bao trùm trong chiếc mền lớn gấp hai lần cậu và chỉ có một phần nhỏ của đầu cậu nhô ra, để lộ đôi mắt nai tròn xoe ngây thơ của mình. Chiếc mền bị cuộn lại một cách đáng yêu với bàn tay của Kihyun giữ chặt nó như thể nó sẽ bị lấy đi bất cứ lúc nào.

Hắn thấy bạn trai nhỏ của mình dễ thương quá mức chịu đựng.

"Em về sớm vậy." Kihyun nói, giọng cậu tuôn ra với cảm giác nghẹt nghẹt. "Em muốn kiểm tra anh, đó là lý do." Hyungwon trả lời.

"Bạn trai nhỏ đáng yêu của em sao rồi?" Hắn hỏi, đặt áo khoác của mình xuống giường và ngồi vào bên cạnh Kihyun. Hắn thay hộp khăn giấy rỗng bằng một hộp mới, tự nói trong lòng rằng lát nữa phải dọn dẹp đống bừa bộn mà bạn trai mình bày ra.

"Anh cảm thấy như sh*t". Kihyun đáp lại đơn giản, lại khịt mũi khi nước mũi đang trên bờ vực chảy xuống.

"Đã nói với anh là đem cái máy sưởi đi sửa đi mà." Hyungwon cười nhẹ, nhớ lại trận cãi vã nho nhỏ của họ vào tuần trước. Kihyun cứ khăng khăng rằng cậu có thể tự mình sửa máy sưởi được trong khi Hyungwon nhấn mạnh rằng họ nên mang nó đi ra ngoài tiệm sửa. Và cuối cùng, Kihyun giàng chiến thắng nhưng chiến thắng đó thật sự chẳng giúp được gì bởi vì cỗ mấy nhỏ bé đó hoàn toàn ngừng hoạt động, khiến Kihyun chết lặng trước Hyungwon - người mà ngay cả trong tình huống đó, vẫn có gan cười vào mặt bạn trai của mình.

"Trông anh thật ngu ngốc khi cầm cái tua-vít mà há hốc mồm." Hyungwon trêu chọc. Và có lẽ, đã có một chiếc tua-vít được nhìn thấy bay về hướng của Hyungwon vào ngày hôm đó.

"Xin lỗi, anh không muốn tốn tiền để sửa nó." Kihyun thở dài trong thất bại.

Hyungwon nghiêng người về phía trước và hôn lên trán Kihyun và thì thầm "Không sao", trước khi đứng lên đi ra cửa. "Em sẽ làm cho anh một ly trà chanh, nhé?" Hắn nói, nhìn lại Kihyun thì thấy cậu bĩu môi và nhìn chằm chằm mình.

"Anh còn cần gì nữa không?" Hyungwon nhướn lông mày, thậm chí không một chút bối rối trước hành động chọc cười đó của cậu.

Hyungwon biết rằng bạn trai nhỏ của hắn thường trở nên dính người hơn khi thời tiết chuyển lạnh và khi căn bệnh dị ứng của cậu bùng phát, nhưng dù sao thì hắn cũng yêu điều đó. Hắn thích chăm sóc Kihyun ngay cả khi hắn là người nhỏ tuổi hơn trong hai người, hắn thích cái cảm giác được ôm Kihyun trong vòng tay mình, và hắn cũng thích những khi những chiếc áo hoodie của mình biến mất trong máy giặt và luôn tìm thấy đang được mặc trên người Kihyun, chiếc áo trông to một cách khủng bố trên người cậu.

"Hyungwonie~." Kihyun rên rỉ trong khi đưa hai tay về phía hắn như một đứa trẻ. Hắn mỉm cười trước cử chỉ đó và hắn biết chính xác Kihyun muốn cái gì. Cậu muốn hắn ở bên cạnh, nhưng cậu vẫn cần phải uống trà, vì vậy chỉ có một cách duy nhất để giải quyết cả hai vấn đề này.

Hyungwon quay lại bên cạnh bạn trai mình và gói cậu lại như một chiếc bánh burrito* nhỏ, rồi bế cậu theo kiểu bế cô dâu ra ngoài phòng khách. "Anh cứ như một em bé vậy, anh có biết không" Hyungwon thủ thỉ, đặt Kihyun xuống ghế sô pha, Kihyun cười khúc khích và cọ mũi lên gò má mềm mại của Hyungwon.

*Bánh Burrito

"Chỉ vậy với em thôi, và khi anh bị dị ứng." Kihyun phản bác lại.

"Anh nói sao cũng đúng hết, bé cưng."

Hyungwon chỉnh mền lại đảm bảo sao cho Kihyun cảm thấy thoải mái trước khi rời khỏi đó và đi đến phòng ngủ của họ để dẹp đống bừa bộn của Kihyun. 

"Để đó anh dẹp khi nào anh cảm thấy khỏe hơn." Hắn nghe thấy tiếng Kihyun hét lên từ phòng khách. Tất nhiên là hắn làm lơ nó và tiếp tục nhặt những tờ khăn giấy bạn trai mình để lại dưới sàn nhà. Chỉ dừng lại khi hắn cảm thấy dính dính ở ngón tay.

Kinh hãi chứ không hề ngạc nhiên, Hyungwon nhìn vào ngón tay mình với sự kinh tởm. "Yoo Kihyun! Anh lại quên gấp khăn giấy lại! Nước mũi của anh thấy gớm!" Hyungwon rên lớn tiếng, thắc mắc về xu hướng lâu lâu lại quen gấp khăn giấy một cách đàng hoàng của cậu.

"Đó là lí do tại sao anh nói anh sẽ tự mình dẹp mà, bởi vì anh không thể nhớ được là mình có gấp chúng lại hết hay không" Kihyun hét lại, giọng vẫn còn nghẹt nghẹt.

Hyungwon lắc đầu và đi lại thùng rác để vứt đống khăn giấy đã sử dụng, sau đó đi đến phòng bếp để rửa bàn tay dính đầy chất nhầy của mình. Hắn đã quen với việc xử lý nhưng chất dính nhớp của Kihyun (dù đó là nước mũi hay ... thứ gì đó khác) vì vậy hắn không khó chịu như vậy,  hắn biết Kihyun là người giữ vệ sinh tốt (thực tế là cực kỳ tốt), chỉ là cậu thực sự biến thành một em bé khi cậu bị dị ứng. Và Hyungwon vẫn cảm thấy cậu đáng yêu.

Hắn đổ đầy nước vào ấm đun và để nó sôi lên và đi đến phòng khách, hắn nhìn thấy Kihyun đang ngồi thẳng trên ghế xì mũi và lần này, đảm bảo là mình đã gấp nó lại. Hắn cười khi nhìn khung cảnh trước mặt mình, mũi và má của Kihyun ửng đỏ, và tấm mềm quấn quanh cậu khiến cậu trông nhỏ xíu. "Anh ghét mấy cái quỷ dị ứng này." hắn nghe thấy tiếng Kihyun cằn nhằn.

"Tại sao?" Hyungwon hỏi, đi vòng qua để ngồi xuống cạnh cái kén mang tên Kihyun được bọc bởi một cái mền.

"Ý em là sao? Đương nhiên là anh không thích nó rồi."

"Nhưng mà em lại thích nó ấy? " Hyungwon nhún vai. "Bởi vì em có thể chăm sóc anh và anh trông dễ thương muốn xỉu." Hắn nhận xét thêm.

"Anh dễ thương bất chấp mọi thứ! Hơn nữa, bị dị ứng đâu có dễ dàng gì đâu!" Kihyun rên rỉ. Hyưng cười hì hì trước khi vòng tay ôm cả người bạn trai mình, càng khiến cậu chìm đắm trong sự ấm áp. Hắn đặt lưng xuống ghế sô pha, chỉnh sửa vị trí của họ để Kihyun nằm lên trên mình với đầu cậu dựa vào ngực hắn. Cảm giác thật là thoải mái.

Hyungwon có thể cảm nhận được tóc của Kihyun xẹt qua cổ mình khi cậu cựa mình, vặn vẹo để thu hẹp khoảng cách đã rất nhỏ giữa cơ thể họ. Kihyun vòng tay qua eo hắn. "Anh đã rất nhớ em." 

 "Kihyun, em mới đi có 8 tiếng thôi," Hyungwon cười khúc khích, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Kihyun đang nằm trên ngực mình.

"Thì sao? Anh vẫn nhớ em," Kihyun trả lời. 

Hyungwon lướt ngón tay qua mái tóc nâu của Kihyun và hôn lên đỉnh đầu cậu, "Em cũng nhớ anh, bé cưng." Hắn nhẹ nhàng nói.

Kihyun đưa tay lên trước ngực Hyungwon, vẽ những vòng tròn trên đó, bàn tay của hắn không ngừng nghịch tóc của cậu, và Kihyun yêu nó đến mức cậu suýt chút nữa bật khóc.

"Kể anh nghe về ngày hôm nay của em đi." Kihyun hỏi, cho nên là hắn kể.

Hyungwon kể về việc hắn gần như đi làm muộn vào sáng hôm nay vì một đàn vịt đang băng qua đường, và hắn đã bận rộn như thế nào trong ngày, nói chuyện với khách hàng và tham gia một cuộc họp vào buổi chiều mà hắn suýt quên ăn bữa trưa Kihyun đã chuẩn bị cho hắn. Hyungwon nói với cậu rằng hắn đã ngay lập tức nghĩ đến cậu như thế nào khi dự báo thời tiết báo rằng buổi tối trời sẽ lạnh, vì vậy hắn đã tan làm sớm vì cậu. Hắn thậm chí còn định mua cà phê cho Kihyun nhưng dòng người xếp hàng ở quán cà phê quá dài và— Ding.

Hyungwon bị ngắt ngang bởi tiếng ấm nước tắt và nhớ ra là mình cần phải pha trà cho cả hai. "Cái bình nước đó sôi cũng đủ lâu á." hắn nói khi bước ra khỏi ghế sô pha, tách khỏi vòng tay của Kihyun.

"Anh chỉ vừa mới thấy thoải mái thôi đó." Kihyun rên rỉ, hờn dỗi vì màn âu yếm của họ bị gián đoạn. Hyungwon hét lên 'Em sẽ quay lại nhanh thôi' khi hắn chạy nhanh vào bếp để pha trà giúp làm ấm cho cả hai, đặc biệt là Kihyun. Trà cam quýt luôn giúp anh ấy khỏi dị ứng.

"Wonnie~ Em làm cái gì mà lâu thế?" Kihyun nói lớn, nhíu mày với khoảng trống bên cạnh mình.

Vài phút sau, Hyungwon trở lại từ phòng bếp với hai ly trà chanh trên tay và đặt chúng lên bàn. Kihyun để ý thấy bạn trai của mình không còn mặc đồ đi làm nữa và hiện đang mặc pi-gia-ma và một chiếc áo len tay dài.

"Ừm, xin lỗi, em chưa có thay đồ nên..." Hyungwon nói sau khi nhận thấy ánh mắt tò mò của cậu.

"Anh đâu có nghe thấy tiếng em đi vào phòng của tụi mình đâu," Kihyun bình luận.

"À, ừ thì mấy cái này ở trong phòng bếp... vì một vài lý do" hắn nói, tay nghịch nghịch quần áo của mình, "Chắc em đã để chúng ở đó lúc tụi mình làm chuyện đó lần trước." Hyungwon nhún vai một cách bình thường trước khi lấy đồ điều khiển ti vi và mở nó lên. Má Kihyun đỏ ửng lên sau khi nghe những gì Hyungwon nói và tất cả những gì cậu có thể làm là trốn vào bên dưới tấm mền của mình, một lần nữa.

"Đáng yêu," Hyungwon lẩm bẩm, và ngồi xuống cạnh bạn trai mình, kéo tấm mền đang che mặt cậu xuống. Hắn lấy khăn giấy trên bàn cà phê và nhẹ nhàng lau mặt và tay của Kihyun. "Cùng xem phim nào, anh chọn một cái đi."

Hắn nhẹ nhàng nói. Hắn lấy ly trà và đưa nó cho Kihyun. "Nhưng trước hết là uống cái này đã," hắn cười nhẹ. Hắn dựa vào lưng tựa của ghế sô pha và ôm lấy eo của Kihyun từ đằng sau.

"Còn em thì sao?" Kihyun hỏi, trước khi nhấp một ngụm trà trong ly của cậu. "Để sau đi, bây giờ em muốn ôm anh thôi." Hyungwon lầm bầm, chôn mặt mình vào cổ Kihyun. Hắn cảm nhậm được một đôi vòng quanh ôm lấy đầu mình và bàn tay vỗ nhẹ đầu mình. "Anh thích những lúc em dính người như thế này," hắn nghe bạn trai mình nói như thế.

"Chỉ như vậy với anh thôi." Hyungwon trả lời và hắn cảm nhận được Kihyun đánh nhẹ lên đầu mình. "Tốt nhất là chỉ như vậy với anh!" Kihyun rít lên.

"Sao? Vậy là em không được dính với ba mẹ em nữa sao?" Hyungwon trêu chọc. Kihyun liếc hắn một cái trước khi rời đi và đặt cái tách xuống bàn. "Hey, thôi mà, em giỡn đó! Em biết ý anh là gì mà." Hắn cười khúc khích, kéo Kihyun trở lại vòng tay của mình. Trở lại tư thế ban nãy của họ trước khi chiếc ấm đun "thiệt là đáng yêu" kia ngắt ngang màn ôm ấp âu yếm của họ.

"Em là của anh, chỉ của mình anh thôi." Hyungwon hít một hơi, hít vào một mũi mùi bạc hà từ tóc của Kihyun, có lẽ là từ dầu gội mùi bạc hà mà cậu dùng. Hắn cảm thấy tay Kihyun uốn éo quanh eo mình. "Sao vậy?"

"Tay anh lạnh quá." Kihyun phàn nàn.

"Muốn em sưởi ấm cho chúng sao?" Hyungwon hỏi, thậm chí không đợi câu trả lời của Kihyun hắn đã nắm lấy tay cậu và nhét chúng vào dưới lớp áo len của mình. Hyungwon rít lên khi đôi tay lạnh buốt của cậu đốt cháy da của hắn, để cho bàn tay của Kihyun mò mẫm vào sâu hơn trong áo của mình.

Kihyun cười khúc khích và đặt tay lên ngực Hyungwon. "Ấm quá đi." cậu thủ thỉ. Tận hưởng cảm giác Hyungwon trong vòng tay của mình.

"Em chọn phim đi, tay anh đang bận rồi." Kihyun nói. Hyungwon gật đầu mặc dù hắn hoàn toàn đã quên mất chuyện đó và đã sẵn sàng để dành cả buổi tối để ôm ấp. Hắn lấy điều khiển TV và lướt qua thư viện phim của Netflix đề xuất, cuối cùng thì cũng coi lại bộ phim "Flipped" lần thứ n.

"Em yêu bộ phim này nhiều quá rồi đó." Kihyun lèm bèm, "Dù gì thì cũng không nhiều bằng em yêu anh được" Hyungwon đáp lại.

Kihyun đánh nhẹ vào ngực Hyungwon và cười khúc khích, bạn trai của của cậu là một đứa giỏi tán tỉnh và cậu thì lần nào cũng rơi vào mấy lời tán tỉnh đó. Cứ như mấy đứa nhóc tuổi teen mới biết yêu lần đầu vậy.

"Anh cũng yêu em." Kihyun nhẹ nhàng đáp lại. Kihyun rướn người về phía trước để thu hẹp khoảng cách giữa họ, trao cho Hyungwon một nụ hôn nhẹ và dịu dàng trước khi lùi ra xa để tập trung vào bộ phim.

Họ đã dành cả buổi tối để âu yếm nhau trên ghế sofa, cuối cùng cả hai đều chìm vào giấc ngủ với cánh tay của Kihyun vẫn còn trong áo của Hyungwon, và cánh tay của Hyungwon vẫn ôm lấy Kihyun. Hyungwon thức dậy đầu tiên và sau khi thấy bạn trai của mình vẫn còn ngủ và thấy cũng đã khuya rồi nên hắn không thèm đánh thức cậu nữa. Cựa quậy thật khẽ để không đánh thức cậu và bế cậu trở lại phòng ngủ của họ, nơi Kihyun có thể ngủ thoải mái hơn. Và Hyungwon chỉ nằm đó bên cạnh cậu, cảm ơn các vị thần đã ban phước cho hắn với một người như Kihyun.

"Em yêu anh, rất nhiều." Hắn nhẹ nhàng thì thầm. Hắn hôn thêm một cái nữa lên môi của Kihyun trước khi chui vào trong mền và ngủ lại, với Kihyun trong vòng tay của mình.

Hyungwon biết rằng đây sẽ không phải là lần cuối hắn phải chăm sóc cho bạn trai mình và cơn dị ứng của cậu ấy, nhưng hắn rất sẵn lòng về nhà sớm hơn mỗi khi thời tiết lạnh hơn bình thường để chăm sóc cho cục cưng của mình.

Và điều đó vẫn sẽ được áp dụng sau khi họ đem cái máy sưởi đi sửa.

-Hết-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net