5. Cầu treo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy thấp thoáng phía trước là cây cầu treo, Hyunjin phấn chấn nói với ba người còn lại: "Đi qua cây cầu này là tới làng rồi đó."

"Ừ, cố chút nữa thôi." Jisung hưởng ứng với anh ngay lập tức, lần lượt Felix và Seungmin cũng gật đầu.

Khi ngước mắt lên ngắm cảnh quang bầu trời, Seungmin chỉ thấy những đám mây xám đang đều đều kéo đến, theo đó là một con chim bách thanh đang đậu trên cảnh cây khô, nó cất cao giọng để kêu lên những âm thanh kì lạ: "Qué...É...É...Éc!"

Jisung cũng khó tránh khỏi sự phân tâm bởi khu rừng này, cậu tò mò nhìn quanh quất, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dường như cậu đã nhìn thấy một sinh vật kì dị sở hữu gương mặt của loài chim với cái mỏ sắc nhọn, trên mình nó là chiếc "áo choàng" làm từ lông vũ đang cụp cánh, nhường diện tích để đôi mắt nó láo liên xung quanh. Đột nhiên nó như thể nhận ra Jisung đang nhìn mình, trong tức khắc đã biến mất sau rặng cây.

"Gì vậy trời?..." Jisung thì thầm, cậu vẫn chưa thể tin vào mắt mình, nhưng đồng thời cũng khó thuyết phục bản thân rằng chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Sao? Vụ gì?" Felix đi cạnh cậu lo lắng hỏi.

Ban đầu cậu đã định kể Felix nghe, nhưng vì sợ mình không thể giải quyết cũng như sẽ vô tình khiến bạn sợ lây nên Jisung quyết định giữ bí mật: "À không, chắc đi nhiều quá nên tao hơi mệt rồi hoa mắt thôi."

"Mày mệt hả? Hay ngồi nghỉ chút rồi lát đi tiếp nhé?" Hyunjin đang dẫn đầu cũng quay lại hỏi han cậu, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

"Không có gì đâu, lo đi nhanh đi chứ tao nghĩ sắp mưa rồi đó."

"Ừ... Có gì phải nói tao liền nghe chưa?"

"Biết rồi mà."

Cuối cùng cả nhóm cũng dừng chân tại cây cầu treo, đưa mắt nhìn sự tồi tàn của nó, không ai là không khẽ nuốt nước bọt.

"Làng Thập Ngũ Dạ." Jisung run giọng đọc dòng chữ được khắc trên tấm biển đã mục rửa ở gần cây cầu.

"Nhìn nó..." Seungmin ái ngại trề môi, ánh mắt anh dán vào cây cầu treo chỉ được đan bằng dây thừng thực vật.

"Nó gớm anh ơi, bện kiểu này nhìn khác gì phim hành động đâu." Jisung lo lắng nhíu mày.

"Còn đường nào khác không nhỉ?"

Seungmin tiếc nuối lắc đầu: "Lúc nãy anh nhìn từ trên cao xuống rồi, cây cầu này là đường duy nhất đó."

"Vậy thì chần chờ gì nữa? Thẳng tiến thôi!" Hyunjin cười nói động viên, nhưng không ai trong ba người dám bước lên trước.

"Cây cầu này được làm từ dây leo nên bền lắm, dây thừng cũng không có tuổi đâu, hồi xưa ở nông thôn người ta toàn xây cầu kiểu này thôi đó." Anh vừa giải thích vừa dùng tay lắc mạnh dây thừng to bản.

"Dây leo hả?" Dường như được những lời của Hyunjin cổ động, Jisung liều mình bước một bước lên một của cây cầu.

Ngay khi vừa đặt chân lên cầu treo, Jisung đã mất đà nghiêng người về phía sau, giọng cậu hốt hoảng thấy rõ.

"Ê ê chết tao!"

Hyunjin đứng gần đó lập tức lao tới đỡ cậu, không lãng phí thời gian kéo Jisung về bờ để chắc chắn cậu sẽ an toàn. Anh không nói năng gì mà khom người nhìn xuống, hoá ra các bậc cầu treo dùng để đặt chân lên có diện tích cực kì bé, vậy mà khoảng cách giữa các bậc lại lên đến ba mươi xăng-ti-mét, rộng đến mức dễ dàng nhìn thấy khung cảnh của thung lũng phía dưới.

Thấy Jisung vốn là người gan dạ không kém Hyunjin cũng phải run rẩy, Felix và Seungmin thi nhau ngó xuống mấy bậc cầu treo: "Trời ơi ông cố ơi!"

Seungmin bám chặt lấy sợi dây leo của cây cầu, từng giọt mồ hôi chảy từ thái dương xuống cằm anh: "Kiểu này mà rơi xuống là không còn gì ngoài cát bụi thật luôn, từ đây nhìn xuống đã không thấy đáy rồi."

Hyunjin đành thở dài, quyết định đi trước làm mẫu cho mọi người.

"Đừng nhìn xuống là được, khoảng cách giữa các bậc đều nhau nên cứ bước nhịp nhàng thôi."

"Ê đụ-!" Đột nhiên mất đà, Hyunjin bước hụt một bước suýt nữa là ngã, may mắn anh phản xạ tốt nên kịp thời bám chặt vào sợi dây thừng của cây cầu, cây cầu cũng vì xung động mạnh nên rung lắc dữ dội, âm thanh vang vọng cả khoảng không, nghe hệt những bộ phim tẩu thoát kinh dị.

"Đụ má mày điên hả?!" Hyunjin trừng mắt quát vào mặt Felix.

"Mày định bỏ tụi tao lại đây hay gì?!" Felix níu lấy bắp tay Hyunjin, thậm chí không thấy có lỗi vì hành động vừa rồi, thái độ của nó như thể xem đây là chuyện hiển nhiên.

"Mẹ mày nhảm cũng vừa vừa, chừa phần người khác nhảm nữa chứ. Tao hi sinh làm mẫu rồi tụi mày muốn gì nữa?!"

"Ít nhiều mày cũng phải dắt thằng Jisung đi theo chứ, tao với anh Seungmin dắt nhau đi sau, chứ mày đi rồi thì tụi tao biết làm sao?"

Sau câu nói của Felix, ánh mắt Jisung và Hyunjin vô tình đụng phải nhau.

"Thôi tao tự đi được, đã què đâu." Jisung từ chối, khoé môi giật giật vì không tin bạn mình dám làm vậy.

"Lì cái gì, nhanh lên!"  Hyunjin nghiêm túc chìa tay về phía Jisung. Đến lúc này thì không thể quay đầu nữa, cậu chỉ đành cảm ơn anh rồi ngập ngừng đặt tay mình lên lòng bàn tay Hyunjin.

"Cẩn thận nha." Nói rồi anh nắm chặt tay cậu, Hyunjin bước qua bậc thứ nhất thì đến lượt Jisung, cứ thế bốn người nối đuôi nhau như toa tàu để băng qua cầu treo. Dù đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể nhưng cây cầu vẫn rung lắc sau từng bước đi của cả nhóm, Felix toát mồ hôi hột, chân nó càng ngày càng run.

"Đừng nhìn xuống!" Hyunjin hô to, thừa biết lời mình vừa nói tác động trực tiếp đến ai đó.

"Nói thì dễ lắm." Felix vẫn một mực phản bác mỗi lời anh nói, nhưng lần này giọng nó đã không còn được như trước.

Cuối cùng đế giày của Seungmin cũng được tiếp xúc với sỏi đá, tuy không hoàn toàn an toàn nhưng Hyunjin vẫn có thể đưa cả nhóm sang cầu.

"Đó, vậy phải nhanh không?"  Felix tươi cười nói sau khi chắc chắn bản thân đã an toàn.

"Mày là cái đứa lắm chuyện nhất đó."

"Nói câu nữa tao rồ ga đâm mày."

Cùng lúc đó, Seungmin lẳng lặng nhìn lại cây cầu mình vừa bước qua, hoài nghi nói: "Nhưng sao lại xây mỗi cây cầu nát thế này thôi nhỉ? Không lẽ dân làng không muốn cho người ngoài đến?"

"Ừ anh nói đúng, cứ như hòn đảo cô độc ấy." Jisung tán thành.

"Thôi kệ nó đi, mình là khách mà, đến đây là để vui chơi thôi!"  Felix nói trước khi hào hứng bước về phía trước. Cùng lúc đó, một chiếc xe Benz đỗ xịch lại trước mặt cả nhóm.

"Cậu Kim Seungmin, cảm ơn vì đã đến!" Cửa xe bật mở, ông Wakura diện trên mình bộ y phục truyền thống có hoạ tiết tia nước bước xuống, tươi cười dang tay với các vị khách quý.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net