7. Lễ tế đàn Ahngeom

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc Benz đen tuyền chầm chậm lăn bánh trên con đường nhỏ, dọc theo cánh đồng đầy ngô vàng ươm.

Hyunjin ngồi cạnh cửa sổ ở hàng ghế thứ hai ngẩng đầu lên, tò mò dõi theo cánh đồng ngô. Jisung ngồi cạnh nhận ra anh đã tỉnh giấc nên chồm người sang hỏi: "Ở đây trồng nhiều ngô ha?"

"Ừ, nông thôn vùng này nổi tiếng về ngũ cốc mà, nông sản chính cũng là ngũ cốc luôn đấy." Hyunjin dịu dàng trả lời.

Felix sau khi nhận ra mình sẽ được gặp lại chàng phát thanh viên trong mộng thì bắt đầu lân la tìm thêm thông tin: "Mà bác Wakura, cháu nhớ mấy người trong đoàn phim có nói về di tích Teotihuacan, là di tích như nào ạ?"

Ông Wakura như bị chọc trúng điểm ngứa, nhanh chóng trả lời người ngồi ở hàng ghế cuối: "Vùng Trung Mĩ vào tầm năm một nghìn hai trăm có rất nhiều nền văn minh phát triển, ngày nay những nơi đó được coi là vùng từ cao nguyên Mexico đến phần trung bộ nước Mĩ, là phần kênh đào Panama ấy. Còn có thể kể đến các nền văn minh như Olmeca, Maya, Teotihuacan,... Nhưng không hiểu vì lí do gì mà chúng đều đột ngột biến mất một cách bí ẩn."

"Hay là sang Trung Mĩ rồi ạ?"

"Không, người ta đồn bộ phận đã chọn di cư đến vùng Nam Mĩ, nhưng bác nghĩ họ thực sự đã đến nơi khác."

"Hay là Bắc Mĩ?" Felix đề cập.

"Không, phải xa hơn nữa."

Lần này đến Jisung cũng muốn đưa ra ý kiến: "Hay Châu phi ạ?"

"Không... Nếu tới đó thì ngược hướng với Hàn Quốc hoặc Nhật Bản mất rồi."

"Có Hàn Quốc nữa ạ?" Hyunjin nghe đến đây thì ngờ ngợ, mắt anh mở to hứng thú, ngồi hẳn dậy chứ không còn dán lưng vào ghế. Không chỉ có anh mà cả Seungmin và đôi bạn thân kia cũng sửng sốt.

"Thật ra tầm mười hai ngàn năm trước, chủng tộc Mongoloid đã di cư từ châu Á sang đại lục Bắc Mĩ rồi chuyển xuống Mesoamerica để xây dựng nền văn minh mới."

Felix suy nghĩ vài giây, nó chợt ngộ ra điều gì đó nên cao giọng hỏi: "Vậy nghĩa là nền văn minh Olmeca và Maya cổ đại là do tổ tiên Mongoloid xây dựng nên ạ?"

Ông Wakura gật đầu lia lịa, hai tay bắt đầu quờ quạng diễn tả: "Vốn từ ngày xưa châu Á và châu Mĩ không bị ngăn cách bởi eo biển Bering đâu, hai chúng nó từng là một đại lục thống nhất, nhưng sau đó chủng người Mongoloid ở vùng Siberia đã theo đuôi các loài ma mút, tuần lộc,... Để di cư xuống vùng Nam Mĩ, cuối cùng là dừng chân ở miền trung nước Mĩ."

"Woa... Cháu chưa nghe về cái này bao giờ, li kì thật." Jisung thì thầm cảm thán, hứng thú dành cho chủ đề này theo đó cũng tăng đáng kể.

Mọi người trong xe đều bị cuốn theo chủ đề về Thần Chim, duy chỉ có Ryeo ngồi ở ghế lái vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, như thể những gì ông Wakura nói chỉ tổ khiến cô chán ghét không thôi, cô nheo mắt, lầm bầm gì đó trong miệng.

Sau lần giới thiệu khi nãy, Felix đã đặc biệt chú ý đến Ryeo thay phần bạn mình, chỉ trách Jisung quá mức tin tưởng Hyunjin thôi. Qua gương chiếu hậu, Felix quan sát được toàn bộ động thái của Ryeo, nó mang trong mình ý đồ riêng mà lên tiếng: "Chị Ryeo sao vậy ạ? Nhìn chị không được hứng thú với chuyện này mấy, hay chị không thích ạ?"

"Ừ, chị không thích."

Felix vừa nãy còn đinh ninh Ryeo sẽ chối đây đẩy để không làm mất lòng ông Wakura, vậy mà khi nghe cô thẳng thắn trả lời, đầu óc nó đình trệ trong chốc lát.

"Ngôi làng này đã có truyền thuyết về Thần Chim từ lâu rồi, chị không nghĩ nó có liên quan gì đến nền văn minh Olmeca hay Maya đâu."

Vết nhăn giữa hai đầu chân mày ông Wakura càng lúc càng sâu, giọng ông vang lên đầy bất mãn: "Con gái con đứa mà không có tí nào máu tiểu thuyết trong người."

Ryeo nghe bố mình nói vậy chỉ đành nhún vai, có lẽ đây không phải lần đầu.

Khi chiếc xe tiến về phía trước theo con đường sỏi đá, tầm mắt Seungmin vô tình đặt lên một cọng dây thừng rơm quấn quanh thân cây liễu sam, anh lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: "Quấn dây thừng rơm ở thân cây thì uốn nắn được gì vậy?"

"Không phải nắn đâu ạ, đó là cây Tế Thần của lễ tế đàn Ahngeom." Ryeo lập tức trả lời anh.

"Cây tế sao? Nghĩa là mình sẽ đính lễ vật lên đó ạ?" Hyunjin tò mò hỏi.

Ông Wakura ngồi bên ghế phụ bắt được chủ đề chuyên môn của mình, giọng ông lưu loát: "Ừ cháu, có lời đồn rằng người xưa đã từng dùng con người làm vật tế sống cho Thần Chim đó."

"Tế sống á?"

"Bọn họ nghĩ gì trong đầu vậy?!"

Jisung và Felix đồng thanh thốt lên ngỡ ngàng, tụi nó có chết cũng không thể tin loại chuyện dùng con người làm vật tế sống này là có thật, vì sở sĩ nó bệnh hoạn và mất nhân tính vô cùng.

Ông Wakura xua tay hòng trấn an tụi nó, điềm tĩnh nói tiếp: "Mục đích của nghi thức này là để xoa dịu Thần Chim, đồng thời cầu mong một mùa bội thu, người dân ấm no. Với tư tưởng của thời đại trước thì việc này chỉ là đổi một lấy mười thôi cháu."

Hơi ấm từ lòng bàn tay Hyunjin xoa đều trên bả vai Jisung, đối với cả hai thì hành động này từ lâu đã được liệt vào danh sách thói quen khi ở bên nhau rồi. Jisung ngả lưng vào ghế, hơi nhích người về phía bàn tay thân thuộc. Hyunjin kĩ càng suy nghĩ điều gì đó trước khi hỏi ông Wakura: "À đúng rồi, trong hai nền văn minh Maya và Aztec bác nói lúc nãy, vị Thần Mặt Trời mà họ tôn thờ cũng đòi hỏi vật tế ạ?"

Ông Wakura lưu loát không ngừng, Hyunjin tiếp thu những dữ liệu ấy trong đầu, dù việc tìm hiểu không phải nghĩa vụ của Hyunjin, nhưng một linh cảm nào đó vẫn canh cánh trong lòng anh.

Theo lời ông Wakura, vị Thần Mặt Trời của người Aztec có tên gọi là Huitzilopochtli, người có sứ mệnh mang đến ánh sáng cho nhân loại và đi cùng là năng lực đánh tan màn đêm u ám. Vì ánh sáng tác động không ít đến đời sống của nhân dân nên người được phong lên vị trí cao nhất trong các vị Thần. Đối đầu với Thần Mặt Trời đương nhiên là Thần Đêm Tối Tezcatlipoca. Người Aztec luôn hãi hùng khi nghĩ đến viễn cảnh Thần Huitzilopochtli đấu không lại Thần Tezcatlipoca, đồng nghĩa ánh sáng sẽ không còn cơ hội hiện diện trong đời họ, bóng tối sẽ đeo bám họ từ lúc ấy đến ngày xuống mồ.

Và vì thế, họ quyết định mỗi ngày sẽ dâng lên Thần Huitzilopochtli vật tế người thích: Trái tim con người.

"Tim người sao... Đừng nói họ moi tim của người chết nhé?" Seungmin cũng bắt đầu ớn lạnh.

"Không, không bao giờ có chuyện đó đâu."

"Mà họ moi tim người sống, lúc dâng lên bàn tế  nhất định phải còn đập." Ryeo dứt câu, bầu không khí trong xe chùng xuống mức âm.

"Nếu... Nó không còn đập thì sao ạ?" Hyunjin căng thẳng nuốt nước bọt, ba người còn lại cũng không tránh khỏi hồi hộp.

"Thì moi tim của người khác, đến khi nào đúng tim đúng thời điểm thì thôi."











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net