Oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xavier nhận được một tin nhắn vào ngày mưa giông ập đến, cái thời tiết yêu thích của người đã gửi tin nhắn cho cậu giữa đêm. Trùng hợp, Xavier đang thao thức nhờ về nàng ta.

Cô chị cả nhà Adams luôn khiến người ta cảm thấy kì dị và huyền bí hệt như gia tộc của nàng, ấy thế mà, cậu lại lọt vào lưới tình sắc như lưỡi dao ấy.

Khi tin nhắn ấy tới, thấy tên người gửi, tâm trạng của Xavier có chút phấn khích nhưng sau đó lại đầy bất lực. Đặt chiếc điện thoại xuống, lại gác tay lên trán nhắm mắt, cậu nhớ về lời nói như khứa vào trái tim lúc cậu trong ngục tù, nàng đã nói nàng hôn người khác và phát hiện tên quái vật không phải cậu. Wednesday thậm trí chưa từng xin lỗi vì đã đẩy cậu vào đó, nhưng trái tim ngu ngốc này vẫn luôn lưu hình dánh nhỏ nhắn ấy, chiếu đi chiếu lại như một thước phim ám ảnh kinh dị, nhưng đầy quyến rũ mỗi đêm.

Wednesday không biết cách lấy lòng ai, cũng chẳng biết ăn nói sao cho đừng làm tổn thương người khác. Tình cảm của cậu thể hiện rõ ràng qua lần nàng thấy bức tranh cậu phát hoạ nàng lúc kéo đàn Cello, nhưng lần đó nàng chỉ chú tâm vào những bí ẩn. Điều đó khiến cậu tổn thương, nhưng khi tạm biệt nhau, Wednesday chưa hề xoá số điện thoại của cậu như cách cậu đã chỉ. Một hành động chẳng biết là vô tình hay cố ý nhưng cũng khiến Xavier quay đầu tiếp tục chờ đợi nàng.

Cuối cùng vẫn không chịu nổi mà xem tin nhắn của nàng.

[Cậu chết chưa Xavier?] thật tàn nhẫn. Nhưng khoé môi bấc giác cong lên.

[Cậu mong tôi chết lắm sao? Thích giải phẫu thân thể tôi đến thế?] vừa bấm gửi, người kia cũng trả lời rất nhanh.

[Nếu cậu muốn thử]

Xavier che mắt bật cười, cái chết đối với nàng ta thật dễ dàng. [Thôi nào, cậu nhắn cho tôi giờ này có chuyện gì thế?]

[Enid đã nói với cậu những gì?]

Ra là chuyện này, đúng thật cô bạn người sói đó đã nhắn tin cho cậu biết một số chuyện của gia đình Addams sau khi cô bạn ấy xông vào biệt thự tìm kiếm Wednesday. Số thông tin ấy giúp ích khá nhiều cho Xavier.

Cậu cũng không che giấu [Cô ấy nói cha mẹ cậu đi tuần trăng mật lần thứ bao nhiêu ấy, với cả chú của cậu đã đi hẹn hò với bà cô nào đó]

Hồi lâu sau đó, không có một tin nhắn nào đến nữa, Xavier đoán chắc nàng ta đang bức bối vì cô bạn cùng phòng lắm.

Những ngón tay ở trước bàn phím, cậu mím môi nhấn xuống một dòng chữ, trần trừ một giây rồi gửi cho người kia. Xavier vốn không thích chơi trò may rủi, nhưng thử một lần xem sao, dù sao mối quan hệ của cậu và nàng cũng không tốt đẹp gì.

[Tôi có thể mời cậu khiêu vũ không? Hôm đó, tôi thực sự muốn đi cùng cậu]

...

Wednesday ngồi trên cành cây ma quái trong vườn, trên người là một chiếc đầm đen huyền bí, hai bính tóc được thả ra đằng sau. Trong cô nàng như một phù thuỷ nhỏ đang tận hưởnh ánh trăng màu bạc.

Bỗng có tiếng ken két và tiếng giày đập vào sỏi đá khiến cô chuyển tầm mắt chú ý. Sau cách cổng, bóng hình chàng thiếu niên mặc trên mình âu phục đen, mái tóc vuốt gọn gàng ra sau bên trái tay đang kéo chiếc vali theo sau. Dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô nàng, Xavier ngước mắt lên ngọn cây khô héo chẳng có dấu hiệu của sự sống, hai mắt chạm mắt.

Quản gia đã đứng đợi từ lâu, theo cái phất tay của Wednesday mở cổng lấy chiếc vali từ tay Xavier, cậu đi vào trong liền đóng cổng lại rồi bỏ vào trong căn biệt thự đầy u ám.

Wednesday được cành cây đưa xuống mặt đất, nhưng chưa bước xuống thì một bàn tay chìa ra trước mặt nàng.

"Cho phép tôi đỡ em xuống, tiểu thư Addams"

Nàng cho hắn một cái lườm nhưng vẫn đặt tay mình lên đó rồi bước xuống mặt đất. Đôi mắt của Xavier nhìn từng đường nét xinh đẹp ma mị, mái tóc quen thuộc và điều đặc biệt nằm ở xương quai xanh lộ ra ở chiếc váy cổ yếm tay áo trễ vai, tà váy bung xoè hoàn toán khác với chiếc váy ở lễ hội R'ave. Nhưng đó là kí ức không mấy vui vẻ, nàng ta nhăn mặt khi thấy nụ cười dài đến mang tai của Xavier.

"Cậu thôi ngay biểu cảm sởn gai óc ấy đi, phần mộ sau nhà hết chỗ cho cậu rồi"

Xavier mím môi, cố nuốt ngược niềm vui vào trong nhưng liếc qua đáy mắt, Wednesday cũng có thể nhìn ra hắn đang phấn khích.

"Cha tôi ruồng bỏ đứa con duy nhất của ông ấy rồi, tôi xin phép tá túc vài hôm nhé?"

Nàng lườm hắn sắc lẹm, "Hẳn là cậu đã sẵn sàng để trải nghiệm máy chém búp bê của tôi nhỉ?" Chất giọng chua chát, đầy cảnh báo.

Nhưng Xavier vẫn dửng dưng, theo bước chân nàng đi ra phía sau căn biệt thự. Tay vẫn nâng niu bàn tay lạnh ngắt như người chết, nước da tái nhợt lấp lánh trong đêm nhờ ánh sáng của trăng, cả hai đứng giữa các phần mộ tổ tiên của gia tộc Addams.

"Điệu nhảy lúc ở vũ hội R'ave, cậu học ở đâu vậy?"


"Bà cố tôi"

Xavier nâng bàn tay kiều diễm của nàng, kéo cơ thể gầy gò lại gần đặt tay nàng lên vai hắn. Bàn tay to lớn để hờ trên eo gầy, chưa được sự cho phép của nàng, hắn sẽ không động.

"Nếu chỉ nhìn cậu nhảy thì chán quá"

"Tôi không nói là sẽ nhảy cho cậu xem" Ánh mắt vô hồn liếc xuống bàn tay kia, nhưng không nói gì.

Xavier nhếch môi, nàng ta nhăn mặt tròn xoè hai mắt nhìn hắn, "Vậy, cậu có muốn thử một điệu khiêu vũ khác không?"


"Nó là gì?" Wednesday tò mò, bàn tay còn lại được hắn nhẹ nhàng nâng lên, thành tư thế khiêu vũ kinh điển.

"Di chuyển theo tôi là được" mái tóc vàng được phủ ánh kim của trăng khiến nàng ngây ngất, ngây ngô theo từng cử động của hắn.

Hắn cúi đầu thì thầm vào tai Wednesday từng nhịp và cô nàng phối hợp ăn ý. Gió bắt đầu nổi lên tựa như bài giao hưởng chết chóc, tiếng giày cạ vào sỏi đó khiến người ts sởn gay óc nhưng lại khiến cử động của cả hai nhịp nhàng hơn hẳn, Xavier chầm chậm lưu lại những hình ảnh ma mị đầy quyến rũ trước mắt, nó sẽ thành mối quan tâm và chủ đề duy nhất để hắn tiếp tục những bản phác thảo về nàng chị cả của gia tộc Addams. Thả người nghiên về phía rãnh nức rộng lớn, một tay nàng đưa lên đầu như thiên nga đen, một tay được hắn giữ chặt, nếu hắn buông ra, Wednesday sẽ cảm nhận được sự phấn khích tột độ của cái chết.

Hơn ai hết, Wednesday sẽ tận hưởng cái chết một cách triệt để bởi nó là thứ nàng yêu.

Nếu việc cặp kè với thần chết khiến nàng vui đến thế thì Xavier cảm thấy bản thân đang ghen rồi, kéo mạnh cơ thể đang lơ lửng trở về vòng tay mình, khuân mặt nàng ngay trước mắt nằm yên trong lòng ngực, đôi mắt to tròn vô hồn như cũ nhìn đôi mắt đầy tình của hắn. Xavier cười nham nhở, tay lúc nãy còn hờ hững bây giờ mạnh mẽ đặt lên eo gầy, nâng cả cơ thể nàng lên xoay tròn. Wednesday hai tay đặt trên vai hắn, thắt lưng được hắn ôm gọn nâng lên khiến nàng bỡ ngỡ, khuôn mặt vẫn không tý cảm xúc. Từ đầu đến cuối, trong đôi mắt nâu sẫm của hắn, Wednesday chỉ thấy mỗi mình hình ảnh nàng phản chiếu trong đó, hắn từ từ đặt cơ thể của nàng xuống, Xavier nhìn nàng một lượt nữa rồi đôi mắt cụp xuống chăm chú nhìn đôi môi đỏ.

"Đáng lẽ, tôi phải đến đây cùng với bó hoa tulip đen" hai tay hắn nhẹ nhàng rời khỏi eo nhỏ, hắn mỉm cười nhẹ đến mức giấu được những ý nghĩa sau câu nói của hắn, giống như không còn gì luyến tiếc.

Hình ảnh của Wednesday Addams ngay lúc này, chỉ có một mình hắn thấy.

Hai cơ thể chỉ còn vai centimet là có thể cảm nhận được nhiệt độ và tốc độ của trái tim. Nhưng Xavier chọn cách nắm hai khuỷ tay đang đặt trên vai mình, kéo xuống nhẹ nhàng. Chuẩn bị kết thúc buổi khiêu vũ ma mị cuốn hút nhất hắn chưa từng trải qua. Như vầy là đủ, nếu chạm gần hơn mối quan hệ tốt đẹp này sẽ rạn nứt rồi đổ vỡ tựa như thuỷ tinh mỏng. Wednesday không biểu cảm như cũ, đối với hắn đã quá thân quen, gương mặt ấy đẹp đến giày vò tâm can hắn.

"Ý nghĩa của câu nói đó là gì?"

Xavier vuốt ve đôi tay mảnh khảnh, từng ngón tay thon dài khiến hắn đê mê, không trả lời câu hỏi của nàng, hắn cùi người để hơi thở của mình phà vào mu bàn tay nàng. Nàng thấy tim hẫn một nhịp.

"Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng để hoàn thành bản khiêu vũ" Xavier nâng mắt nhìn gương mặt kia, hắn chẳng tài nào đoán ra nàng suy nghĩ thế nào, cũng không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm nào khác thường.

Nhưng điều đó không khiến hắn chùng bước, chất giọng lạnh lẽo của nàng đưa gió đưa đến tai hắn. "Vậy sao?"

Xavier bật cười, "Nếu không được sự cho phép của em, tôi sẽ bỏ qua bước này"

Trăng đã lên cao, ánh sáng chiếu xuống hai con người nơi nghĩa trang tăm tối, Wednesday nhớ về bức tranh vẽ nàng đang kéo đàn Cello trong căn phòng bí mật của hắn, nói khẽ:

"Cậu sẽ hối hận vì điều đó sớm thôi"

"Vậy sao? Tôi không nghĩ vậy"

Những khớp ngón tay của Wednesday bất động, nhiệt độ khác lạ truyền từ tay lên đại não khiến nàng ngây ngất, thiếu niên kia nhắm nghiền mắt chậm rãi đặt những cái hôn lên từng khớp ngón tay của nàng. Tiếng ái muội khiến vành tai nàng đỏ như máu, Xavier cong khoé môi khi cảm nhận được ngón tay nàng đang run lên trong vô thức.

Bản khiêu vũ kết thúc trọn vẹn dưới ánh trăng sáng, hai con người hoà mình vào mảnh tối, để ánh trăng rọi vào tâm thức.

Tối đó, Xavier ngủ ngon hơn bình thường. Giấc mơ không giống như nổi ám ảnh thường ngày về nàng thiếu nữ nhà Addams mà là về những gì đã xảy ra đêm ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net