20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Chu Chính Đình quả nhiên vì ngâm nước quá lâu mà đầu cũng nhức ong cả lên. Lấy đặc quyền cho mình là người bệnh, vừa vặn sáng ngày mai lại là chủ nhật, bạn học Chu liền cứ thế mà nằm dài trên giường, giãy qua giãy lại, lướt web đến chán chê mới bắt đầu dò danh bạ gọi điện làm phiền người nào đó.

                                 |||

"chuyện gì?"

                             "Khôn Khôn à..."

"làm sao?"

                             "cậu đang làm gì vậy"

"học bài"

                              "sao cậu có thể như vậy mà học suốt ngày thế?"

"vì tôi không lười như cậu"

                                "Khôn Khôn à"

"Ừ"

                                "tôi nhức đầu quá. chắc là bị cảm rồi"

"hồi chiều không phải tôi đã nói cậu rồi sao. còn cứng đầu muốn ở lại"

                                  "haaaaa..."

"đáng tiếc thật đấy. ngày mai chúng tôi định đi chơi, thế này chắc là cậu không đi được rồi"

                                   "đi đâu?"

"tôi và Thừa Thừa định rủ cậu với Justin đi trung tâm mua sắm chơi. giờ làm sao đây?"

                                    "tại sao cậu không nói cho tôi trước?"

"thì tôi định lát nữa nói đây"

                                     " Thái Từ Khôn, tôi không biết đâu. cậu cố ý"

"thôi ngoan ngoãn ở nhà đi. tôi chụp hình về cho cậu xem"

                                       "quá đáng. cậu đi chết luôn đi. lão tử không thèm"

                                 |||

Rốt cuộc, khuya đó, bạn học Chu vì ngâm nước quá lâu mà lên cơn sốt, báo hại phụ mẫu Chu được một phen lo sốt vó, phải thức gần như trắng đêm để chăm cho thằng con gần 18 tuổi đầu. Mãi đến lúc Chu Chính Đình thức dậy đã là chuyện của 8 giờ sáng hôm sau. Người vẫn còn hừng hực nóng, đầu cứ thế mà đau điên đảo, đưa tay quơ lấy chiếc điện thoại trên bàn mở lên thì đã thấy gần chục tin nhắn được gửi từ Huang Justin vào cái nhóm mà cậu còn chả biết là mình đã tham gia từ lúc nào.

                                 |||

huangjustin  hi ^^

phamthuathua  nghe đồn mày bị ốm ^^

huangjustin  trời ơi, thương ghê cơ :)

thaitukhon  bây bớt chọc cậu ta đi

phamthuathua  không sao, lâu lâu mới có cơ hội

huangjustin  để tụi tao đi rồi gửi hình về cho mày nhé. thân ~

lamngantuan  đây cũng được xem là một cách du lịch tại nhà đấy :)

                           lúc 8:30 

huangjustin  ahihi ^^

                              lúc 9:21

lamngantuan   tội bạn Đình quá cơ :)

phamthuathua  ăn riết béo :)

vuutruongtinh   Phạm Thừa Thừa, cậu muốn chết rồi đúng không? :)

lamngantuan  không sao, lớp trưởng vẫn dễ thương

huangjustin  đúng là mèo khen mèo dài đuôi :)

lamngantuan  mày ý kiến cái gì ? :)

                                 lúc 10:02

thaitukhon

phamthuathua  trời má, tao chụp đẹp phết  >3<

thaitukhon  biến :)

huangjustin  ê, chụp cho tôi một tấm giống vậy đi

phamthuathua  qua liền ^^

                                    |||

Chu Chính Đình xem xong loạt tin nhắn trên, trong lòng không ngừng rủa đám người kia mau ăn đến mắc nghẹn đi. Như thế này từ cảm nhẹ không khéo cũng bị chọc tức đến trở nặng thôi.

"Chính Đình, còn ngủ sao? "

"Mẹ, giờ con không muốn nói chuyện, để lúc khác được không?"

"Không muốn nói chuyện thì thôi. Vậy đống đồ ăn này tụi tao đem về nha?"

Giọng nói vừa rồi nói không sai chính là của Huang Justin đi. Chu Chính Đình chính là bị đồ ăn làm cho nhẹ dạ cả tin như vậy, nghe lũ kia định rời đi liền không màng bản thân vẫn còn đang mặc đồ ngủ mà quấn chăn quanh người, tự biến mình thành một cục bông to tướng mà lẹp xẹp chạy ra mở cửa.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, lồ lộ xuất hiện trước mặt Chu Chính Đình là nụ cười khả ố không thể lẫn vào đâu của Huang Justin, Phạm Thừa Thừa, Lâm Ngạn Tuấn, Vưu Trường Tĩnh, còn có vẻ mặt lãnh đạm của Thái Từ Khôn đứng phía sau.

"Không ngờ nha Chu Chính Đình, phòng của mày như thế mà lại sạch sẽ như vậy?"

"A, tao có cho mày vào sao?"

"Bạn bè vào phòng nhau có sao? Keo kiệt vừa thôi chứ"

"Lâm Ngạn Tuấn, ai cho mày cái quyền chạy lung tung trong phòng tao hả?"

"Thế nào? Bộ lén giấu con gái trong phòng, sợ tụi tao phát hiện hay sao a?"

"Mày im đi Lâm Ngạn Tuấn"

"Thế nào? Vậy là thiệt a?"

"Được rồi, bây ngưng chọc cậu ta đi"

Thái Từ Khôn đứng bên cạnh, vốn dĩ cũng không nỡ nhìn tên ngốc họ Chu bị chọc đến đỏ tía tai. Hai tay vừa kệ nệ xách túi đồ ăn bước vào, vừa tỏ ra sẵn tiện lên tiếng giải vây cho Chu Chính Đình, sau đó liền nhập hội với Huang Justin mà tự nhiên ngồi lên giường người kia, còn nghịch ngợm mà nhún nhún mấy cái. Quả nhiên là hàng chất lượng tốt, đệm lại có thể mềm thế này a. Chả trách Chu Chính Đình ngày nào cũng ngủ đến không muốn dậy, sổ đầu bài của lớp cũng hơn chục lần là ghi tên cậu tội đi trễ rồi.

Nhờ phúc lợi của 5 người kia, Chu Chính Đình may mắn được hưởng lộc ăn miễn phí, lại còn là dâng đến tận miệng, bản thân đương nhiên là cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sáu thằng con trai chen chúc trong cái phòng khoảng chục mét vuông đến tận 6 giờ chiều mới kéo nhau ra về. Trước đó, Thái Từ Khôn sau khi chần chừ đợi lũ Huang Justin xuống hết mới lặng lẽ quay sang vừa vỗ đầu Chu Chính Đình vừa nhỏ giọng quan tâm.

"Nghỉ ngơi cho tốt. Mai nhớ đừng đi học trễ"

"Tôi biết rồi. Cậu về cẩn thận"

"Ừm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net