I'm Alive

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Tháng 7-2020~

     Hôm nay thực sự là một ngày "NÓNG" nhất năm đối với tôi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn. Tôi đang phải căng mắt tìm tên mình trên danh sách học sinh trúng tuyển vào ngôi trường THPT XTB- trường có điểm chuẩn cao nhất tỉnh, ước mơ của biết bao nhiêu học sinh nhưng không phải ai cũng đủ năng lực để bước chân vào ngôi trường này.
     Finally! Here we're! "Trần Tuấn Đạt". Ngữ Văn: 8. Toán : 8. Tổng : 16. Lớp 10A2. Tôi thừa "hẳn" 1 điểm so với điểm chuẩn của trường. Bố mẹ tôi thì thở phào nhẹ nhõm vì may mà thằng con tưởng như không đỗ nổi cấp ba này đùng một cái đỗ vào trường top1. Tôi không lấy làm bất ngờ về kết quả này. Từ lúc nộp hồ sơ tôi đã nghĩ: " Với cái đầu óc của mình, kiểu quái nào chả đỗ". Haha. Tận lúc gần thi tôi mới bắt đầu học, đúng chuẩn "nước đến cổ rồi mới bơi". Mà thế thì có sao? Tôi vẫn hơn khối đứa.
     Tôi dành thêm một chút thời gian "quý báu" của mình soi danh sách lớp để xem có con "bitch" bạn thân nào của mình học cùng lớp hay không? Đỗ Ngọc Ánh,ngay đầu danh sách, một người bạn hồi cấp hai. Tôi với nó chắc chỉ tính là bạn 1/2 , mà có lẽ là 1/4 hoặc 1/5 gì đấy, nếu không muốn nói là cực kì hay cãi lộn, cà khịa nhau. Chắc lên cấp ba ai cũng sẽ phải thay đôi, kể cả tôi, nhỉ? Trần Thu Hằng, một người bạn cũng khá lâu rồi tôi không gặp lại, thật may mắn nếu như cậu ấy còn nhớ ra tôi là ai. Trần Nguyễn Phúc Thành, thank God! Cậu ấy là BFF của tôi, yolo!!!
     Gần 1/2 học sinh lớp tôi là dân xã Xuân Bắc. WHAT'D HELL WAS THAT? Hương, Hướng,Hoài,...Một dãy dài Xuân Bắc. Chúng mày hẹn nhau vô đây hay gì?
Lướt tận cuối danh sách lớp, một cái tên khiến tôi sững lại, nó thực sự ấn tượng, vừa lạ vừa quen, cái tên gợi cho tôi biết bao nhiêu kí ức về thời THCS mà đa phần những kí ức đó đều chẳng mấy vui vẻ. Thực sự chính tôi cũng chỉ muốn chôn vùi những kí ức đó và cái tên này cũng không ngoại lệ : Phạm Minh Tuấn.
     "Ôi! Oan gia! Trái Đất🌏 này đúng thật nhỏ bé mà". Con bạn thân Lương "Quàng" Trà của tôi đã thốt lên như thế khi biết được cái "hung" tin này. Sao tôi lại phải học cùng lớp với thằng khốn nạn này nhỉ. Chắc vui lắm à? Tôi và mấy đứa bạn ngồi nghĩ ra những viễn cảnh mà sau này tôi sẽ phải trải qua: tôi và hắn sẽ đấm nhau trong lớp, kiểu gì cũng không ai nhìn mặt nhau, lúc nào cũng tỏ thái độ,...
     Không phải tự nhiên mà tôi và hắn có mối hiềm khích to lớn như vậy. Không chỉ riêng hắn mà là cả nhà hắn. Năm tôi học lớp 7, mẹ hắn chủ nhiệm, do cái nết trẻ trâu & khó ưa của tôi, cùng cái tánh nghiêm khắc cục súc của mẹ hắn. Và thế là cãi nhau tanh bành, lên cả phòng Hiệu Trưởng. Kí đơn xin chuyển trường. Done!   
     Tôi không ưa mẹ hắn , mẹ hắn không ưa tôi, hắn yêu mẹ hắn =>> Hắn ghét tôi là điều tất nhiên. Mặc dù có lẽ tôi với hắn  từng có một mối quan hệ rất thân thiết ấy chứ.
     "Mai mẹ mày đi họp phụ huynh với mẹ nó, chắc hay lắm nhỉ? Haha!!! Không biết rồi sẽ như nào??" Bọn bạn tôi có vẻ phấn khích lắm. Mà tôi thấy khó chịu ở cùng một lớp mà suốt ngày thù hằn nhau thì có gì mà vui? Chắc tôi sẽ mặc kệ hắn, sống yên phận một học sinh bình thường để bù đắp cho thời cấp hai sa đọa của tôi.
Việc gì tôi phải quan tâm đến hắn cơ chứ, thân ai lấy lo mà sống thôi. Tôi không ưa hắn và tôi chắc chắn 100% là hắn cũng ghét tôi. Có cái lí do quái nào để tôi phải quan tâm đến thằng cha đấy hay không cơ chứ?
     Vậy mà bằng một lí do mà chính bản thân tôi cũng không thể xác định được, tôi vẫn dành một sự quan tâm đặc biệt đến kì lạ của mình cho cái tên ấy. Tuấn. Phạm Minh Tuấn. Minh Tuấn. Cái tên ấy cứ lặp đi lặp lại, lảng vảng trong đầu tôi. Còn khoảng một tuần nữa là tới ngày nhận lớp. Mau tới nhanh đi! Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, cho cả trường hợp xấu nhất có thể xảy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net