Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xong bữa ăn, cả hai nhanh chóng di chuyển về phòng làm việc

Taehyung đẩy anh vào ghế rồi an phận về chỗ ngồi của mình

Seokjin vừa mới ngồi vào chỗ liền thấy một xấp tài liệu khác dày được đặt ngay ngắn trên bàn, nhận biết đây là phần việc của mình, anh cầm lên và lượt sơ qua..........anh không hiểu

"Nhìn vào bảng số lượng rồi suy ra kết quả tăng hay giảm, sau đó dựa trên kết quả đó đưa ra biện pháp giải quyết. Cái này là bản báo cáo của tháng trước" Nghe tiếng nói vang vọng phía sau Seokjin bất ngờ quay người lại, bóng dáng cao lớn quen thuộc đập ngay trước mắt khiến anh có chút bối rối. Không hiểu sao, mỗi khi con người này xuất hiện thì anh lại có cảm giác kì lạ, nửa như quen thuộc nửa xa lạ

"Min.. Min tổng??"

Không thấy cậu trả lời, anh định bụng sẽ ngước mặt lên nhưng chưa kịp ngẩng đầu, gương mặt người kia đã cúi thấp, hình ảnh cũng trở nên phóng đại ngay trước mắt. 
Cậu dán mắt vào màn hình, thuần thục điều khiển máy tính hướng dẫn cho anh

   ... 

"Những gì tôi làm nãy giờ, anh hiểu chứ?" Thanh âm đột nhiên bật qua tai khiến Seokjin có chút giật mình, không tự nhiên cầm lấy con chuột gần đó

"V-Vâng, tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn Min tổng"

"Ở đây làm việc, nếu không biết thì phải hỏi mọi người. Họ sẽ giúp đỡ anh" Hơi ấm từ từ rời đi khiến anh có một chút hụt hẫng, hụt hẫng nhưng không biết lý do vì sao. Rốt cuộc cảm giác này là gì.. anh không biết

" Vâng"

Chờ bóng dáng người kia đi mất, Seokjin mới dám thở hắt ra một hơi dài. Luồn sát khí toát ra từ người cậu quá lớn khiến những người gần đó bao gồm cả anh đều không dám hó hé lấy một tiếng. 

Người ngồi bên cạnh anh cũng len lén ngước đầu sang

" Cậu Kim, cậu quen với Min tổng hả"

"A hả?? Tôi sao...Không, không có" 

Seokjin cười gượng với người kia rồi tiếp tục đánh máy. Xấp tài liệu nhanh chóng được hoàn thành, bản mới bản cũ đều đã xong hết khiến cho những giờ làm sau cuối của anh trở nên nhàm chán. Anh bắt đầu mở tab để chơi trò mario yêu thích

 ------------------------------------------------------------------------------

"Cậu Kim, nếu cậu rảnh như thế,... vậy giúp tôi làm hết xấp tài liệu còn lại này nhé. Cảm ơn" Anh chưa kịp định hình việc gì đang xảy ra thì xấp giấy to tổ chảng nào đó đã  chình ình ngay trước mắt . Và bên cạnh xấp giấy ấy là một người phụ nữ 27-28 tuổi, tuy nghiên gương mặt hơi bị cộm phấn một chút, chị ta đặt xong đồ lên bàn anh liền quay gót bỏ đi một cách vô tình
Ôi trời ơi.. Seokjin đang shock

" Khoan chị gì ơi... cái này.."

"Sao hả, đây là phần công việc của tôi nhưng mà tôi thấy cậu rảnh nên là có gì cậu làm giúp tôi luôn đi nhân viên mới. Công tử như cậu chắc không hẹp hòi gì mấy cỏn con này đâu nhỉ"

Vô lý!!!!

Ôi trời ơi, sao lại có những người như vậy nhỉ, Seokjin không thể nào tin được trình độ thuyết phục của chị ta, này, anh vẫn là một con người đấy nhé
Và ngay khi Seokjin kịp đứng lên để phản bác thì Taehyung đã nhanh hơn một bước tiến đến bàn của anh 

" Chị Hee, phần việc của chị sao lại đẩy hết cho anh ấy"

" Ơ, oan cho tôi quá trưởng phòng, tôi chỉ là thấy cậu ta quá nhàn rỗi, mà công ty mình xưa nay có chấp nhận tình trạng người bận trăm việc kẻ thì rỗi hơi đâu, nên tôi mới giao cho cậu ta phần việc của tôi. Cái này là tôi đang giúp cậu ta đấy thôi mà" xem kìa xem kìa, ngang ngược như thế ai mà chịu được. Nên nhớ rằng chị cũng đang rỗi hơi đấy nhé chị gái

"Thế bây giờ tôi báo cáo lên cấp trên chia đôi 50% lương của chị cho anh ấy nhé, được không"

"Cậu dám..."

"Sao nào, hay chị muốn 100%  ...?!!" Taehyung cũng không quan tâm lắm đến chị ta, cậu lật lật một vài trang của chúng rồi đẩy sang lại cho người phụ nữ đối diện mình

Nhìn thấy người bên cạnh đang chau mày, Seokjin anh cũng chả còn hứng thú đôi co với chị ta nữa. Coi như vận động tay để đổi lấy bình yên, vả lại trước giờ anh cũng không muốn thấy cậu phải dùng gương mặt khó chịu ấy để nhìn người khác

" Được rồi Taehyung, bỏ qua đi"

" Bỏ qua? Anh bị sao thế, người ta chèn ép như thế mà còn nói bỏ qua. Bỏ qua để cho lần sau cái đống này tăng lên gấp đôi à"

Taehyung nhìn cái con người đang vênh váo, trong lòng liền cả thấy bức bối. Hôm nay anh cậu bị sao thế, bình thường ở ngoài kia còn hung hăng cho mỗi tên một trận, sao bây giờ lại dễ cho qua thế này. Chả lẽ vì chị ta là phụ nữ.. không, không thể nào như vậy được

" Em thấy anh có bao giờ đả động đến động vật không?" " Đã bảo là bỏ qua rồi mà" nghe xong đôi mày Taehyung giãn ra được vài phần, nói chứ về khoản làm nguôi ngoai người khác thì anh là nhất 

Còn chị ta, nghe anh nói vậy liền hậm hực cầm xấp giấy đi, xuất phát từ nơi nào thì phắn về chỗ ấy thôi

" Hai cậu... đợi đó"

" Chị ta nói gì với anh vậy?" cậy nhìn chị ta đi được một lúc liền ghé sát lại anh hỏi chuyện, nhưng đáp lại chỉ là cái nhếch vai từ anh " Anh không biết, anh không hiểu tiếng động vật"

Cả hai cùng cười rồi quay trở lại công việc, bới vậy đừng để Seokjin ghét

Và tình cảnh từ nãy đến giờ cũng đã được thu gọn trong tầm mắt của ai đó, gõ đôi ba nhịp trên bàn gỗ được viền nét kĩ càng, gương mặt người ấy trở nên trầm mặc

---------------------------------------------------------------------------------

Tan tầm, Taehyung chở Seokjin qua nhà Namjoon để rước mèo nhỏ của mình. Qua rước mèo là một chuyện, mục đích chính là đến chơi với thỏ con của Hoseok, chú thỏ trắng với một bộ lông mềm trắng xóa

"A, Cookie, có vẻ bé nhỏ nhà chúng ta hôm nay lại mập hơn rồi này" Sờ sờ lên phần mông cộm cộm của chủ thỏ nhỏ , Seokjin chợt bật cười trước cái cách nhóc nhỏ vui mừng, vểnh vểnh cái tai về phía mình

"Em không có béo, chỉ là phần lông này hơi dày mà thôi"  bật hai chân trước lên, Jungkook làm động tác bế bế khiến Seokjin không cầm được mà ôm cả người thỏ con vào lòng xoa xoa, tai thỏ cũng vì thề mà rung lên thích thú " Seokjin đáng yêu quá"

" Đáng yêu khỉ mốc, Seokjin gì mà Seokjin, phải gọi là anh Seokjin" nghe cục bông trên đầu mình vui sướng khiến Yoongi có chút ganh tị, biết ngay là nhóc thối ấy sẽ dành sự ưu tiên của cậu mà, chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ, suốt ngày ve vãn Hoseok để dành cà rốt thôi. Ngẫm nghĩ rồi cậu nhảy phóc lên vịn vịn trên vai anh, Seokjin là của Yoongi ta

Thế nên mới có viễn cảnh Seokjin phải ngồi dựa hẳn người trên Sofa, hai bên là hai nhóc nhỏ không ngừng đấu đá lẫn nhau

"Seokjin là của em"

"Ai là của nhóc, Seokjin là của anh. Em về với Hoseok đi" 

Hoàn cảnh hỗn loạn kia liền khiến ai gần đó cũng phải bất lực, lực hấp dẫn của Seokjin quả thật rất lớn, đến cả thú cưng còn không cản nỗi

Thế nhưng mặc kệ khung cảnh bên ngoài có chút hỗn loạn, thì bên trong phòng bếp lại có thêm một cặp đôi đang trìu mến nhau trong thầm lặng

"Bạch miêu" Taehyung không nhịn được mà bế bé mèo vào lòng, đem hết sự yêu thương qua từng cử chỉ vuốt ve bộ lông mềm. Từ lúc còn bé, không hiểu vì lí do gì mà Taehyung đã dành một sự đặc ân kì lạ nào đó cho tất cả loài động vật có màu trắng toàn diện, chỉ cần có điểm trên thì cậu nhóc nhỏ này luôn dành cả thời gian chơi với chúng

Jimin đúng là không sai khi theo Yoongi về đây, vốn dĩ ban đầu mục đích chỉ là thăm chú thỏ trắng ngoài kia, nhưng không ngờ đối tượng tìm kiếm của em cũng ở đây. Ôi cái cách âu yếm của Taehyung khiến em mê mệt đây mà, Jimin không kìm được mà bật ra vài tiếng grr..grr... biểu đạt cảm giác thoải mái

"Có vẻ em ấy rất thích em, Taehyung" 

Phía sau bất chợt phát ra tiếng khiến người lẫn mèo không hẹn mà cùng nhau quay lại, là Hoseok. Có lẽ y cũng bất lực với tình cảnh ngoài kia nên mới trở vào đây

"Anh mới thu nạp thêm thú cưng mới đấy à" Taehyung nói trong khi tìm kiếm xung quanh một chút đồ nhắm cho bé con "Nhưng mà em không thấy đồ ăn vặt ở đâu ấy nhỉ"

Tất nhiên là cậu không thể nào thấy rồi, bởi vì chú mèo này có thuộc quyền sở hữu của Hoseok đâu, nhưng mà y cũng chẳng thể nào nói bé mèo mà cậu nhóc đang ôm là em trai của Yoongi được, cho nên cũng chỉ giản đơn bảo là vừa mới hết, một lát nữa sẽ đi mua. 

Tên nhóc Taehyung cũng đâu vừa, mới nghe thế liền hào hứng  " Vừa hay bên nhà Seokjin cũng hết đồ ăn, đi, chúng ta cùng đi mua đồ ăn cho mấy em ấy đi"

Giời ơi, mau cản cái con người cuồng mèo này lại điiiiii



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net