một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0.1

Tôi chạm đất, mở choàng mắt. Quơ quào chụp lấy cái remote trong kẽ giường, tôi bật ti vi, chỉnh âm lượng chạm mốc một trăm. Cái yên tĩnh buổi sớm vỡ choang với quả bom ồn ã tôi vừa ném vào. Mọi thứ đầu xoay mòng mòng và kêu ong ong y hệt cái may xay ngoại cỡ. Tôi lăn xuống sàn đánh uỵch rồi nằm xoãi ra ngắm trần nhà hay bất kỳ cái gì ở trên ấy. Nền nhà mát rượi, chứ chẳng nóng hầm hập như cái ổ tôi vừa chui ra. Âm thanh leng keng trong vắt của thứ trên trần nhà rót vào tôi khiến môi tôi chợt muốn vẽ nụ cười. Lạ lùng làm sao, trong cái cối xay ùng ùng khủng khiếp này, tai tôi vẫn đón được những giọt gió trong ngần ấy.

Thật đẹp, thật đẹp, chúng đẹp đến độ tôi bật cười giòn giã. Ti vi được chỉnh nhỏ xuống - chẳng cần đống tiếng ồn đó làm gì nữa. Tôi lóp ngóp ngồi dậy, vặn eo, vươn thở, vắt mớ tóc loăn xoăn qua vai trái. Tóc vàng hoe trong chiếc hộp hãng Nhật vẫn liên tu bất tận về hiện tượng thảm hoạ toàn cầu.

Cái chết của con người quá câm lặng, cô ta nói thế. Nhắm mắt và bỏ cuộc, chỉ vậy, chẳng có "lỡ như", chẳng cần tí dũng cảm nào. Trừ phi Chúa có một sứ mệnh khác đã sắp đặt cho bạn, bạn sẽ không bị cái chết lôi tuột đi - những nhà chính trị nói thế, trước khi cưỡng chế bạn vào viện nghiên cứu của họ vì bạn "được ban phước". Tôi được ban phước.

Mà dù sao thì hiện tượng ấy đã quét đi một phần tư dân số toàn cầu, trên tổng số một phần ba còn lại sau những cơn thịnh nộ từ Mẹ thiên nhiên. Từ dạo ấy, thời tiết chẳng còn đáng yêu nữa. Hôm nay cũng thế.

Hai mươi ba tháng bảy, ngày hạ, trời không mưa. Hỗn hợp của cái nắng đổ lửa quyện bện với hàng tá khói bụi xám xịt được dịp tung hoành khắp các phố, trút thêm vào nỗi tuyệt vọng đương rền rĩ một thứ cocktail đặc sệt đến độ con người ta có thể nắm lấy nó trong tay. Ồ, mưa cũng chẳng thể làm chúng dễ chịu hơn tí nào: tưởng tượng bạn đổ nước cống vào dầu nhớt hay kiểu vậy.

Tôi ngao ngán thở hắt ra nghe rõ kịch nghệ. Chỉ một cái hít vào thôi, cô em à, một cái hít vào vớ phải cái thứ cocktail khủng khiếp ấy và thế là cô em hết muốn ra đường. Nó làm dạ dày cô em sôi sùng sục lên, cổ họng chua lợm, thúc cô em nhớ ra cơn đói cồn cào từ tận tối qua. Ôi dào, vậy đấy, nên tôi đành tròng chiếc váy in hoa con vào người, tô son môi và xọt đôi bốt lính.

Khi tôi khép cánh ra vào, chiếc chuông gốm tầng trên bỗng kêu vang mấy tiếng lanh ca lanh canh trong vắt. Âm thanh thi vị ấy rơi lộp độp trên má tôi như ve vuốt cái đẹp chẳng sinh đúng thời - hay như hoài thương một quá khứ đã qua. Tôi tươi cười với cửa kính, quệt má. Nhìn kìa, cô bé tóc đỏ ngọt lịm đang hấp háy đôi con ngươi xanh trong, em nhỏ xinh như một chiếc kẹo với giấy gói bồng bềnh in hoa thạch thảo, còn đôi môi bóng lưỡng của em trông ngon lành như cỏ non mới nhú. Em thật đẹp - điều ấy làm tôi vui vẻ. Những ai thấy em đều sẽ vui vẻ cả.

"Và nàng rồi sẽ được yêu thương. Nàng sẽ được yêu thương."

Tôi vừa đi vừa hát khe khẽ suốt con đường đến cửa hiệu hoa. Tôi nguẩy hông, lắc tóc, bước nhanh như nhún nhảy, để tà váy dập dờn như cánh hoa iris bung nở. Đỏ và xanh lơ, hồng ửng và trắng sứ, tôi chẳng thích màu nào trong chúng cả. Tôi chỉ thích màu trầm của đôi bốt lính.

Lại một tiếng leng keng thanh thanh rơi tõm vào ly cocktail ấy.

- Vẫn chấp nhận được nhỉ? - Bà chủ hiệu hoa mỉm cười chào tôi.

- Chẳng có gì đáng buồn ạ, bà Joey. Cháu không đến muộn chứ? - Tôi vừa đáp vừa liếc đồng hồ treo tường. Úi trời.

- Ồ không, không, Sienna thân mến, trong một ngày oi nồng thế này à? - Bà bông đùa. Dù lui cui tròng tạp dề vào, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bà - nếp nhăn li ti xô vào nhau ở đuôi mắt, mí trên nhướng lên, cong xuống, bọng mắt cong lên, chèn giữa những đường lượn mềm mại ấy là con ngươi màu mật hiền hoà.

Tôi bèn đề nghị:

- Bà Joey, đám hồng trắng cứ chớm nhú thế mà chẳng chịu nở hẳn. Cháu tưới tắm chúng một lát rồi bó dăm bó hoa thật xinh xẻo nhé? Ôi, nghe đâu quý bà Kingsley hào phóng của chúng ta đã về rồi ạ. Thể nào bà ấy cũng ghé sang cho xem.

- Thật là một điều tốt lành. - Bà Joey ôn tồn nói - Chúa phù hộ, khu Tây chúng ta yên bình hơn những nơi giàu có kia bao nhiêu. Dù người thì vẫn cứ chết đi.

Giọng bà cao lên ở gần cuối câu rồi trầm xuống ở âm tiết cuối cùng. Tôi mỉm cười nghe lời phàn nàn của bà. Bà luôn phô cảm xúc của mình ra như thế - thật đáng quý, dù hơn một tỷ người còn lại ai cũng như nhau. Phẫn nộ, bất lực, buông xuôi, nhưng vẫn thoi thóp.

Kéo mòn rồi, cắt mấy bông hồng mà không đứt hẳn được. Đừng nói chi người.

Chuông cửa lại leng keng lần nữa. Lần này là Adrian tóc nâu, anh ta bước vào với vẻ mệt mỏi hằn sâu trên gò má. Dù anh ta trông vẫn điển trai như mọi ngày, song dáng đi quyến rũ khi tuần quanh hiệu hoa mười lăm mét vuông của mẹ mình đã biến mất. Adrian không trông thấy tôi đứng khuất sau đám lá, nên anh ta còn chẳng buồn vờ vĩnh nữa. Có lẽ anh ta còn không biết bà Joey đâu rồi. Thấy vậy, bà sốt sắng vòng ra trước quầy và chộp lấy vai Adrian:

- Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Adrian?

Adrian gục gặc đầu, trong khi mải lia mắt quanh cửa hiệu. Mắt anh ta vằn vện tia máu, đỏ au, bọc lấy tròng mắt xanh lờ đờ. Tôi không chắc anh ta có nhận thức được gì không nữa. Nhưng đâu liên quan gì đến tôi.

Cuối cùng anh ta hỏi:

- Sienna không đi làm sao ạ?

- À, con bé... - Bà Joey ngập ngừng - Con biết đấy, thời tiết hôm nay không dễ chịu lắm.

Nép sau đám lá um tùm, tôi nghe tiếng anh ta quày quả bỏ đi. Lần này, tiếng chuông réo lên ồn ã đến buốt óc. Thô lỗ thật đấy, tôi nghĩ. Và tôi lại loay hoay với giấy gói in hoạ tiết li ti, tỉ mẩn bọc chúng quanh những cành hồng trắng.

Mấy bó hoa này trông... hoàn hảo - chúng tôn lên đường viền đăng ten trên váy và làn da trắng nhợt của tôi. Tôi nên ôm đến cho Adrian một bó, có lẽ anh ta sẽ boa cho tôi thêm một bữa tối ngon lành.

/

- Không phải một bữa tối ánh nến, nhưng pasta là một thứ đáng áo ước đó chứ. - Tôi nhoẻn cười thật tươi và nói với Adrian. Chúng tôi vừa làm tình cả một buổi chiều, và giờ tôi đói ngấu còn Adrian đang loay hoay hâm nóng thức ăn với một cái khăn tắm quấn quanh hông. Anh ta định đi tắm, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thua cái bụng sôi sùng sục của hai đứa. Ôi đàn ông, chẳng thể chọn giữa thứ họ muốn và thứ họ cần, tôi nghĩ.

Xung quanh tôi vẫn còn vung vãi xác chết của những cành hồng trắng. Cánh hoa nhăn nhúm, mỏng tang như vỏ cua lột, chỉ khác là chẳng có màu gì cả. Chúng trong suốt - hay như khi nằm trên nền nhà thế này thì - xám xịt. Hay đấy, lần sau khi tự tả chính mình, tôi sẽ nói tâm hồn tôi như cánh hoa trắng bị vứt lại sau khi bạn làm tình. Mà tôi nói thế thật, cho Adrian nghe lúc anh ta bưng hai đĩa pasta sốt kem nấm lại đây. Anh ta lại cười bằng hai con mắt xanh lờ đờ thi thoảng ánh lên ánh tím ấy.

Tôi vắt mớ tóc đỏ qua vai trái rồi cầm nĩa lên. Hai chúng tôi ăn trong lặng câm của buổi trời tà đứng gió. Chiếc phong linh treo trước của sổ cũng lịm đi giữa ánh tím dần loang muôn ngả. Nó vốn là món quà tôi tặng Adrian khi anh ta giúp tôi có được công việc ổn định tại hiệu hoa của mẹ anh ta - mà tôi từng không nghĩ anh ta sẽ thích nó đến mức sẽ treo nó lên trước mắt những cô người tình sau đó. Thế mà anh ta vẫn treo. Vậy đấy, nên tính ra hẳn tôi đã ngắm hình ảnh phong linh nhuốm sắc trời chạng vạng thế này hai năm có lẻ rồi - từ lúc tôi không xem việc đi khách là ngón nghề thu nhập chính nữa, từ lúc khách của tôi chỉ còn mỗi Adrian.

Từ lúc tôi thây kệ những mảnh "tôi" vỡ nát vung vãi đầy cơn mơ tỉnh, mỗi đêm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn rất biết ơn Adrian. Anh ta là người bạn duy nhất tôi còn tại - nếu không kể bà Joey, đám hoa cỏ, nắng, gió, trời xanh trong mơ, hay những giọt âm trong vắt mỗi ngày đánh thức tôi dậy. Vì thế, tôi không muốn nhìn anh tàn lụi.

- Adrian, anh trai à, anh biết đấy: anh có thể kể với em mọi thứ. Em sẽ giúp anh, như mọi khi vậy - Tôi nhìn vào mắt anh và gằn giọng - Như mọi khi.

Adrian lẳng lặng nhìn lại tôi. Đôi mắt xanh lơ của anh ghim lấy ánh mắt tôi, khiến tôi - trong một giây thoáng chốc nào đó - ôm lấy tia hy vọng nhỏ nhoi rằng có thể, tôi có thể giúp được anh qua cơn suy sụp này. Nhìn xem, cái cách Adrian nhìn tôi chăm chắm - như thể tôi là chiếc phao cứu sinh cuối cùng trên con tàu đang chìm, hay khúc gỗ giữa dòng nước siết, hay liều thuốc an thần anh vẫn uống hàng ngày.

- Mọi chuyện sẽ ổn cả. Chúng ta đã thành công rất nhiều lần trước đó rồi phải không? - Tôi vòng tay ôm ghì lấy cổ anh. Tóc anh sượt qua má tôi nghe rần rần, tê dại. Đó là một cảm giác dễ chịu.

Adrian vẫn câm lặng như thế - một sự phủ nhận dịu dàng rất riêng của anh. Xuyên qua tiếng thở đều của anh, tôi thấy chiều hôm êm ả tan ra loang loáng, thấy trăng non cong vút đầu ngọn phong linh im lìm. Rồi gió bắt đầu thổi. Dây phong linh mỏng tang đung đưa như thòng lọng, nó nhả ra chuỗi âm đinh đang như nguyện cầu. Trong đầu tôi bỗng vang lên một giọng nói chói tai - nó gào thét, la hét inh ỏi, nó đập phá hết thảy thứ ký ức long lanh trong đầu tôi, chỉ chừa lại những cỗ quan tài trắng toát bị xích chằng chịt. Tôi bỗng thấy nghẹt thở. Hai bàn tay tôi bấu chặt lấy Adrian đến mức run bần bật, đầu ngón tay xoắn lấy mái tóc nâu của anh. Cơn nấc thít quanh cổ họng tôi, và tôi chợt muốn nhìn thấy anh khôn tả.

Thịt, xương, máu, tóc, răng, môi, mắt,.. bất kỳ thứ gì tôi có thể chạm vào.

Giữa làn sóng cảm xúc khủng khiếp cuồn cuộn, Adrian vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, ngăn tôi khỏi bị nhận chìm:

- Đã đủ rồi, Sienna. - Anh nói - Thật đáng buồn, điều giữ cho anh còn sống là để tìm hiểu xem liệu em có thể ích kỷ đến mức nào.

Rồi tất cả những gì tôi nhớ được sau đó, trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, là tôi đã vùng chạy khỏi gương mặt giống hệt Lys ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net