Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía bên Senju tộc địa, Hashirama sau khi rời khỏi thư phòng của em trai, đã quay về phòng nghỉ của mình. Hắn cứ trầm ngâm suy nghĩ, bất giác tự vẽ lại hình ảnh đôi mắt đỏ vô hồn cùng thân xác gầy gò ốm yếu bị che khuất đi bởi chồng công văn cao lớn đó. Tâm can bỗng chợt nổi lên day dứt, cảm giác áy náy đan xen những toan tính về lí do khiến Tobirama trở thành như vậy bắt đầu hỗn loạn trong não bộ. Sự e ngại trốn tránh đã vô tình khiến hắn uống rất nhiều, nhưng vẫn không say, chỉ là những hình ảnh đã nhòe đi đôi chút. Rồi cánh cửa gỗ bất chợt mở ra:

-"Ta hiếm khi thấy chàng uống nhiều như vậy đấy, Hashirama"
-"Mito? Nàng về rồi sao? "
Tay nâng chén rượu dần dần hạ xuống, ôn nhu nở một nụ cười chào mừng người con gái có mái tóc đỏ rực rỡ đã quay trở về. Hashirama dịu dàng nhìn phu nhân, trong lòng bỗng có chút bất an, vì Mito rất ghét mùi rượu, hắn hiện tại lại đang uống được khá nhiều, cả căn phòng cũng vì số rượu đó mà nồng lên một mùi cực kì khó chịu. Hokage đại nhân đây còn không phải là sợ bị đuổi ra ngoài đường, nhanh chóng đứng dậy che đi mấy cái chai đang lăn lóc ở phía dưới sàn, gượng gạo mở lời:

-"Ta không biết nàng về sớm như vậy, nên có lỡ hơi quá chén. Nàng... Nàng bình tĩnh chút, ta lập tức sẽ dọn xong ngay, đừng giận ta, ta thực sự xin lỗi..."

-"Haha, chàng không cần phải căng thẳng như vậy đâu"

Tiếng cười khúc khích nối liền câu nói vừa dứt của Hashirama. Phu nhân Mito vui vẻ nhìn ánh mắt lo lắng của trượng phu, nhất thời mềm lòng, bỏ qua đống lộn xộn dưới chân mà đến bên cạnh tên đầu nấm ấy, kéo hắn ngồi xuống. Hashirama thả lỏng, trong đầu nghĩ bản thân may mắn đã thoát một kiếp, cũng không dám uống thêm nữa, im lặng hướng mắt lên bầu trời, cùng phu nhân nhàn nhã ngắm vầng trăng rực sáng sau trận mưa rào mới nãy kia.

-"Trời hôm nay thật đẹp.. "
-"Phải, mặc dù trời vừa dứt mưa, theo lẽ thường đều là âm u đen tối, hôm nay không biết vì sao lại sáng như vậy, ánh trăng cũng trở nên thật thanh khiết.. "
-"..."
-"Có lẽ nó đã gột sạch chỗ đau thương đen tối còn âm ỉ, đương nhiên phô bày mà rực rỡ, vậy thôi.."

-"Mito... "

Hashirama đang chăm chú quan sát bầu trời, lại bị câu nói của phu nhân làm gián đoạn. Hắn sau đó dời đi tầm mắt, về phía phu nhân, bộ dạng vô cùng thắc mắc chờ đợi giải thích tiếp theo của mái tóc đỏ rực rỡ ấy. Mito cũng không kéo dài, quay lại, đem đôi mắt xanh lục nhìn vào Hashirama, chất giọng ấm áp nhẹ nhàng vang lên:

-"Khi ta không ở đây, có vẻ đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng tiếc, đúng không?"

Hashirama sau khi nghe được từ đáng tiếc, ngỡ rằng phu nhân đã hiểu lầm, vội vã lên tiếng giải thích:

-"Không..không phải, Senju cùng Uchiha mới vừa kết minh không lâu, xung đột vẫn chưa hề xảy ra, ngay cả Làng lá bây giờ cũng vô cùng yên bình, ta trước mắt còn muốn cùng Uchiha liên hôn để củng cố, nhưng mà.. "

-"Tobirama không đồng ý sao? "

Mito hạ giọng, đôi mắt ánh lên chút thất vọng khi nhìn vào tên phu quân ngu ngốc của mình. Hashirama nhất thời ngây người, vì chuyện này ngoài hắn, Madara và Tobirama ra chính là vẫn chưa hề thông báo cho ai biết. Mito cũng đã đi về thăm làng Xoáy Nước lâu như vậy, vừa mới quay trở lại liền nắm bắt tình hình vô cùng nhanh chóng, khiến hắn bây giờ còn đọng khá nhiều thắc mắc trong đầu, lập tức hỏi lại:

-"Nàng.. Từ đâu biết được? Ta thực sự vẫn chưa thông báo chuyện này cho mọi người, ngay cả Izuna, làm sao..? "
-"Đó là khả năng của ta, phu quân cũng không thể không nhớ nhẫn thuật đặc trưng của Uzumaki chúng ta chứ? "

-"Ta.. Ta xin lỗi.. "

Hashirama dịu lại ánh mắt, đem tư thế dồn dập mới nãy thu gọn lại, vẻ mặt có chút tội lỗi mà quay đi. Mito cũng không quan tâm nhiều đến chúng, vừa định tiếp tục thì:

-"Thằng bé đồng ý rồi... "

Mito sau khi nghe được câu trả lời, vẻ mặt cũng không có quá nhiều biểu hiện, chỉ à một tiếng nhạt nhẽo, lặng lẽ thả trôi bầu không gian chìm vào một làn tĩnh mịch. Hashirama bấy giờ tâm can như bị dày xéo, cảm giác tội lỗi chồng chất lần nữa đè nén lên chút men rượu hắn đã cố dùng để quên đi, khiến hắn nhớ lại khoảnh khắc đã tự tay đánh ngã Tobirama, khoảnh khắc hắn đã tự nguyện dâng hiến chút tôn nghiêm cuối cùng của em trai, không vì lí do gì khác, lại là vì bản thân hắn, vì Uchiha...

-" Thằng bé hiểu chuyện như vậy không phải là rất tốt sao, chàng vì sao lại trông ủ rũ như thế?"

Uzumaki lần đầu trông thấy một Hashirama Senju buồn chán đến vậy, trong lòng cũng có chút tò mò, không nhịn được liền lên tiếng hỏi dò tên đầu nấm đang xụ xuống tâm trạng kia. Hashirama mặc dù không mấy vui vẻ, nhưng hắn vô tình muốn tìm lại một câu trả lời, trả lời về những đau thương mất mát hắn gây ra cho Tobirama, về sự hiểu chuyện mà phu nhân đã nói vừa nãy, rốt cuộc cũng cố gắng gia giảm âm trọng, đáp lại:

-"Phải, nhưng có điều gì đó rất lạ..."

-"Lạ? "_Mito vừa hỏi vừa nâng lên ly trà, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, lần nữa đợi chờ câu giải thích từ Hashirama

-"Thằng bé gọi ta là Hokage đại nhân,  giọng điệu khiêm nhường, ngay cả sắc mặt đối với ta cũng trở nên lạ lẫm, thực sự không giống với Tobirama trước đây..."
Hashirama nói, với một âm thanh ẩn chứa chút áy náy nhỏ nhẹ. Phu nhân Mito lúc này dường như hiểu ra được điều gì, đem cái ấm bên cạnh bồi thêm vào chiếc ly đã dần cạn hết. Nước trà nóng hổi được rót ra rất nhiều, một cách vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại không có ý muốn dừng lại. Cho đến khi chiếc ly nhỏ bé không còn đủ chỗ chứa, tràn ra, Hashirama bất ngờ đưa mắt về phía cô gái tóc đỏ ấy, lại nhìn thấy đôi tay trắng trẻo mặc kệ cho tách trà đã nóng đến thế nào, run rẩy cầm lên. Mito đau đến nhăn mặt, lập tức thả cho tách trà rơi xuống, vỡ tan, nước trong tách cũng hòa ra lênh láng. Hashirama lúc này mới kịp phản ứng, vội vã rút ra khăn giấy lau đi chỗ nước nóng trên tay Mito, rồi dùng thuật trị thương nhanh chóng làm cho vết thương bỏng rát dịu đi, lành lại. Mito mỉm cười, thu lại cánh tay vừa trải qua đau đớn ấy, nhẹ giọng yêu cầu Hashirama:

-"Chàng đã chữa lành cho ta rồi, vậy thì còn chiếc ly đó, chàng có thể không? "

Hashirama ngây người, tưởng rằng phu nhân sợ đến phát ngốc rồi, ôn dịu đáp trả:
-"Đương nhiên là không, nhưng nó không quá quan trọng, ở nhà vẫn còn rất nhiều ly, nếu nàng muốn, chúng ta cũng có thể mua thêm, chỉ là sau này đừng dại dột như thế nữa"

-"Chàng xót sao? "

Giọng nói ấm áp bất ngờ chen chân vào những dòng nhắn nhủ dịu dàng của Hashirama, hắn bây giờ thực sự vẫn chỉ nghĩ rằng phu nhân đang nói đùa, vui vẻ hồi âm:
-"Tất nhiên, nàng là phu nhân của ta, bị thương như vậy, ta làm sao lại không xót chứ? "

-"Vậy còn chiếc ly đã vỡ? Chàng... có xót không?"

-"Mito.. ?"

Chợt nhận ra câu hỏi đã bắt đầu trở nên kì quái, Hashirama nhìn lên ánh mắt chăm chú của phu nhân, rồi lại cảm thấy như những suy nghĩ đan xen chồng chất đang lần nữa dần trở nên rối rắm, loạn thành một vòng trong tâm trí mơ hồ của bản thân lúc bấy giờ. Hashirama khó hiểu trả lời:
-"Không? Đó dù sao cũng chỉ là một chiếc ly, không quá quý giá, ta đều có thể mua lại được mà.. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net