Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/n : Enchantress ở bên Việt dịch là ' Mỹ Nhân ', nhưng khi tôi search thì thấy Enchantress là ' nữ phù thủy ' :> mà tôi chơi bản QT dùng language Eng nên cứ để ' nữ phù thủy ' vậy.

.

Joseph vuốt nhẹ lưỡi kiếm, đôi mắt đỏ hừ hừ nhìn về phía nữ nhân dị tộc kia, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh. Quả nhiên phúc đức của thợ săn đến đây là hết sao ? Tên đào vàng và nữ nhân này, sinh ra là để khắc chế thợ săn hay sao ?

" Nếu ngài còn không mau chém thì cô ta sẽ lấy được đầu lâu đó. "

Phía sau vang lên một âm thanh trầm thấp, Joseph hoảng hốt quay lại, hắn đã trở nên bất cẩn như vậy sao ? Hay là do đứng sau mình là người này.

Aesop nhìn thấy vị thợ săn mắt nhìn mình không rời, một trận tê rần nổi lên khắp da thịt. Cứ đà này, vị nhiếp ảnh gia này sẽ thua thôi. Cổng một bên đã mở, cô bác sĩ và chàng cao bồi đã đợi sẵn để tùy thời đi cứu người bị lên ghế. Nữ phù thủy Patricia đang giữ chân thợ săn bên này, Joseph nghiễm nhiên đã thua.

Trước đây, y thừa nhận rằng kĩ năng của Joseph khá bất lợi khi phe sinh tồn biết cách khắc chế hắn. Chỉ cần vào máy ảnh sửa máy, hoặc là đến cứu đồng đội là xong nốt, hơn nữa nhiếp ảnh gia không đánh tầm xa được, cũng không có kĩ năng áp sát, toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của hắn. Nếu giờ phút này mà không giết được tên nào, xem ra hắn sẽ rất nhục đi ?

Aesop càng nghĩ càng không thông được phát nào. Y quả thực không thích nhiếp ảnh gia lắm, vì kĩ năng của hắn có thể tìm được ' bóng ' của y ở trong ảnh, những bản chất vốn có để trốn thoát của Aesop không giúp gì được cho bản thân trong ảnh, thật tệ.

Joseph nâng mắt nhìn về cô gái dị tộc, bàn tay điên cuồng giơ kiếm chém ngang. Patricia vẫn còn là người mới, đương nhiên không thể có thân thủ nhanh nhẹn như những người chơi lâu năm được, cô chưa kịp gạt tấm ván xuống đã vội vã ăn một đập.

Nhưng tệ thay, Aesop nhìn thấy phía sau thùng hàng nằm ngang chắn giữa đường, cao bồi Kevin đã đứng đó. Y cắn môi, Joseph chỉ có hai lựa chọn, một là giết chết luôn cả cao bồi và nữ phù thủy, hai là tìm cách né tránh cao bồi.

Nhưng Kevin nào phải hạng tầm thường, chỉ có một cách là, chắn người mà thôi.

Joseph như cũ bình tĩnh, tai nghe đã động, nhưng nguyên lai hắn tưởng vì nhập liệm sư đứng đây, không ngờ nửa đường lại thêm một cái cao bồi. Hắn thầm than, thả xuống không kịp, vậy là thua chắc chắn luôn. Nào ngờ Aesop phi thân chạy ra, vờ như đang chặn đường hắn, lại ' vô tình ' đỡ một đòn kéo dây của đồng đội.

Kevin trợn tròn mắt, vội vàng thả Aesop từ trên tay mình xuống, xem đi xem lại y. Trên mắt mang theo một chút trách móc, nhưng nghĩ lại có lẽ y không thấy mình, hơn nữa có ý tốt muốn xông pha cứu người, lại bị dính mình.

Aesop nhìn ra một chút hoang mang của đồng đội, nhưng y không đáp. Lúc này, y cũng không hiểu vì sao lại muốn cho Joseph một cái mạng như vậy. Nếu làm vậy, chuyện gì cũng đã xảy ra, chẳng phải y sẽ mang lên mình cái danh bán đồng đội hay sao ? Nhưng mà, nếu không làm, Joseph còn mặt mũi nào với nhóm thợ săn nữa ?

Nhớ lại khoảng khắc thân thể hắn đứng đơ một chỗ, muốn động lại chẳng thể động, trong tim vang lên một tiếng đau đớn. Aesop không biết, y chẳng phải với Joseph không thân không thiết sao ? Hay chỉ là rung động nhất thời vì xem hắn là bạn bè mà thôi ?

Tuy trong lòng ngổn ngang từng mảnh cảm xúc, trên mặt Aesop cũng không thể hiện ra bất cứ điều gì. Trong mắt người khác, nhập liệm sư Aesop luôn là một người như vậy. Lạnh lùng, cao ngạo, y như một quý tộc nhìn xuống lũ dân đen, không khinh thường nhưng cũng chẳng xem trọng, nhưng lại khiến cho người ta muốn giận cũng không giận nổi.

Từ ngày bước vào trò chơi, Aesop luôn quy củ nghe theo lệnh, không bán đồng đội, không cứu người, không gặp người khác, không sửa máy chung. Nhưng hiện tại, y muốn thử một lần. Nếu năm xưa y lạnh lùng đến mức không ai dám tiếp cận, thì Joseph của hiện tại lại quá mức quật cường đến mức không ai dám mắng một lời. Vậy, sẽ thế nào nếu như y giúp hắn lần này ?

" Tại sao vậy ? "

Joseph cười lạnh dựa người vào bức tường gần đó, đối diện là Aesop lạnh mặt ngồi bệt xuống đất, cứ như vậy mà trò chuyện.

Trò chơi đã kết thúc từ rất lâu, nhưng nhập liệm sư mãi vẫn không chịu thoát ra, Joseph không chịu nhấn đầu hàng, bởi vì khi nhấn sẽ gặp chuyện không may. Nữ phù thủy xui xẻo bị đồng đội bán đi mà vẫn không biết đã bay lên trời cao, vị cao bồi cũng chung số phận nốt, cô bác sĩ đã thoát, chỉ còn lại cái tên không sợ chết đứng đây.

Nhắm mắt cũng đoán được, ban nãy là ai trợ giúp hắn. Joseph có ân báo ân, có oán báo oán, không đi ngược lại nguyên tắc. Đương nhiên cũng bao gồm việc tha cho Aesop lần này. Nhưng cái hắn không thích nhất, là mang ơn người khác, còn là của một người sinh tồn yếu kém.

Nhập liệm sư là một người sinh tồn ít được điểm danh trong các trận đấu, bởi vì kĩ năng của đồng đội phải cao mới có thể phối hợp hoàn hảo với y. Nếu như đặt quan tài lại không chịu đi sửa máy gần đó chắc chắn chịu chết, hơn nữa y không được sửa máy chung, bản chất của y sẽ làm giảm tốc độ sửa. Nếu đưa nhập liệm sư vào đội bị hiệu ứng xấu về sửa máy, chắc chắn trận đó còn hơn ba cái máy.

Nhưng y lại cam nguyện giúp hắn lần này.

" Ngươi thương hại ta sao ? Tốt nhất ngươi nên nhớ, ta là thợ săn, ta không cần ngươi thương hại. "

Joseph nói, tuy lời nói bạc bẽo vô tình, nhưng với tính cách trầm ổn của hắn, người ta muôn cãi cũng chẳng cãi được. Aesop thì khác, y nhíu mi nhìn vị thợ săn cao ngạo trước mắt. Tốt lắm, bây giờ y là dân đen nhìn lên quý tộc đó sao ?

Aesop không tức giận về thái độ của nhiếp ảnh gia, đôi mắt xám tro vẫn cứ chăm chăm nhìn vào đôi mắt ngọc bích thấu rõ sự vật, không nhiễm bụi trần kia. Joseph liếc lại y, tựa hồ bất mãn trong lòng.

Đến lúc này, Aesop muốn nói cũng lười nói. Chẳng lẽ đi nói là mình cảm thông sâu sắc gì đó sao ?

Bỏ đi.

.

Lời vô nghĩa của tác giả :

hừm, tôi vẫn yêu mấy độc giả ghê lắm luôn UvU

trong truyện này thì tôi định cho bé Aesop khá phũ và ' nạnh nùng ' :> Joseph thì kiểu trong nóng ngoài lạnh ấy :>> tạc mao thụ x lạnh lùng công :>>>

Joseph ván này TIE nhé :>> không phải thua đâu :>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net