Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Joseph đánh rơi cái tách, trên làn da trắng nõn lộ ra vẻ nứt nẻ đen ngòm khó chịu. Đôi mắt xanh ngọc bích khẽ dao động, cuối cùng khẽ khép lại. Vậy là hết rồi sao ? Nightingale bắt đầu đem tên hắn gạch khỏi danh sách rồi sao ? Hắn, rồi sẽ biến mất sao ?

Biến mất tựa như chưa tồn tại, tựa như cơn gió vụt đi, tựa như kẻ lữ hành đi qua rồi vĩnh viễn không trở lại nữa. Mọi người sẽ quên đi hắn, quên đi một Joseph Desaulnier, một nhiếp ảnh gia tài năng, một thợ săn đáng kính. Những gì còn sót lại về hắn chỉ là những trang nhật kí cũ mèm, những lời tâm tình cứng ngắc.

Joseph cầm bút lông viết xuống, bàn tay thon dài kéo bút qua từng dòng kẽ. Đôi mắt xinh đẹp chú tâm vào cuốn nhật kí đã sờn. Kể từ ngày đầu đến đây, Joseph hiếm khi ghi chép lại nhật kí, bởi vì hắn cho rằng việc này không quan trọng. Nhưng hôm nay, hắn muốn ghi lại tất cả những gì từng thuộc về mình.

Cho dù sau này Nightingale có đem hắn loại bỏ đi chăng nữa, vẫn có cuốn sổ này lưu lại toàn bộ kí ức về Joseph. Bởi vì hắn sợ rằng, một mai đây không còn nữa, sẽ còn người giữ cuốn sổ lưu lại hắn. Dù là ai đi chăng nữa, là Nightingale hay ai khác, chỉ cần kí ức về hắn là tốt rồi.

Joseph dành cả đời vì nghệ thuật, vì sự vĩnh viễn của mình. Nỗi sợ về một mai biến mất, tan biến và mất đi sự vĩnh hằng đánh đổ hắn. 

Hắn tiếp tục cầm bút lông, gắng gượng viết thêm vài dòng nữa, vết nứt càng lúc càng thêm sâu. Đôi mắt xanh ngọc hiện lên vẻ ưu tư, đau đớn không nguôi. Joseph đem tay bỏ xuống, xoa lên bàn tay còn lại. Hắn đem cái gương đồng sáng loáng đưa trước mặt mình, vết nứt đã lan xuống tận cổ.

Một giọt nước mắt rơi xuống, hóa ra sớm đã cách cả thế giới rồi sao ?

Aesop ném văng cuốn sách, bật dậy giữa giường ngủ. Y có linh cảm chẳng lành, giống như người nào đó rất quan trọng với y đang chuẩn bị gần đất xa trời. Giống như Eli, y cũng không gặp Joseph mấy ngày nay. Nhưng khi hỏi ngài Jack đồ tể và ngài Bane thần rừng thì ai cũng bảo Joseph vẫn đi đấu trận bình thường. Aesop cũng có hỏi người khác trong khu sinh tồn, và bọn họ cũng gặp hắn.

Chỉ có mình y, là từ đầu đến cuối vẫn chưa gặp hắn. Aesop biết, là tên thợ săn đó né tránh y hay sao ? Đôi mắt xám tro hiện lên vẻ ủy khuất, Aesop đẩy cái chăn trên người, bàn tay mò mẫm đến trên bàn cạnh giường, đốt nến.

Ánh nên le lói cháy trong đêm, soi sáng một góc phòng, đồ án hoa văn kì lạ trên trần nhà đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ máu. Y hơi ngớ người ra một lúc, bàn tay lại tiếp tục mân mê sợi dây buộc tóc màu vàng của Joseph trên bàn. Tựa như người nọ đang ở đây.

Y kéo từ ngăn tủ ra một cuốn nhật kí ngắn. Nó không dày như cuốn của những người sinh tồn bác sĩ, hoặc là tên luật sư khi nào cũng muốn ghi chép đó. Tuy là một người sống nội tâm, nhưng Aesop hiếm khi ghi vào trong nhật kí, trừ khi y cần nhớ về một điều gì đó không thể quên.

Ngày thứ X ở trang viên, đã phải lòng nhiếp ảnh gia.

Aesop đêm nay bật dậy, bởi vì y có một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng đáng sợ. Trong mơ, Joseph mắt đỏ ngầu nhìn y, đôi tay thon dài nắm chặt cán kiếm vàng, không chút lưỡng lự đưa tay chém đến. Nhưng y biết, đó không phải hắn, Joseph mà y quen thuộc không phải như vậy.

Nhập liệm sư có thể chấp nhận bất kì hình thái nào của Joseph, nhưng lúc này, thứ trước mặt y không phải là hắn nữa. Nó đơn thuần chỉ là một con rối, một ảo ảnh hiện lên trong tâm tri, cũng chỉ là một cái xác biết đi mà thôi. Linh hồn thuần khiết của người nọ, thứ mà Aesop yêu say đắm vốn đã biến mất.

Đôi mắt xám tro lướt trên từng trang nhật kí, sau đó lại thả xuống. Y bước ra khỏi phòng, dù đã hơn nửa đêm, vẫn có những người bị gọi đi ở những trận đấu. Emily vừa mới được thả về trang viên, cô vừa đi vừa che miệng ngáp liền vô tình bắt gặp nhập liệm sư đang đi đến. Cô bác sĩ nở nụ cười hiền hậu, thuận tiện chào y. Aesop cũng không lạnh lùng đến thế, y cũng gật đầu chào lại người kia.

Đã hơn nửa đêm, Emily cũng chẳng giữ lại Aesop làm gì, cô chỉ nghĩ y là vì trận đấu nên mới đến phòng chờ, cho nên cũng chỉ vẫy tay chào tạm biệt rồi về phòng ngủ. Có lẽ Emma vẫn đợi cô ở phòng, không nên để con bé đợi lâu quá.

" Thật sớm, cậu nhập liệm sư. "

Nightingale vẫn một bộ dáng nâng tách trà lên nhấp môi, cô mân mê tờ báo trên tay mình. Không biết tờ báo này cô ta đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần rồi, vẫn là sự kiện cái hôm trang viên Otelus bị kẻ trộm ghé thăm, cướp đi vô số của cải và những vật quý giá không gì mua được. Nhưng y vẫn không hiểu, sự kiện này thì có gì đặc biệt ? Nó liên quan đến nguồn gốc của nơi này sao ?

" Không sớm bằng cô, quý cô Nightingale. "

Quý cô mang mặt nạ kì lạ kia che miệng cười khúc khích, giống như tận hưởng lời khen ngợi của y. Đôi mắt sau lớp mặt nạ cong hình bán nguyệt, nhưng Aesop cảm thấy lại có vạn phần giả dối, hoàn toàn không thật một chút nào. Bất quá y cũng đành hưởng ứng theo cô nàng kia. Bởi vì hiện tại, y chưa muốn có bất kì hành động nào giống phản đối cả.

" Thôi nào, cậu biết tôi không thích vòng vo mà ? "

Aesop trái lại lần này không hưởng ứng nữa, y vừa nhíu mày vừa cong cong khóe môi. Đôi mắt xám tro nhìn chòng chọc vào người phụ nữ trước mặt, một kẻ tâm kể, quỷ kế đầy bụng, cái nào cũng không ổn. Tuy rằng cô ta mong muốn mọi người thoát ra khỏi đây, nhưng xóa bỏ đi những kẻ không nghe lệnh ư, quá tàn nhẫn rồi.

" Nhìn kiểu vậy vào một quý cô, không tốt đâu, cậu nhập liệm sư. "

Nightingale biết rằng người trước mắt muốn hỏi cô nhiều lắm, nhưng cô biết y sẽ không mở miệng nếu cô không khích tướng như vậy. Aesop là một kẻ sống nội tâm, cô biết. Hơn mọi ai hết, Nightingale thích nghe câu chuyện về bản thân từ những kẻ sinh tồn. Aesop là một lựa chọn đúng đắn, y có thể khiến cô thoải mái với những câu chuyện trang viên.

" Nghe nói cô định loại bỏ Joseph ? "

" Ồ, nhanh như vậy đã biết ? "

Nightingale không đáp, cô ta cười cười nhìn người trước mặt. Y đang cố gắng kiềm hãm tâm tình của mình lại, giữ để cho bản thân không nhảy đến bóp cổ người kia.

" Làm sao để cô ngưng việc này ? "

Aesop gần như nín thở, y cần biết một cách, một cách mà cả y lẫn người tình mình đều an toàn. Cho dù ... phải đánh đổi bất cứ thứ gì, tiền tài, sinh mệnh, thậm chí là cả tương lai lẫn kí ức cũng được. Y nguyện đổi.

" Có một nguyên tắc, Carl. Cậu biết nó là gì không ? "

Cô ta lần nữa không trả lời đúng câu hỏi. Nhưng Aesop không còn tâm tình để chú tâm nữa. Tim y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Nguyên tắc kia, đừng nói là ...

Thứ nguyên tắc quan trọng nhất trong sinh tồn.

" Mạng đổi mạng. "

.

lời vô nghĩa của tác giả :

leo rank có người gánh rồi hic ...

một bạn main Enchantress, giờ có người gánh rồi aaa ..

bạn ấy kite Hề, Leo, nói chung là những hun tôi không kite tốt thì bạn ấy kite =)) ôi trời ơi tôi vô tình gặp bạn ấy khi đi solo, map nhà máy, hun Leo. Tôi thấy bạn kite 5 máy và chạy thoát luôn .. sau đó kết bạn và khen bạn ấy, thế là có người gánh =))

sau đấy tôi với bạn ấy chat khá nhiều, chủ yếu là mắng lũ mất dại =)) ván cuối cùng gặp forward full máu dùng robot cứu =)) troioi tôi yêu bạn ấy ngay từ cái lúc bạn ghi ' forward uses the puppet to rescue you lol ' - ' ha ha lol XD '.

bạn ấy người Malaysia, đáng yêu dễ sợ hic >.<



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net