Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Naib cùng cô bé làm vườn Emma, mỗi người một bên giường bệnh lắng nghe âm thanh trầm thấp của người nhập liệm sư Aesop. Hệt như khung cảnh lúc đang kể chuyện vậy, nhưng không hoàn toàn đúng. Bởi lính đánh thuê nghĩ, có lẽ lúc nghe kể chuyện, phải là một người kể, nhiều người lắng nghe, trên mặt đều có những biểu tình khác nhau.

Nhưng lúc này, Aesop mặt lạnh ngồi kể, hai người im lặng ngồi bên. Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng chất lỏng màu đỏ như máu chảy thấm xuống sàn nhà. Naib nhìn thật kĩ dung mạo người kia một lúc, đôi mắt xanh lam ánh lên một tia không thể tin được. Đúng vậy, cậu cũng chưa từng nghĩ Aesop có thể làm như vậy. 

" Cậu hẳn là, thất vọng lắm nhỉ ? "

Aesop lên tiếng, giọng nói vẫn như xưa, tông giọng trầm thấp nhưng dễ nghe. Y vốn không muốn nói quá nhiều, nhưng tốt nhất vẫn là nên nói cho lính thuê họ Subedar biết. Bởi nếu trong tương lai, biết đâu chừng y liều vì tình, nhẫn tâm chiếm đoạt mạng người cũng nên. Emma ngồi một bên, cô hiểu, hiện tại không phải là lúc để cô nói.

Naib lắc đầu, cậu tin cho dù có thể nào đi chăng nữa, Aesop cũng sẽ không điên đến mức vì tình bán bạn. Nhưng có lẽ cậu đã nhầm, bởi Aesop vốn là một tên điên, điên vì mọi thứ, vì tình, vì quá khứ, thậm chí vì cả cái trang viên này nữa. Bởi vì y điên, cho nên mới đánh mất Joseph. Bởi vì điên, cho nên mới mất cả Eli.

Phải, y vốn là một tên điên.

Nightingale xoa xoa con tốt trắng, sau đó ném ra khỏi bàn cờ. Như vậy là nhập liệm sư kia không dùng tiếp được rồi, đôi mắt kim sắc sau lớp mặt nạ lóe lên. Aesop quả thực là một tên điên đáng sợ, ngay trong giờ phút kia vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận mọi chuyện, có khi là moi tim móc ruột cũng không thể khiến y nhăn mày.

Người ta bảo, một kẻ điên không đầu óc thì không sao. Bởi kẻ đó có thể đâm chết bất cứ ai nó chạm mặt, nhưng không thể kiểm soát được bản thân mình. Nhưng kẻ điên có đầu óc thì khác, nó sẽ không có người ta sống yên ổn đâu, nó sẽ từ từ thưởng thức bản thân người khác, là ăn sống, là cắt cổ, là gì, không ai biết.

Cô đã tốn hơn mười năm tạo ra một kế hoạch như vậy. Phải, Nightingale, quý cô mặt nạ chym nào đó đã tồn tại nơi trang viên hơn mười năm rồi. Kể từ ngày cô còn là một đứa bé non nớt, với đầu óc ngây thơ mà không có bất kì ai sở hữu. Cô đã vô tình lạc vào trang viên, và những xiềng xích bắt đầu nổi lên, kéo chặt lấy cô.

Những bàn tay đen ngòm, nó đáng sợ, khi nào cũng nắm chặt chân cô, chúng không cho cô đi. Những cái miệng xấu xí, những chiếc lưỡi dài như rắn, chúng vây quanh nửa chủ nhân trang viên, giống như những sợi dây leo đáng ghét, có cắt cũng không đứt. Nightingale tốn hơn mười năm, mười năm với những gì ở đây, mới có làm ra một kế hoạch hoàn chỉnh như vậy.

Cô nhìn qua bên cạnh, khóe mắt ánh lên ý cười. Hắc Bạch Vô Thường, đúng là tuyệt tác vô cùng xinh đẹp, khiến cô muốn bỏ cũng không nỡ. Bọn họ là những kẻ đã phát hiện ra bí mật của trang viên này đầu tiên, nhưng mà ai cho phép bọn họ nói ra chứ ? Nightingale đi trước hai người Vô Thường một bước, thành công đem bọn họ đâm chết.

Phạm Vô Cứu giây phút cuối cùng nắm lấy tay người anh trai kết nghĩa của mình, máu từ lồng ngực hắn chảy ra, nửa chủ nhân trang viên đã khoét một cái lỗ trên đó, máu không thể ngừng chảy, giống như viễn cảnh năm xưa chìm trong dòng nước lạnh buốt. Tạ Tất An vội vàng che lại lỗ khoét cho đệ đệ, dù bản thân Bạch Vệ cũng chẳng khác gì nhiều. Từ đầu đến cuối, bọn họ cứ nắm tay nhau như thế, ra đi.

Nightingale chứng kiến tất thảy, nhưng cô không cười, cũng không khóc. Cô không thể yếu mềm ngay lúc này được, mọi chuyện sắp hoàn thành, chỉ cần gọi thêm một người sinh tồn nữa, để người kia tự mình chạy vào bẫy, vậy là ổn.

Nhưng ít nhiều gì, trước cái chết của Vô Thường nhị gia, ngay cả Nightingale vốn đạm mạc lạnh lùng cũng phải đau xót. Bọn họ không xứng đáng phải chết, chỉ là bí mật của trang viên không nên để cho ai biết, mọi việc cũng nên trôi qua thôi.

Lần nữa, nửa chủ nhân trang viên nhìn qua một bên, cái xác mới toanh của nhiếp ảnh gia vẫn còn đó. Một cái xác tuyệt đẹp, mái tóc trắng xõa dài, lông mi cong vút, da dẻ vẫn còn hồng hào.

Không biết nhập liệm sư sẽ nghĩ gì nhỉ ? Nightingale hào hứng nghĩ, hẳn là y sẽ giận lắm. Nhưng mà không còn cách nào khác, Aesop là một con bài quan trọng trong kế hoạch, mà tình yêu chỉ sẽ làm y sa ngã thôi. Cô đã chậm một bước, và đánh mất con cờ quan trọng nhất. Joseph đã khiến nhập liệm sư thay đổi, thay vì đứng về phe cô, y đứng về phe thoát.

Có vẻ cô đã nhầm khi nghĩ rằng, ồ, Aesop sẽ chẳng bao giờ yêu một ai đâu. Sự thật chứng minh Nightingale đã nhầm, và giờ đây, kế hoạch của cô một lần nữa bị trộn lên và mọi thứ chuẩn bị tan rã. Aesop sẽ không đứng về phía cô nữa.

Nhưng có vẻ không sao đâu nhỉ ? 

"  Phải không, Eli Clark ? " *

.

lời vô nghĩa của tác giả :

. giải thích.

- " Phải không, Eli Clark ? " * : à rồi giờ mấy cô biết trùm 2 là ai chưa ?

nói nhỏ xíu là, cái người bí ẩn nói chuyện với Nightingale trong những chương trước ấy, là trùm 2 đó ~ cô  RuoYuYiJia đoán đúng rồi này ~

còn lí do trùm 2 là người duyệt + đồng ý quy tắc mạng đổi mạng mà lại đâm Aesop ấy, chương cuối sẽ giải thích nha UvU hoặc là cô nào suy nghĩ thử xem cũng được ~

thật ra lí do sẽ được giải thích rõ hơn ở chương 47 - 48 ...

trùm 2 không phải người sau màn, mà là người đóng thế cho người sau màn thôi, giống như / Shadow / tên truyện đấy, / cái bóng / =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net