Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jack làm gì vậy ? Đó là câu hỏi của Naib khi đã xong ba cái máy rồi mà Jack vẫn chưa đánh một ai. Đừng nói là lại tha nguyên nhóm nữa nhé, Nightingale sẽ chẳng vui đâu. Dù rằng cậu lính đánh thuê cũng muốn anh tha hết, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Jack vẫn chưa mất đi nhân tính, nếu để Nightingale chú ý chỉ vì chuyện này thì như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chẳng khác gì công cốc.

Nhưng đến khi Norton ăn nhát chém đầu tiên thì mọi chuyện đã khác. Điều phối viên, nữ quân nhân Martha đến cứu vô tình gục luôn. Theo nhánh cộng thấy được đồng đội thì Aesop đang đi cứu, Naib thì đam mê sửa máy thôi. Xui xẻo là Aesop cũng gục luôn. Naib ngớ người ra nhìn ba người nằm gục hết ở đấy.

Martha là người tự trị tỉnh dậy đầu tiên, khá xui là cô ăn trọn một đòn gió chém từ sau lưng đến, máu chảy ra nơi khóe miệng. Nữ điều phối viên chậc lưỡi, dạo nay tâm trạng cô không hề tốt. Đêm qua Vera không hề về phòng, nàng ta tham gia một trận cũng với cô rồi biến mất tích mất tăm, cô có tìm cỡ nào cũng không ra.

Aesop không kịp tự trị, vừa mới ngồi dậy thì Norton đã tạm biệt cuộc chơi. Đôi mắt xám tro nhìn lên bầu trời, như vậy là thợ đào vàng sắp bị loại bỏ. Jack không hề biết về chuyện này, có lẽ anh ta còn giữ được tính cách của mình. Thế nên đạo gió chém vào y tưởng đau nhưng lại tê tê một lúc thôi.

Nhưng mà Jack đã kịp đề phòng, anh ra tay chém gục Aesop trước khi y chạy lên thuyền. Bất quá bên kia Martha đã được cứu, còn một máy nữa. Jack vội đuổi theo nữ điều phối, trong lúc đó Naib chạy qua bảo vệ cho Aesop.

Hai người tạm thời sửa máy ở gần đó, lúc Martha bay cũng là lúc cổng mở. Aesop mở cổng đã chạy thoát, còn Naib đứng bên đó nhìn người mình yêu.

" Naib, em biết chuyện gì sắp xảy ra ? "

Naib khe khẽ gật đầu, chuyện Aesop nói cho cậu, cậu hoàn toàn không giấu diếm gì mà nói luôn cho người mình yêu biết. Jack hiểu, nhưng anh yêu cái tính thẳng thắn đó ở cậu, hoặc là bất cứ thứ gì thuộc về cậu anh đều yêu. Nhập liệm sư ở phòng chờ xem lại trận đấu, liền nhớ đến người nọ của mình.

Rõ ràng là có cơ hội giữ lấy, lại thả ra rồi vụt mất. Sao lại ngu ngốc như vậy ? Lúc ấy nếu can đảm hơn một lúc nữa, cho dù Joseph hay là Aesop có chết, y cũng chẳng hề hối tiếc. Hiện tại, y ôm trong lòng nỗi hối hận đau thương thống khổ, cùng cuốn nhật kí cũ mèm và nam nhân vốn không nhớ bản thân mình.

Có ai hỏi Aesop yêu vì lí do gì, thì y cũng chẳng biết.

Yêu, đâu nhất thiết phải nói ra lí do ? Giống như Eli và Hastur, bọn họ đến với nhau là tình cờ, lúc đầu tình yêu đối với bọn họ căn bản là nói si nói mộng, nhưng chẳng phải đều yêu nhau sao ? Hoặc là Jack và Naib, bọn họ lúc đầu duy trì mối quan hệ kẻ thù, tại sao lại trở thành người yêu ? Có thể nói bọn họ yêu nhau vì điều gì hay sao ? Vì Hastur có xúc tua, vì Eli có cú, vì Naib có đệm khí, vì Jack có gió *sao ?

Hay là vì sự ôn nhu của người, sự ấm áp của người, sự cảm thông của người ? Yêu, nếu nói ra được lí do, vậy hẳn chẳng phải là yêu nữa. Aesop yêu Joseph không lí do, y yêu cả nụ cười, yêu cả cách nói chuyện, ăn mặc, thậm chí là những cử chỉ nhỏ nhất cũng yêu. Dõi theo hắn từ xa, chờ hắn quay lại bảo mình ngu ngốc, chạy đi.

Chỉ tiếc là giờ đây, Aesop chẳng còn thấy được Joseph của ngày ấy nữa rồi.

" Aesop ... "

Giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai, nhập liệm sư đưa mắt nhìn qua.

Vẫn là người, nhưng không còn là người nữa rồi. Nam nhân tóc trắng xõa dài, buộc lên bởi một sợi dây buộc vàng. Đôi mắt ngọc bích xinh đẹp, không lẫn một tia tạp chất vẫn như xưa. Thanh kiếm vàng cầm trên tay.

Joseph nhìn người trước mặt, rất quen thuộc. Hơn nữa trái tim này, vốn đã thiếu đi sức sống lại đập liên hoàn, tựa như một kí ức nào đó vừa hiện về. Hắn thấy bản thân mình dựa lên vai một người, thủ thỉ mấy câu mà chính hắn còn thấy ghê tởm, sau đó còn để người kia ôm chặt mình. ( có tính tự vả đó )

Nhập liệm sư nhìn lại, đôi mắt chẳng có chút cảm xúc. Nhưng sâu bên trong là hàng vạn dòng tâm tình bị chôn kín. Gặp lại nhau như vậy, mà lại chẳng có chút ký ức nào. Là nên vui hay nên buồn đây ? Aesop kì thực muốn nhào vào ôm chầm lấy hắn lắm, chỉ sợ rằng khi ôm rồi lại phải nhận ánh mắt chán ghét của người kia.

Tội của y, là y gánh mới đúng. Xem như y cùng Joseph, là có duyên nhưng không có phận đi. Vậy chỉ còn cách hẹn kiếp sau mà thôi.

Bỏ đi.

.

lời vô nghĩa của tác giả :

đấy, một đứa chết là rủ chết theo mà :v

team bully hunter hạng nặng =) Patri, Eli ( tôi ), Muro và Norton =) map bệnh viện, hun WuChang.

tuy nói là tôi đang bảo tồn hunter cơ mà kiểu này chắc tôi tắt thở =))

Norton gục sau khi kite 1 máy, tôi với Patri chạy ra nhìn hun đắm đuối, quên mất thanh niên debuff 40% đang lẳng lặng sửa máy ... Patri liên tục thả sọ, thương Wu =( cô vừa thả sọ cái nào tôi thả cú cho đánh cái ấy =) 

cho đến khi Wu biết bà Patri này nguy hiểm thì đổi sang đuổi tôi, vì tôi đi sau hít chym, Patri đứng trước chắn cho Norton =)) và sau khi Wu đuổi tôi thì Patri sau lưng Wu + Nor sau Patri =D

do đang kite nên không để ý máy, và khi gục xuống là bùm =)) oimeoi Muro gánh 4 máy =)) ván đấy thì tôi ăn mắt đỏ nên gục, Patri với Nor sợ mắt nên không tới đi luôn =)) 3 người thoát =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net