- I -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Tất An và Phạm Vô Cứu là bạn thân từ khi còn tấm bé, vừa là huynh đệ kết nghĩa, vừa là thanh mai trúc mã và thậm chí là tất cả mọi mối quan hệ gắn bó với nhau. Từ xưa đã như vậy.

“- Vô Cứu, ta ổn mà!”

“- Nó! Cái thằng ngu ngốc đó đã đánh ca một cái đấy! Đệ phải trả lại nó mười cái mới nguôi !”

Sinh thời, một người như bù trừ cho người còn lại những thứ y không có. Trong khi Tất An vốn từ nhỏ đã hiền hậu, dễ mến, tính nết cũng rất nhẹ nhàng, Vô Cứu thì đích thị là đứa nhóc nói được làm được, đầu đội trời chân đạp đất, ngoài Tất An ra chẳng mảy may sợ mất lòng kẻ nào. Cả hai nghịch nhau như nước với lửa, trái lại cực kỳ hút nhau.

Không thân sinh nuôi nấng, chúng đến lớn bao giờ cũng suy nghĩ cho cả đối phương.

Dưới triều Thanh đời thứ tư năm đầu tiên, khi ấy Hoàng Đế Ung Chính vừa đăng cai vẫn chưa bình định được giang sơn, Trung Hoa vẫn loạn lạc, ngoại xâm nội phản tràn lan. Chiêu binh cứ thế diễn ra liên tiếp nhiều năm, hàng vạn người vì quốc mệnh mà xông pha chiến trường không màng tuổi tác, trong đó có Vô Cứu, có cả Tất An - năm ấy, cả hai chỉ mới mười bốn tuổi.

Mọi thứ hai đứa sở hữu trong tay chỉ có cái chuông của Tất An và chiếc ô của chung, còn lại ắt sẽ không cần đến.

_______________________

Ngày 1:

“- Hai đứa nhóc này vừa nhỏ con vừa nhỏ tuổi, thôi vài năm nữa hẵng đi.”

Lễ chiêu binh được tổ chức bên ngoài cổng Tử Cấm Thành chừng ba dặm, từ hừng nắng đến xế tà đều đón nam nhân tứ phương đổ về. Xung quanh ồn ào chật ních người qua lại, quay đâu cũng toàn là thanh niên trai tráng, hoặc lớp đàn ông chân tay cuồn cuộn xem chừng kẹp nát được đầu một con dê. Tất An và Vô Cứu là thấp bé nhất, trông vô dụng nhất. Cũng vì bị xem thường vẻ ngoài của cả hai mà binh lính không chấp nhận cho chúng ứng tuyển.

“- Chúng tôi không yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu, thật đấy..”

“- Ông đây không dễ chết nhé, tên khốn nhà mi đừng có mà xem thường!”

“- Vô Cứu..!”

Tất An không thể quản được cái miệng của đệ đệ, càng không thể quản được tay chân đứa nhóc này. Vô Cứu cũng vì phẫn nộ mà ra lời thách thức tên binh sĩ trước mặt đấu tay đôi với mình một trận.

“- Nếu ngươi thắng, bọn ta sẽ tự động rời đi, còn nếu ta thắng, ngươi phải thông qua cho bọn ta. Như thế nào?”

“- Thằng nhóc nhà mi coi vậy mà láo xược. Được, ta sẽ cho ngươi nếm mùi tàn khốc của chiến binh thực thụ.”

Trong một khắc, hắn đã bị Vô Cứu kéo vào một trận đấu tay đôi tưởng chừng như đã ngờ trước kết quả. Tất An chỉ biết thở dài, đứng bên ngoài bèn cổ vũ cho đệ đệ, nói thật thì họ Tạ chẳng lo lắng lắm, cậu biết rõ thân thủ của Vô Cứu lợi hại đến đâu, nó đã xưng bá ở quê nhà, từng đánh bại chủ một võ đường. Vả lại nếu thua, hai đứa có phải về thì cũng không sao, luyện tập thêm vài năm nữa cho cứng cáp.

Tùng— !!!

Một hồi trống vang lên, hai bên cúi đầu chào đối thủ.

Tùng— Tùng— !!!

Hai hồi trống vang lên, hai bên chuẩn bị.

Tùng— Tùng— Tùng— !!!

Ba hồi trống cuối, trận đấu chính thức bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net