[EliJack][Tự truyện] Vô Vọng Điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tự truyện] do tôi sáng tác
Cre ảnh: Do tôi sáng tác

Tag: AU, Tiên tri du mục Eli và Thần báo tử Jack

EliJack theo yêu cầu của người đẹp Manefuchi_Aigami
Mà không thấy con hàng này nhiều thôi tôi cũng tự quất vậy =]]
----

Mặt trời đã lên đỉnh điểm, báo hiệu giữa trưa của ngày, cái nóng oi bức chậm rãi lan toả trong không khí tạo cảm giác khó chịu và cáu bẩn. May thay, tán cây rậm rạp của khu rừng nguyên sinh rợp bóng cả một vùng, che chắn ánh nắng gay gắt từ phía trên, so với ngoài đồng không mông quạnh quả thật mát mẻ hơn nhiều. Dưới tán cây, một thân ảnh chậm rãi lướt đi giữa bụi rậm, thi thoảng sẽ dừng lại quan sát xung quanh.

Đây là một người con trai, khoác lên mình loại áo choàng liền thân bằng vải thô đính mũ trùm như các thầy dòng, quấn quanh cổ một chiếc khăn choàng dài quá thắt lưng, nửa gương mặt được bịt kín bởi tấm vải đen có ký tự kỳ lạ. Ai không biết còn nghĩ người con trai là một tu sĩ đang trên đường truyền giáo, kỳ thực không phải. Anh ta chỉ là một vị khách bộ hành vô tình băng qua khu rừng này và lạc mất người bạn đồng hành.

Người con trai gọi là Eli Clark, đặt chân đến khu rừng đã được ba ngày, quá rộng lớn để vượt qua trong thời gian ngắn, nhưng so với lộ tuyến chính thì thoải mái hơn hẳn và chẳng ai tình nguyện chịu trận dưới cái nóng gay gắt giữa trưa cả. Mặt khác Eli không vội vã, anh muốn chậm rãi ngắm cảnh, hành trình của anh không cần điểm dừng nào cả. Mục đích của anh là ngao du khắp nơi tìm kiếm tri thức, có thể xem anh như một người tự do tự tại không bị ràng buộc.

Đồng hành cùng Eli trong suốt quãng đường là chú cú trung thành Floof, chú ta xuất hiện vào thời điểm anh bắt đầu cuộc hành trình. Floof giúp đỡ Eli xuyên suốt chặng đường, chú cú hiểu chuyện, nhanh nhẹn và sắc bén đã nhiều lần đưa anh ra khỏi nguy hiểm, gặp gỡ kỳ ngộ và những con người tốt bụng. Mọi thứ đều bình thường cho đến ba ngày trước, khi họ đặt chân vào khu rừng nguyên sinh. Eli không hiểu vì lý do gì Floof không còn đậu trên vai anh như thường lệ, chú cú bay xung quanh kêu những tiếng đứt quãng. Bằng kinh nghiệm nuôi dưỡng cho Eli biết, chú cú đang tỏ ra hoảng hốt bởi sự hiện hữu của thứ gì đó trong cánh rừng này, có thể là nguy hiểm. Eli tăng cường cảnh giác, quan sát bất kỳ dấu vết lạ nào có thể để biết thứ anh đang đối đầu là gì mà đối phó. Tuy nhiên khi bước sang ngày thứ hai, Floof không còn hoảng hốt nữa, thay vào đó, chú cú vui vẻ đập cánh và phát ra tiếng kêu hào hứng.

Eli không khỏi ngạc nhiên vì sự thay đổi nhanh chóng của chú cú, anh bắt đầu nghi ngờ. Liệu có phải do ở trong rừng quá lâu mà sinh ảo giác không? Không hợp lý lắm, Floof rất thông minh và nhạy bén, hơn nữa trực giác động vật không hề sai. Vậy rốt cuộc thứ hiện hữu trong rừng có nguy hiểm cho anh không? Eli không biết, bởi ngày thứ ba, bóng dáng bé nhỏ của Floof đã biến mất.

Anh bắt đầu hốt hoảng và lo cho chú cú, từ lúc nhận thức đến hiện tại cả hai chưa bao giờ tách nhau quá lâu, Floof sẽ luôn trở về trong thời gian ngắn nhất. Eli đã đi tìm chú cú cả buổi sáng, tìm đến lúc mặt trời lên đỉnh điểm cũng không thấy, cơ thể thấm mệt, anh tìm thấy một gốc đại thụ lâu năm, những cái rễ khổng lồ trồi khỏi mặt đất thành chiếc sofa tự nhiên, định bụng ngồi xuống nghỉ ngơi trước khi tiếp tục tìm kiếm.

Chợt từ đâu gió bỗng thổi, lực mạnh đến mức Eli cảm giác cả người sẽ bị cuốn đi mất, anh vội tóm những cái rễ làm điểm tựa, mò mẫm trốn đằng sau thân cây. Gió không giảm, còn có xu hướng mạnh hơn kèm theo tiếng đập cánh đầy uy lực, não bộ Eli chưa kịp phân tích xem chuyện gì thì một bóng đen đã đáp xuống vị trí trước mặt anh. Gió ngừng thổi, Eli ngẩng đầu nhìn, xung quanh anh lông vũ đen tản mác rơi, mà chủ nhân của chúng đứng cách anh một khoảng, là một người đàn ông.

Người này rất cao, hơn hẳn Eli một cái đầu, khoác trên mình chiếc áo choàng lông vũ đen, cùng loại với những chiếc lông rải rác trên đất. Người nọ đeo một cái mặt nạ sọ chim, mái tóc đen mềm hơi xoăn rũ xuống vầng trán, phía sau tóc ôm lấy cần cổ thanh mảnh. Bóng đen của người lạ đổ xuống trên người Eli khiến anh cảm thấy bị lép vế, có lẽ vì sự khác biệt chiều cao. Tim Eli đập mạnh vì giật mình và hồi hộp chứ không vì sợ hãi, bởi người đàn ông từ tốn khụy một chân trước mặt anh, đưa tay từ trong chiếc áo choàng lông vũ hướng phía anh, đậu trên tay người nọ là chú cú của anh, Floof.

"Chú cú này của ngươi?" Người đàn ông cất tiếng, thanh âm trầm khàn đầy dịu dàng, Eli có thể tưởng tượng bên dưới hộp sọ chim xấu xí kia là một gương mặt rất điển trai.

"V-vâng." Eli đáp, có chút ấp úng vì hãy còn ngạc nhiên, đưa hai tay nhận lại chú cú nhỏ, nó rúc vào lòng bàn tay anh đòi vuốt ve "Cảm ơn vì đã tìm nó giúp tôi." Eli cúi đầu mắng nhẹ chú cú "Ngươi đã đi đâu thế hả? Có biết ta lo lắm không?"

Floof hiểu ý Eli, nó kêu mấy tiếng rồi lại bay lên, vòng quanh người đàn ông cao lớn trước khi đáp xuống vai anh ta dụi dụi vào đống lông vũ dọa Eli ngạc nhiên. Người đàn ông thở nhẹ, hẩy vai ý tứ đuổi chú cú trở về, nó tỏ ra lưu luyến nhưng cũng bay về với Eli, lúc này đối phương mới nói "Nó đến chỗ ta từ hai ngày trước nhưng luôn rời đi, duy hôm nay ở lại. Ta nghĩ chủ nhân của nó hẳn sẽ lo lắng nên đến trả."

"A... ra vậy." Eli đáp "Tôi xin lỗi nếu Floof gây phiền phức cho anh."

"Không việc gì. Có bạn đồng hành cũng tốt." Eli nghe ra thanh âm vui vẻ của đối phương, có lẽ người nọ đang cười. Đột nhiên muốn nhìn thấy nụ cười đó "Nếu không có việc gì, ta đi trước." Người đàn ông đứng dậy, cúi chào với tư thái rất quý tộc trước khi xoay người rời đi.

"Khoan đã!" Eli vô thức gọi trước khi nhận thức bản thân đang làm gì, người đàn ông quay lại nhìn anh.

"Còn chuyện gì sao, nhà tiên tri?"

Lời này làm anh ngạc nhiên, miệng ấp úng "Làm sao anh biết tôi là ai?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ lắc đầu, một lần nữa xoay người định đi thì cảm giác bộ lông bị giữ lấy. Eli ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, như là muốn nhìn xuyên qua hộp sọ mặt nạ mà thấy nhân diện thật. Hành động ấy có bao nhiêu gan cùng mình, Eli không khỏi cười khổ, may mắn đối phương không để bụng mà bỏ qua, có điều đây là chuyện của sau này.

"Anh là ai?" Eli lớn tiếng hỏi.

Gió nổi lên, chiếc khăn choàng của Eli bị thổi bay phấp phới hòa vào bộ lông vũ xinh đẹp màu hắc ám cũng phập phồng vì ngọn gió. Eli và người đàn ông nhìn nhau, từ sâu trong hốc mắt đem ngòm anh có thể thấy sắc đỏ lóe lên trong phút chốc rồi biến mất, như là nguy hiểm mà đồng thời là bất đắc dĩ. Người đàn ông nhẹ nhàng gỡ tay Eli đang níu giữ áo choàng, bàn tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng nhưng màu da lại mang màu trắng bệt của người không bao giờ tiếp xúc cùng ánh mặt trời. Bàn tay của đối phương rất đẹp, nếu bỏ qua những đầu móng sắc nhọn nhưng Eli không chút để ý, bởi đứng dưới tầm mặt nạ, anh thấy được chiếc cằm tinh tế và đôi môi mỏng thuộc về nửa dung mạo tuyệt mỹ của người nọ.

"Ta là Jack, Thần Báo Tử."

Đó là những lời cuối cùng Eli kịp nghe trước khi một đoàn lông vũ đen phát tán, phủ rợp cả không gian trống trải. Khi những chiếc lông vũ biến mất cũng là lúc người đàn ông mất dạng. Từ xa, Eli như có như không nghe được tiếng quạ kêu.
. . . . . .

Eli đã phiêu du đến nhiều nơi, tất nhiên anh đã nghe qua giai thoại về Thần Báo Tử. Như tên gọi, Thần Báo Tử không trực tiếp đem cái chết đến cho con người mà chỉ báo hiệu có người sắp qua đời. Con vật gắn liền với Thần Báo Tử là quạ, vì người ta cho rằng nó là sinh vật đem đến điều xui rủi. Ở một số nền văn hoá phương Tây, quạ là điềm báo của cái chết và xung đột, trong nhà nếu có người sắp chết thì ngoài sân luôn xuất hiện quạ. Hình ảnh Thần Báo Tử gắn liền với quạ nên hiển nhiên, họ cũng bị xem như điềm gở. Eli lại không nghĩ vậy. Vì kỳ thật, Thần Báo Tử vốn là những người chết phải chịu sự chia cắt khỏi gia đình của mình và những gì họ yêu thương nhất, họ chấp niệm ở lại nhân gian, cảnh báo cái chết của người thân, mặc cho người đời xem họ là điềm gở.

Jack, Thần Báo Tử đầu tiên Eli chạm trán, anh cảm nhận được nỗi bi thương cùng cô độc từ người. Tuy chỉ thoáng qua nhưng khi bộ áo choàng lông vũ vĩ đại ấy dang rộng, những cảm xúc kia truyền qua tinh thần của Eli nhờ thân phận đặc thù và trong một giây phút, anh muốn chạm vào người, muốn biết về quá khứ của người, muốn. . . .

. . . ôm lấy người và an ủi.

Eli không hiểu vì sao bản thân lại bị cuốn hút bởi vị Thần Báo Tử ấy, có lẽ vì anh tin vào tín ngưỡng, hay đồng cảm với những thần vật có số phận bi thảm, hoặc chỉ đơn giản, anh muốn biết dung mạo bên dưới chiếc mặt nạ hộp sọ trông như thế nào. Người dân bản địa truyền tai nhau về Thần Báo Tử đều là những xác người khô quắt, cái miệng ngoác rộng gào lên thanh âm điếng tai và tang tóc, mà trên hết, Thần Báo Tử là nữ. Thế thì tại sao Jack là ngoại lệ? Rõ ràng người nọ không giống những gì người dân miêu tả, điều này như móng vuốt gãi đúng điểm ngứa của sự tò mò trong lòng Eli, mà Eli vốn không phải người hay lưỡng lự, chuyện đã quyết thì anh tuyệt đối thực hiện cho bằng được, huống hồ đây là tiếp xúc cùng một thần vật làm sao anh có thể bỏ qua.

"Floof." Eli vuốt đầu chú cú nhỏ, nó rúc vào tay anh cọ cọ "Ngươi tìm được Jack đã ba lần, ngươi có thể tìm thêm lần nữa không?" Chú cú nhỏ lập tức vỗ cánh phấn khởi, bay vòng lên không trung xác định phương hướng, Eli bước theo nó không chút do dự, anh biết chú cú có vẻ thích Jack.

Trời trở chiều, ánh nắng dịu đi, Floof cuối cùng dẫn Eli đến một gốc đại thụ thân mười người ôm không xuể, tán cây rộng phủ một vùng đặc biệt rậm rạp màu hắc ám, những khe hở nhỏ lộ ánh sáng như điểm thêm sao trời cho vùng tối tăm của tán lá. Eli choáng ngợp trước kích thước của cổ thụ, thật cao, thật khó với, giống hệt người kia. Chú cú nhỏ ríu rít vài tiếng rồi bay thẳng lên tán cây tối mịt, bỏ lại Eli trở trọi phía dưới, anh cười khổ, đột nhiên ước mình có thể bay như chim thì tốt rồi. Kế đến, Eli tìm cách leo lên cổ thụ, khá khó vì thân thụ thẳng tắp không phân nhánh, không thể bám trụ leo lên, hoặc nếu có trong tay đôi dao của thợ săn chuyên nghiệp thì có thể dùng, tuy nhiên Eli lựa chọn bỏ qua, anh không muốn phá hoại thiên nhiên chỉ vì lý do cá nhân. Quan sát xung quanh, những cây con nhỏ hơn mọc thành một hàng rào vây quanh đại thụ, Eli nghĩ, có thể sử dụng chúng như cầu thang không?

Thực tế cho thấy, bộ áo Eli đang mặc không phù hợp với việc leo trèo, ngược lại còn gây cản trở. Thể lực của Eli cũng không đủ để leo đến tận đỉnh, dù anh có thể cước bộ một chặng đường dài nhưng leo trèo tuyệt không phải sở trường, anh đành dừng lại nửa chừng, thở lấy thở để. Ngẩng đầu nhìn tán lá đen thẳm chỉ còn nửa chặng đường, Eli thở dài, tự nhủ nếu không đến được thì ít nhất anh cũng đã thực hiện một hoạt động mới mẻ. Khi tiếp tục công cuộc leo trèo, Eli đã không lường trước bản thân sẽ dẫm phải một nhánh cây khô đã già và lập tức hụt chân ngã xuống, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng và hoảng sợ với viễn cảnh ngã xuống từ độ cao này mà chết.

Eli Clark, tiên tri du mục khắp thế gian chết vì ngã cây, chuyện này có bao nhiêu buồn cười hả?

Ngoài ý muốn ai đó kịp thời chụp lấy tay Eli ngăn anh rơi xuống, nhấc anh lên thành tư thế bế. Eli nhịn không được đỏ mặt khi đối diện với chiếc mặt nạ hộp sọ quen thuộc, trái tim dưới lồng ngực đập liên hồi không rõ vì vừa rồi hoảng sợ hay vì tiếp xúc quá gần gũi với vị Thần Báo Tử nọ. Cú Floof từ đống lông trên vai người nọ trồi lên kêu ríu rít, Eli lần đầu tiên thấy bản thân bị đùa giỡn bởi chính con cú trung thành, đột nhiên xúc động muốn nhổ vài cái lông trên người nó.

"Không phải lại lạc nữa chứ, sứ giả tương lai?" Không thấy Eli phản ứng, vị Thần Báo Tử lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng.

Eli sực tỉnh khi thanh âm dịu dàng ấy cất lên, vội vàng đáp "Kh-không! Tôi... tôi không lạc." Hít một hơi thật sâu để bình ổn lại nhịp tim "Tôi đi tìm anh."

"Tìm ta?" Thanh âm Jack lộ vẻ ngạc nhiên "Để làm gì?"

"Tôi muốn biết về anh." Eli thẳng thắn trả lời, mà đáp lại là sự trầm mặc của đối phương.

Jack không có ý định trả lời, dời tầm nhìn khỏi Eli và bắt đầu hạ thấp xuống đất, ngay lập tức bị Eli ngăn cản "Để tôi ở lại chỗ anh một đêm không được sao? Trời sắp tối rồi, một con người chân yếu tay mềm như tôi chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm nếu lang thang trong rừng sao?" Eli nở nụ cười mỉm đầy chân thành "Có thể không, Jack?"

Thần Báo Tử nhìn Eli, ánh sáng đỏ loé lên trong hốc mắt đen của chiếc mặt nạ rồi tắt, Eli tự hỏi liệu đó có phải màu mắt của Jack, người nọ dừng lại cách mặt đất chỉ một khoảng, bộ lông vũ đen rung lên liên hồi trước khi Jack trả lời "Chỉ một đêm" rồi đổi hướng bay vào vùng tối của tán cây. Ánh sáng của buổi chiều tà dần khuất sau bóng tối nhưng Eli lại mỉm cười chiến thắng.
. . . . . .

Gian nhà của Thần Báo Tử cũng không khác người thường, tuy nhiên cách trang trí và đồ vật lại thiên hướng phong cách quý tộc phương Tây, trừ bỏ không khí có phần âm u mù mờ thì nơi này khá là lý tưởng để sống. Jack thả Eli xuống ngay khi họ bước vào nhà, Eli còn chưa kịp mở lời liền biến mất tăm, ngay cả chỉ chỗ ngủ cũng không nói. Cú Floof cũng bị bỏ lại theo chủ nhân, nó đậu lên vai Eli kêu vài tiếng, anh điểm cái mỏ bé tí của nó, mắng "Ngươi đó, có mới nới cũ, bỏ quên ta luôn ha. Giờ thì... Ta sẽ ngủ ở đâu đây?"

Vốn Eli muốn trò chuyện với Jack, hỏi về thân thế quá khứ của đối phương, vào được nhà là một bước tiến tốt nhưng người nọ quá lãnh đạm, mọi cử chỉ đều thể hiện thái độ không muốn tiếp xúc với người lạ. Eli xoa xoa thái dương, xem ra mong muốn nói chuyện với vị Thần Báo Tử sẽ rất khó khăn. Thôi thì đã vào được nhà, nên tham quan một chút nhỉ, tỉ như tìm phòng ngủ? Eli lập tức nghĩ đến bộ dáng Jack khi ngủ sẽ thế nào? Người nọ sẽ bỏ mặt nạ chứ? Hay sẽ lộ một thân không phòng bị, không kiêu hãnh như ấn tượng ban đầu của Eli?

Không mất nhiều thời gian để tìm ra phòng ngủ, một căn phòng chuẩn mực quý tộc phương Tây, Eli đẩy cửa tiến vào, đến gần chiếc giường lớn, đưa tay chạm, phát hiện ga nệm còn rất mới và sạch sẽ, nhưng lạnh lẽo như thể chưa từng có người nào sử dụng. Một đợt gió nhẹ luồn vào đung đưa cánh cửa sổ, vang lên tiếng kẽo kẹt, Eli trông thấy có một cánh cửa dẫn ra ban công ngoài phòng, vài cọng lông vũ phấp phới bay từ bên ngoài rơi lả tả trong phòng. Eli ngóng ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức thấy thân ảnh phủ bởi lớp áo choàng lông vũ đen ngồi trên lan can.

Jack ngồi đó, cô độc.

Eli tự hỏi có bao giờ Jack nghĩ muốn ai đó ở bên cạnh cùng mình trải qua ngày tháng, cùng sinh hoạt dưới một mái nhà, có người bầu bạn chuyện trò vui vẻ hay không? Eli đã từng cô độc trước khi anh có Floof, anh hiểu rõ nỗi cô độc đáng sợ chừng nào, mà Jack, làm một vị Thần Báo Tử, vừa bị xa lánh vừa không thể gần gũi ai, đối mặt với cô đơn trong suốt thời gian dài, người nọ làm sao chịu được? Cơ thể Eli tự động di chuyển giữa suy nghĩ, khi anh nhận thức mình đang làm gì thì bản thân đã đến và ngồi bên cạnh Jack. Jack có lẽ thấy anh nhưng lựa chọn không nhìn đến hoặc sao đó. Eli ngẩng đầu nhìn trời dần ngả xuống màn đêm, vậy là ngôi nhà nằm trên đỉnh cổ thụ mới thấy được quang cảnh này. Hai người họ ngồi đó, không ai nói tiếng nào, không khí im lặng một cách kỳ dị. Eli cố nghĩ ra một đề tài nào đó để bắt chuyện, hỏi thẳng vấn đề có vẻ khiếm nhã, nhất là khi Jack tỏ vẻ không muốn trả lời.

"Anh không ngủ sao? Trời tối rồi." Không có lời nào đáp lại, Eli thở dài, dù đã lường trước nhưng vẫn là thất vọng, nhưng Eli sẽ không vì vậy mà chịu thua. Dân gian có câu 'không vào hang làm sao bắt được cọp con', Jack không nói anh càng phải hỏi, hỏi đến khi nào người nọ chịu trả lời mới thôi. Nghe thì có vẻ bất lịch sự đấy nhưng vì muốn thân cận và gần gũi đối phương, Eli không có cách nào khác ngoài liên tục tấn công trực diện.

"Phòng ngủ của anh rộng thật, hình như anh chưa từng dùng nó thì phải."

"Bình thường anh vẫn ra đây ngắm trời thay vì ngủ sao?"

"Tôi quên chưa giới thiệu nhỉ? Tôi là Eli Clark, như anh biết rồi đó, tôi là một tiên tri."

"Anh còn làm gì khác nữa không? Công việc của Thần Báo Tử đều nhàn hạ thế này à?"

"Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với một thần vật đó. Thật sự rất vui."

"Floof dường như rất thích anh, tôi cũng vậy." Tiếng sột soạt của lông vũ ma sát vang lên thu hút chú ý của Eli, Jack đang nhìn anh, vẫn thông qua lớp mặt nạ kia.

"Ngươi vừa nói gì?" Jack hỏi, thanh âm trầm dịu dàng mang âm khó tin được.

A, cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Eli thầm mở cờ trong bụng "Tôi nói Floof thích anh, mà tôi cũng vậy." Eli mỉm cười "Tôi thích anh, Jack."

"Nói dối là hành vi rất xấu, sứ giả tương lai." Giọng Jack mất đi sự tự nhiên, trầm hẳn xuống như là không hài lòng.

"Tôi không nói dối." Lời này là thật, Eli bị ấn tượng ban đầu của Jack hấp dẫn đến mức muốn thân cận, còn liệu chữ 'thích' này có phát triển xa hơn không thì phải xem thế nào đã.

Jack hừ lạnh "Chẳng ai lại thích Thần Báo Tử." Người nọ không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa này, lập tức đứng dậy rời đi.

"Tôi không giống họ!" Eli vội chụp lấy áo choàng của Jack "Hãy tin tôi. Tôi thật sự muốn hiểu rõ hơn về anh."

". . . . Tại sao?" Jack thoáng chút do dự, nửa quay đầu nhìn Eli.

"Vì tôi. . . đơn giản muốn thế thôi. Tôi nghĩ muốn. . ." Muốn ôm anh-- "Làm bạn với anh. Kỳ thật anh không chịu được cô độc đâu. Tôi hiểu vì tôi đã từng như vậy."

". . . ."

"Anh đã nói với tôi, Jack, rằng 'có bạn đồng hành cũng tốt'." Eli đứng dậy, tiến tới trước mặt Jack và đặt tay lên vai đối phương, xúc cảm khi sờ vào lớp lông vũ tốt đến mức không nỡ bỏ ra "Vậy hãy để tôi làm bạn đồng hành của anh."

". . . . Ngươi là tiên tri du mục, ngươi không có điểm dừng." Jack đánh giá Eli, nói ra suy nghĩ "Lựa chọn làm bạn đồng hành cùng ta, ngươi sẽ phải dừng lại cuộc hành trình của mình." Ánh sáng đỏ trong mắt vị Thần Báo Tử lại loé "Đáng không?"

Eli yên lặng cân nhắc, để rồi nhận ra bản thân không có thành kiến với chuyện này, không do dự đáp "Đáng."

Vốn Eli tự cho rằng bản thân sẽ không có điểm dừng, nào ngờ phát hiện, anh chỉ chưa tìm được chốn dừng chân thích hợp cho mình. Vậy nên khi thời khắc đó đến, anh mới không lưỡng lự lựa chọn ở lại. Vì Jack, đó là định mệnh sao không?
. . . . . .

Jack kỳ thực không phải người lãnh đạm, chỉ là cô độc quá lâu chưa từng tiếp xúc qua người sống nào, không có cơ hội nói chuyện nên giữ im lặng đã thành thói quen, giờ gặp Eli, nhà tiên tri liên tục trò chuyện tươi cười khiến Jack không kịp thích ứng. Mỗi lần Eli thân cận, hỏi han quan tâm thì vị Thần Báo Tử không nhịn được ngại ngùng, nhờ chiếc mặt nạ che khuất biểu tình mới không bị phát hiện, nhưng đôi tai nhọn phi nhân loại đỏ lên đã bán đứng cảm xúc của đối phương. Eli ý cười càng lớn, càng tỏ ý mãnh liệt hơn, thái độ lúng túng của Jack thật sự quá đáng yêu khiến anh nhịn không được mà muốn thấy nhiều hơn.

Tuy Eli nói muốn ở lại cùng Jack, nhưng sự thật anh vẫn cần ra ngoài làm vài việc cần thiết, tỉ như Thần Báo Tử không cần ăn uống nhưng Eli cần, vì anh là con người. Đôi lúc Jack sẽ đi săn vài thứ về cho Eli, đưa Eli ngắm cảnh thăm thú thiên nhiên nhờ lợi thế bay, còn bện cho Eli một chiếc thang dây phòng trường hợp Jack không có mặt. Jack đang chậm rãi tiếp nhận Eli, chấp nhận sự tồn tại của Eli bên cạnh và anh không thể nào không vui mừng hơn. Tuy nhiên Eli chú ý một điểm, Jack không bao giờ phủ bộ áo choàng lên người anh mỗi khi đem anh đi ngắm cảnh trời, hoặc khi Eli tỏ ý muốn ngồi trong lòng Jack đều bị người nọ lảng tránh đi chỗ khác, nhưng Jack lại cho phép Floof rúc vào người.

Ừm, được rồi. Eli thừa nhận bản thân có chút ghen tị với chú cú nhỏ, không lẽ vì nó là động vật mà được ưu tiên sao? Hay. . . có lý do nào khác?

Đôi khi Eli thấy vài con quạ đậu trên lan can, Floof bay ra giỡn cùng bọn nó, anh hỏi Jack lũ quạ có phải của đối phương không? Jack chỉ lắc đầu, rồi rời đi, lũ quạ theo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net