[+]NorVic: Bài hát của mùa hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beckham (họ giả của tui nà :)))): Đây là cách tui bớt vã ngoài watt, đòi hàng trên mess :)))) thực ra trừ bé tác giả này, bé trade với tui :D Đừng lo, có sự đồng ý nha UwU)

Tác giả: Minzy (人 •͈ᴗ•͈)
---

Rating: M

Pairing: Norton Campbell x Victor Grantz 

Summary: Về một mối quan hệ mập mờ, về hai con người, về một bản tình ca đầy đủ mưa nắng.

Note: [Note này gửi cho tui, hem cho đọc >:D]

.

 Cái nắng chói chang của một ngày tháng 6, báo hiệu rằng nàng tiên mùa hạ đã bắt đầu những bước chân đầu tiên đến thị trấn nhỏ chốn ngoại ô này rồi.

 Nàng ta kiêu kì với những ánh nắng gay gắt đổ xuống cuồn cuộn tựa thác nước, với cái nóng gắt gỏng, với những cơn gió hanh hao rộ khắp từ đầu đến cuối trấn, phủ dài sắc vàng cam lên vạn vật. À đâu thể quên đi những bản ca da diết đến nao lòng, thứ luôn đồng hành cùng cô nàng kiêu kì ấy.

 Đó có thể là tiếng ve râm ran ngân dài, có thể là tiếng gió lao xao thổi qua tán cây, có thể là tiếng gáy của chú gà trống giữa trưa vang vọng. Khúc nhạc của mùa hạ, có thể là vô vàn những âm thanh từ dễ chịu đến nhức đầu đặc trưng trong ngày nắng gắt, hoặc có thể là bất cứ thứ gì thính giác cảm nhận được.

Nhưng Victor Grantz không tinh tế đến thế. Ừ. Cậu tự nhận bản thân không phải một người cả ngày đắm chìm theo đám mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm, đủ nhạy cảm và lãng mạn đến độ ví von mùa hạ là nàng tiên, hay âm thanh ồn ã của ngày hè là bản nhạc. Vậy nên bước qua bao mùa nắng, cậu vẫn chẳng thấy gì đặc biệt, rực rỡ như những gì thi sĩ đã miêu tả trên trang giấy ngả vàng. Hoặc do tâm hồn cậu chẳng đủ để cảm nhận những thứ lãng mạn như thế.

Nhưng. Là nhưng. Nếu cho Victor vài ba phút để nghiêm túc nghĩ về bản tình ca mùa hạ, thì cậu sẽ nhớ đến ngay gã nghiên cứu địa chất với mái tóc đen rối mù. Norton Campbell.

Đặt gã cục mịch trầm tính đấy bên cạnh danh từ “ hè ” thì thực sự chẳng có xíu xiu liên quan gì hết. Mà câu trả lời lạc lõng đấy được ra đời, cũng chỉ bởi sự chú ý của người đưa thư đã bị kẻ đào vàng câu đi hết sạch mà thôi.

 Gió, những ngày nắng ngọt nhạt và cậu chẳng có nhiều lắm kí ức về tiếng ve, về mây, về sự mát lạnh của con suối trong rừng, về tiếng cười đùa vô tư của người dân trong thị trấn.

Thay vào đó là mùa hè, Norton, và thanh âm của gã.

 Tất cả những gì liên quan đến gã, đều được in sâu trong tiềm thức của cậu. Để rồi có thi thoảng Victor sẽ lại giật mình tỉnh giấc, hoang hoải giữa cái oi bức chẳng mấy dễ chịu.

 Bài hát ngọt ngào của mùa hạ, với cậu chỉ đơn giản vậy thôi.

1. Mưa

 Tiếng sấm chớp gầm thét giữa trưa hạ, đi kèm một cơn mưa nặng trĩu. Trời chuyển màu đen xám mịt mù và tiếng đùng đùng có đôi lúc vừa to vừa vang đến giật mình. Norton sau cú đẩy lút cán cuối cùng thì thở hắt ra một hơi, đưa tay vuốt lại mớ tóc mái loà xoà trước mắt. Gã rút chiếc vũ khí sẫm màu đỉnh vẫn còn dính tinh dịch của mình ra, vươn tay lên mặt tủ đầu giường để tìm hộp thuốc lá. Tiếng bật lửa tanh tách vang lên, nhỏ bé thôi nhưng lại rõ ràng trong thanh âm ào ào của làn mưa rào trắng xoá.

Hít một hơi thật dài, Norton kẹo điếu thuốc vào hai ngón tay, đưa đôi đồng tử tối màu nhìn bạn tình bên dưới của mình.

Victor thở hổn hển sau khi bị thứ vũ khí quá khổ đầy gân xanh của gã giã liên tục cả tiếng đồng hồ. Đôi mắt màu hổ phách lờ đờ trong làn sương mỏng manh, dường như vẫn chưa lấy lại được tiêu cự.

Và gã tóc đen thấy thế thì bỗng dưng bật cười, cúi xuống mút lấy cánh môi sưng đỏ của cậu.

Trong gã vẫn còn khói thuốc chưa thở ra, làm đám khói đầy nicotin đấy nhanh chóng bị đẩy vào khoang miệng Victor. Nụ hôn giữa tình nhân, không ướt át mà lại nóng đến xè mắt, khiến cậu nhanh chóng bị sặc trong hơi cay. Vài ba giọt nước mắt chảy dài, cánh mũi phập phồng đỏ ửng và tiếng lụ khụ vang vọng căn phòng; tất cả, làm Norton thấy thú vị và hài lòng ghê gớm.

Gã thề là bản thân mình không phải kiểu bạo dâm hay có những fetish lạ lùng khi làm tình đâu. Những cô nàng, cậu trai trước đó có thể làm chứng, rằng gã trên giường đơn giản bình thường như bao người, ngoại trừ cây hàng hơi to một chút ra thôi.

 Nhưng gần đây, mỗi khi đè mái tóc màu nắng rực rỡ kia xuống trong gã lại nảy lên ham muốn chà đạp cậu. Muốn ép hàng mi dài cong cong phải đẫm nước, khuôn miệng nhỏ phải sưng phồng và cổ họng khản đặc vì van xin gã chậm lại, nhẹ nhàng thôi.

Mãnh liệt đến đáng sợ.

 Norton có đôi chút day dứt, nên những khi tỉnh táo, gã vẫn thường nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt cậu, thì thầm những thứ ngọt ngào như đau không, tia nắng nhỏ em ổn không. Còn lại, mỗi lúc tâm trí bị nhấn chìm trong cơn sóng dục vọng thì cơ thể gã lại chẳng buồn nghe lời, không tự chủ mà làm ra những hành động có phần quá đáng.

 Có lẽ gã suýt nữa đã bỏ người bạn giường tuyệt vời này rồi, cho đến khi cậu ôm lấy cổ gã mà kéo xuống, đặt vụn vặt những nụ hôn nhỏ lên rồi thì thào lời cám dỗ như con rắn trong vườn địa đàng nọ dụ nàng Eva cắn quả táo cấm.

“ Không sao đâu. Không sao. ”

 Chẳng biết vì lí do gì mà cậu cứ nuông chiều gã như vậy. Đêm hôm ấy cũng thế, những ngày sau cũng thế, và cả trưa nay cũng vậy. Dù ho đến sặc sụa, nước mắt chảy dài nhưng cậu vẫn không hề ghét bỏ mà đẩy gã ra.

Norton chẳng hiểu, cũng chưa bao giờ tìm hiểu. Bởi gã có một linh cảm gì đấy rằng mọi việc cứ như hiện tại là ổn rồi, dừng ở đây thôi. Tiến hay lùi một bước đều là diệt vong, và cách tốt nhất để duy trì hoà bình là giữ con mèo với sự tò mò tai hại lại. Thế nên gã hút tiếp một hơi, làm phần tàn cháy của điều thuốc đỏ rực màu lửa, im ắng giữa làn khói trắng xám quanh quẩn.

Victor ho xong rồi, gã một lần nữa lại cúi xuống. Nhưng nụ hôn này không có khói thuốc cay xè hay chất dịch tanh nồng màu đỏ. Chỉ đơn giản là hai đầu lưỡi trần trụi mà thôi.

 Một nụ hôn đúng nghĩa. Không dằn vặt, hành hạ.

Và.

Cũng chẳng có lấy chút âu yếm của người yêu.

 Chớp bỗng loé lên, kéo theo tiếng sấm giật như muốn xé toạc bầu trời. Mưa lộp bộp ngoài hiên, mang theo hơi nước lẫn cái oi nồng vào thềm nhà.

Victor giật mình, vô thức nằm chặt lấy bắp tay gã. Norton thấy thế thì dứt khỏi đôi môi ngập sắc, không ngẩng người lên nữa mà nằm luôn sang bên cạnh của tình nhân, dùng vòng tay với từng thớ cơ nổi lên rõ ràng mà ôm cậu vào lòng; như một sự bảo vệ.

“ Sợ à. ”

 Đáp lại câu hỏi cụt lủn của gã là tiếng mưa lộp độp, là tiếng sấm rền rĩ, và cả sự lặng thinh của căn nhà trống trải.

 Phải mãi một lúc sau, giọng nói có chút khàn khàn mới vang lên. Giọng nói gã đã nghe qua đến cả tỉ lần, đã quen thuộc như máu thịt trên cơ thể.

Nhưng cậu không trả lời câu hỏi của gã, mà lại đặt ra một câu hỏi khác.

 Một câu hỏi cả hai đều ôm trong lòng qua biết bao cơn mưa. Câu hỏi nghe như lời vô nghĩa nhất thời trên đầu môi, nhưng thực chất lại là thứ bóp nghẹt khối đỏ nơi ngực trái mỗi khi được nhớ về.

Câu hỏi mà cả cậu hay gã, đều trốn tránh dù nắm rõ câu trả lời.

“ Ta đã từng yêu nhau chưa? ”

2. Nước

 Tiếng nước róc rách chảy, chẳng mấy chốc đã ngập bồn.

Norton tắt nước rồi chân trần bước ra ngoài, điếu thuốc vẫn nằm bên khoé môi chưa xuống. Gã ngâm nga một giai điệu cũ kĩ quen thuộc, thể hiện tâm trạng vô cùng thoải mái.

Nhưng trái ngược lại với sự vui vẻ ấy của người tình, Victor lại nằm sõng soài trên tấm drap giường nhàu nhĩ, mệt mỏi đến nỗi không còn tí sức lực nào để cựa quậy. Hông cậu ê ẩm, lưng như muốn gãy đôi đến nơi và cổ họng thì khản đặc, khó chịu.

Hậu chấn của một cuộc làm tình chắc chắn không hề nhẹ nhàng đây mà. Ừ thì có mấy khi gã tóc đen kia dịu dàng đâu. Bình thường nhìn trầm tính thế thôi chứ lên giường một cái là lộ ra bộ mặt khác hẳn. Mặc cho gã luôn miệng khẳng định là từ trước đến giờ mình hoàn toàn bình thường; cậu vẫn đếch thể tin được. Có người bình thường nào lại thích xé toạc môi bạn giường, để lại những vết thâm tím dày đặc, thậm chí là rách cả da rồi vươn lưỡi vừa liếm máu vừa cười khùng khục như bị bệnh thế không. Hay tốc độ đâm rút như muốn giã nát người, vừa hôn vừa ép vào khoang miệng cả ngụm khói cay nồng. Thậm chí có đôi khi ngứa tay thì gạt luôn tàn thuốc nóng bỏng xuống lưng cậu, khiến Victor mất tự chủ nấc lên một tiếng. Những khi thấy cậu chật vật, mất kiểm soát dưới trò quá đáng chết mẹ ấy của mình, Norton lại bày ra một vẻ mặt vui vẻ với khoé miệng nhếch cao thật cao. Có khi còn cười ra tiếng.

 Cách đây vài chục phút gã cũng thế, vừa xuyên xỏ vừa dày vò cậu. Nếu không phải là người phụ trách thư từ của trấn, ngày nào cũng đạp xe một đoạn đường không ngắn thì Victor chắc nhẩm mình đã chết luôn từ lần đầu tiên làm với Norton rồi.

Còn gã ham mê đất đá với vết sẹo bỏng trên mặt kia thì dường như chẳng bao giờ thấy có lỗi với cách hành xử như động vật hoang dã đến mùa động dục của mình. Gã cứ lẩm nhẩm vài ba câu hát, nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên rồi bế vào phòng tắm.

Nước được xả sẵn, hơi ấm vừa đủ kèm theo tinh dầu lavender thoang thoảng làm đầu óc cậu như giãn ra được một chút, ý thức không còn quá mịt mờ lơ lửng.

Có thể Norton là tay khốn nạn với mớ hành động kì dị khi ở trên giường, nhưng một khi dục vọng và ái tình qua đi, gã lại trở về với bản tính lạnh lùng, trầm tĩnh và thậm chí là dịu dàng của mình. Norton trên giường có thể cắn cho cần cổ cậu toạc máu, nhưng Norton dưới giường lại tỉ mỉ, cẩn thận chăm sóc cậu từng chút một. Nghe như người bị tâm thần phân liệt hay mắc chứng đa nhân cách ấy; nhưng không sao, cậu quen rồi.

Miễn là gã vẫn ôm cậu vào lòng, vẫn nheo mắt khen mái tóc cậu ngập tràn mùi nắng, vẫn cẩn trọng hôn lên từng giọt nước mắt đau khổ của cậu như một sự an ủi không lời. Miễn là gã vẫn vậy, thì dù có là bắt cóc mổ bụng cướp nội tạng đi chăng nữa, cậu vẫn thấy ổn.

Chắc thế.

 Mặt nước lăn tăn theo từng nhịp hít thở, thành công đẩy con vịt cao su nhỏ xíu đến để câu đi toàn bộ sự chú ý của đôi đồng tử hổ phách.

Rồi bỗng dưng cậu thấy nhớ ngài Wick.

“ Wick đâu rồi? ”

“ Sân sau. Tôi cho nó ăn tối rồi, giờ này chắc còn đang ngủ. ”

 Cũng phải, hơn 2h đêm rồi. Để chiều theo ý cậu thì Norton đã tự tay đóng một cái chuồng chó bằng gỗ phủ sơn chống thấm, để tại sân sau cho Wick thoải mái tung tăng. Về cơ bản thì không chỉ vụ đó, mà còn cả những vật dụng linh tinh cùng thói quen, hành động hàng ngày của Norton nữa. Gã luôn dịu dàng, yêu chiều cậu gần như là vô điều kiện. Và cậu thì chưa một lần ghét bỏ hay to tiếng với gã.

 Mối quan hệ là như thế, ôm ấp đến như vậy; nhưng cả hai vẫn chẳng phải người yêu.

“ Anh ơi. ”

“ Hả? ”- Norton giật mình, theo phản xạ trả lời ngay lập tức. Victor luôn gọi gã bằng tên thay vì dùng đại từ xưng hô, bởi cả hai chưa thân thiết đến mức độ tôn thờ nhau như ánh trăng, dấu yêu; nhưng cũng không phải người dưng nước lã mà cần dùng họ để thu hút sự chú ý của đối phương. Cậu luôn gọi gã bằng tên.   Và chỉ khi người con trai nhỏ bé với mái tóc vàng hoe sắc nắng ấy hoảng loạn, sợ hãi hay gặp một vướng mắc khiến bản thân phải nghĩ đến đau đầu thì cậu mới gọi gã bằng “ anh ”, kèm theo giọng điệu lạc lõng, yếu ớt đến đau lòng.

“ Ta đã từng yêu nhau chưa? ”

 Bàn tay đang đưa điếu thuốc lên môi bỗng chốc khựng lại, lơ lửng giữa không trung.

Tiếng nước róc rách, ánh đèn nhạt màu và có thi thoảng là gió đêm lợi dụng khe hở của cánh cửa khép hờ, tràn vào rồi phả từng hơi mát lạnh lên da thịt. Tất cả, nhẹ nhàng kéo gã vào một thế giới cũ kĩ mang màu hoàng hôn.

Cảnh mặt trời lặn vốn đẹp nhưng chưa bao giờ tươi vui; thế nên thế giới này của gã cũng chỉ chất chứa toàn nỗi buồn. Và gã thì mải mê chìm trong sự âu sầu của nơi ấy, tâm trí một lần nữa nhớ về câu hỏi quen thuộc kia.

“ Ta đã từng yêu nhau chưa? ”

 Sau khi đóng hẳn cửa sổ lại, chắc chắn rằng gió không thể lùa vào được nữa thì Norton thả điếu thuốc xuống gạt tàn, xoay người ngồi xổm bên bồn tắm của Victor. Đôi mắt xinh đẹp ấy cứ nhìn chằm chằm lấy gã, khiến màu vàng cam rực rỡ giờ đây lại mang cả một trời ngây ngất hoang hoải. Bất an, lo lắng, tò mò dần hiện lên, gãi nhẹ lên trái tim gã từng chút từng chút một.

Gã và cậu. Đã từng yêu nhau chưa?

“ Tôi không biết. Còn em thì sao. ”

 Đáp lại ánh nhìn ấy, gã chỉ đơn giản cụp mắt, cười với em một nụ cười không rõ ràng. Không rõ vui hay buồn, cũng như thật hay giả.

“ Giống anh thôi. Không rõ nữa. ”

3. Nắng

Có một ngày nắng đến là gay gắt. Nhiệt độ trung bình đâu đấy khoảng 37-39 độ C.

 Từng tán cây được nắng rực rỡ trải dài, nhẹ nhàng lao xao theo chiều gió. Mặt nước của cái hồ sau bưu điện cũng lăn tăn, cảm giác như sắp bay hơi bằng hết. Chói chang. Khó chịu.

Ngay cả ngài Wick những ngày này cũng chẳng buồn chạy loanh quanh nữa, chỉ lười biếng nằm dài bên hiên nhà. Nhà cậu ngoài hiên có trồng vài ba loại cây ăn quả thân gỗ, với tán lá xum xuê và rộng đến độ che rợp cả một góc vườn.

Chiếc radio cũ kĩ rè rè một đoạn nhạc quen thuộc, nhưng rồi cậu lại chẳng nhớ mình đã từng nghe nó ở đâu. Thứ âm điệu vừa xa lạ vừa thân quen ấy, nhẹ nhàng hoà vào với tiếng nắng rồi chờn vờn, rót vào lồng ngực cậu một chút ngọt ngào nho nhỏ. Một chút chua xót. Một chút cay cay nơi khoé mắt.

Ta đã từng yêu nhau chưa.

Sao mọi chuyện như vậy?

Nói không biết là nói dối thôi. Cả cậu lẫn gã.

 Có thể trong giây phút nhất thời nào đấy, cả hai yêu nhau. Nhưng cũng là đôi ba lúc, gã và cậu lại về làm những con người chỉ đơn giản là hơn mức quen biết. Victor không hiểu, và Norton thì không muốn hiểu. Gã tự nhận thế. Rằng mối quan hệ của cả hai đến cuối cùng chẳng biết phải gọi là gì.

Một thứ gì đó hơn cả bạn tình. Bởi tình nhân sẽ là người dịu dàng yêu chiều hết tất cả thói hư tật xấu như này? Hay bất chấp mang đau đớn chỉ để được người ấy ôm bằng cánh tay rắn chắc? Không, một đối tác trên giường không đủ để chúng ta phải hi sinh, hay ân cần hơn cả với bản thân mình như thế. Gã và cậu, hơn mối quan hệ thoả mãn thân dưới của nhau rất nhiều.

Nhưng cả hai cũng chẳng phải bạn bè, chẳng phải người thân. Và còn xa thật xa, hoặc rất gần, với cái ngưỡng gọi là người yêu.

Bởi cả hai yêu nhau chưa đủ.

 Norton tự thú rằng bản thân chưa muốn một mối ràng buộc nào với cậu. Và Victor cũng chẳng giấu tình yêu lúc có lúc không của mình. Cả hai yêu nhau, nhưng cũng chưa phải yêu nhau. Bởi sự ham muốn đối phương của mỗi người đều chỉ là nhất thời và quá không ổn định. Có một thoáng họ thấy ngọt ngào và ừ, nghĩ rằng người kia có lẽ là một nửa định mệnh của đời mình. Nhưng cũng chỉ trong phút chốc thôi, họ nghĩ về tương lai cả hai thành đôi và tự dưng thấy chán ghét sự ràng buộc ấy.

 Cứ thế thôi, mối quan hệ mập mờ không rõ ràng này được cả cậu và gã kéo dài, qua không biết bao mùa nắng.

4. Và cuối cùng, thay cho lời kết ngắn của bản tình ca mùa hạ.

“ Ta đã từng yêu nhau chưa? ”

 Vẫn là câu hỏi thừa.

 Bắt đầu mới kết thúc, và khởi đầu chỉ là tiến gần hơn với chấm dứt mà thôi.

Vậy nên cả hai chọn đứng yên, bỏ ngỏ bản tình ca dang dở để duy trì cho mối quan hệ mịt mờ không tên này. Đi qua từng tia nắng trải dài với một tình yêu chưa đủ, với những lần nhất thời khó hiểu của bản thân, với một sự liên kết mập mờ không rõ nghĩa.

 Ngọt ngào có, dằn vặt có, lo sợ có, tiếc nuối có. Nhưng cả gã và cậu; chưa một lần gọi nhau là người yêu, chưa một lần coi nhau là mảnh tình cảm đẹp đẽ của đời mình.

Bởi cả hai.

Đều chưa từng yêu nhau.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net