2. Cô nàng bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Chuyến xe buýt đang chậm rãi lăn bánh trên mặt đường xám xịt. Eli vẫn đang phân vân không biết điều anh đang làm có đúng hay không, đó thật sự là một điều bí ẩn. Đã vậy còn không xách theo hành lí gì nhiều ngoài vài bộ quần áo và một số đồ dùng cá nhân. Và anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đi vác theo con thú cưng yêu dấu của mình, một con cú. Nó đang gật gù ngủ trong chiếc lồng chim (Eli biết xe buýt thường cấm mang động vật lên xe, nhưng anh vẫn đủ tiền hối lộ tài xế).
     Khung cảnh trái ngược với những ý nghĩ ảm đạm của anh dần dần hiện lên qua lớp cửa kính. Nó bắt đầu với những bãi cỏ xanh mướt như kéo dài tận phía chân trời xa xăm, trên nền xanh điểm một bài bông hoa nhỏ xinh, càng làm cho cảnh thiên nhiên đẹp hơn gấp bội. Eli thoáng thấy vài con chim đang say sưa ca hát trên những cành cây chìa ra một cách kì dị. Không còn gì có thể diễn tả viễn cảnh này ngoài hai chữ thanh bình.
     Eli yêu cầu được xuống xe. Những thứ trong đầu anh ban nãy bỗng chốc được xua tan đi ngay lập tức. Nụ cười rạng rỡ đang dần nở trên mặt anh khi anh thấy thiên nhiên còn đẹp bội phần hơn những cảnh thoáng vừa nãy qua cửa kính. Tia nắng vàng chảy dọc theo từng lá cây ngọn cỏ đang gieo nặng vài giọt sương đọng lại từ buổi sớm. Xa xa là những vòm cây xanh tươi đang khoan khoái đón lấy hơi thở của mặt trời ấm áp cho quá trình quang hợp của chúng. Mặt trời như một người chăn cừu, chỉ khác ở đây là nó đang chăn những đám mây trắng trôi lững lờ. Từng đốm mây như đang tụ lại một phía vì chúng phải nghe theo lệnh của kẻ chăn cừu.
     Eli thích thú ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp này. Rồi anh bỗng chợt nhớ ra là mình đến đây không phải để ngắm cảnh. Trong tờ giấy nhỏ ấy bảo là cứ đi không ngừng nghỉ về phía đông sẽ tìm được nơi cần đến. Anh tất nhiên là phải lần theo chỉ dẫn mơ hồ của nó.

     Ồ, quả thật nó ở tận phía kia. Eli đã thấy rõ nó. Tim anh đập liên hồi. Con tim bảo cứ đi đi, lý trí lại bảo dừng bước. Và tất nhiên, các bạn biết đấy, có lẽ tuy không còn đam mê nhưng một người, đã từng, là nhà văn sẽ thiên về con tim nhiều hơn.
     Cảnh thiên nhiên tươi đẹp, một trang viên cổ kính. Hai thứ ấy hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau cả. Eli đứng trên sườn đồi, phía trước mặt anh chính là nơi được nói đến trong lá thư.
     Một khu trang viên cực kỳ rộng lớn và có vẻ như nó đã tồn tại trong không dưới trăm năm. Có một màn sương kỳ lạ bao quanh nó, thoắt ẩn thoắt hiện, trông đậm một màu nhạt nhẽo và chẳng có chút gì là "trò chơi" ở đây cả. Eli nuốt nước bọt, chậm rãi tiến về phía cánh cổng to lớn được thiết kế cực kỳ công phu nhưng lại nhuốm màu rỉ sét và cũ kỹ, tưởng chừng chạm vào là gãy nhưng trái lại nó lại cực kỳ vững chắc.
Một vài con quạ bỗng từ đâu xuất hiện mà bay lòng vòng phía trên anh, tiếng kêu của chúng thật chói tai làm sao, nhưng chúng chỉ như vậy trong một lát rồi đậu lại vào hai phía cột của cổng. Người ta đồn nhau rằng quạ không phải điềm lành, Eli cũng nghĩ như vậy.
Cánh cổng bỗng nhiên được mở ra, tiếng kêu ầm ầm của nó cũng không kém gì lũ quạ. Anh nghĩ mấy nơi u ám như thế này thì cổng thường tự mở, ít nhất là trong phim ảnh hay sách gì đó toàn có chi tiết như vậy. Nhưng không, trái ngược với suy nghĩ của Eli, người mở cổng lại là một cô gái, một người con gái mặc bộ trang phục truyền thống của người Nhật Bản.
Đám sương một lần nữa dần tan đi, giờ anh có thể thấy rõ khuôn mặt của nàng ta, thật ra cũng không rõ lắm vì một chút sương còn chưa tan. Vừa thoắt thấy nàng, Eli nghĩ rằng anh có thể dành nhiều ngày để miêu tả nhan sắc của đóa bỉ ngạn kia. Vẻ đẹp đó đúng là độc nhất vô nhị, có vẻ như trời xanh đã trau chuốt dung nhan nàng ta quá cẩn thận, một là xiêu quán hai là đổ đình. Có lẽ trăng cũng phải xấu hổ mà nép vào trong mây, mây trời cũng phải ghen ghét mà đổ mưa. Và còn nữa, chất giọng của nàng quả nhiên không làm Eli thất vọng.
"Xin chào. Có vẻ như người viễn phương đây là chàng trai được mời đến trong lá thư?" Nàng dịu dàng rằng, tay đưa một chiếc quạt đỏ thẫm che đi nửa phần bóng gương.
"Ồ đúng vậy. Cô là người trong trang viên này phải chăng?" Eli nói, cố gắng dùng giọng ôn hoà nhất trước một má đào.
"Vậy anh là Eli Clark." Nàng bỗng nhiên trầm giọng xuống, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Eli, chiếc quạt khiến cho anh không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng, điều đó khiến anh sởn tóc gáy.
Eli nhanh chóng lấy lại hơi thở bình tĩnh của mình và lại nói như thường, nhưng vẫn còn một chút sợ sệt đâu đó còn vương lại. "Đúng vậy. Cô là người sẽ dẫn tôi vào đúng không? Tôi có thể biết tên cô chứ?"
Nàng cười nhẹ một tiếng, càng làm cho Eli cảnh giác hơn, mặc dù anh cũng chẳng biết tại sao mình lại như vậy. "Tất nhiên là không, xin thứ lỗi. Anh không cần biết tên tôi làm gì, và tôi chẳng phải việc gì mà dẫn đường cho."
"Cứ đi vào cửa chính đi." Nàng tiếp lời.
Eli vẫn còn đang bất ngờ trước lời nói đó thì không biết tự lúc nào mà nàng đã áp sát vào người anh, điều này thật sự làm anh hoảng hốt.
"Nghe đây, làm ơn hãy nghĩ rằng cánh cổng tự mở, và anh không gặp người phụ nữ nào cả, chỉ có sương thôi. Rõ chứ, Eli Clark?"
Nói rồi, nàng dúi vào trong tay Eli một cái cài tóc trắng có hình hồ điệp, rằng: "Anh đã nhỡ bước chân vào đây rồi thì cũng có ngày sẽ gặp tôi. Nếu ngày mai gặp lại bóng hình người cũ, cành liễu này sẽ rất mong mỏi giây phút châu ngọc quay về Hợp Phố (1)."
Eli cảm thấy ngượng ngùng trước hành động của nàng, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng mục đích thật sự của nàng là việc gì đó khác chứ không phải thứ mà anh đang nghĩ. Nàng nhìn anh, rồi chầm chậm nhắm mắt lại và lui gót dần về phía đám sương lại bắt đầu kéo đến, cứ như chúng đang âu yếm ôm nàng vào lòng vậy.
Anh đang quay cuồng trong dòng suy nghĩ vô tận. Cô gái đó rõ ràng không hề bình thường, có khi nàng không phải là con người nữa. Dù gì đi nữa, anh chắc chắn rằng cô gái Nhật Bản này có thể sẽ ảnh hưởng không nhiều thì ít đến tương lai anh.
     ***
Chú thích:
(1): ý chỉ vật mất hãy quay về chủ sở hữu. Ở quận Hợp Phố (tên quận được đặt ra từ thời Hán, nay thuộc Quảng Tây). Ở Hợp Phố có rất nhiều ngọc quý, người dân thường tìm để đến Giao Chỉ đổi thức ăn. Lúc ấy bọn quận thú rất tham lam, bắt người dân mò ngọc nộp chúng. Khi Mạnh Thường đến thì ông bãi bỏ hết luật lệ cũ, người dân ngày càng yên bình nên không lâu sau thì ngọc châu lại quay về và họ tiếp tục quay lại công việc cũ. Ý cả câu: Cô gái ấy bảo Eli nếu khi nữa gặp lại nàng thì hãy trả cái cài tóc cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net