41. |Emily Dyer x Emma Woods|Em chưa từng yêu tôi bao giờ|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

💫Request for: Quả Bơ Tự Kỉ

----------------------------------------
"Gửi tới em, nàng Woods thương mến.

Giá mà tôi nói được tôi yêu nàng nhiều biết bao nhiêu.

Tôi yêu nàng lắm; yêu cách tiểu thư nâng tách trà đượm sắc hương hoa. Yêu cách nàng nhẹ nhàng lật từng trang sách quý dưới vòm trời lồng lộng, gìn giữ chúng tựa một vật thiêng liêng nhất trần gian. Tôi yêu cả khi nàng cười đến đôi mắt hờ nhắm và bàn tay nhỏ đưa lên che khóe môi, thầm thương nụ cười rạng rỡ như ánh dương cuối đường hầm. Tôi yêu nàng cả khi nàng cất tiếng gọi thân quen "Này Emily", nghe ngọt ngào hơn cả loại đường trứ danh nơi vương quốc Anh đầy tuyết.

Woods, nàng biết không khi tôi thương thầm bóng dáng mảnh dẻ của nàng, thương mái tóc ngắn màu cà phê sữa. Nàng biết không tôi quyến luyến chẳng rời đôi mắt xanh ngọc tựa hồ biển sâu của nàng; muốn ôm trọn tấm lưng nàng vào lòng mà thủ thỉ chuyện cành cây nhỏ đã vơi dần tuyết trắng. Hay chuyện nắng hắt lên đỉnh đầu biệt thự mỗi sớm mai, rực rỡ và đẹp tuyệt trần hệt như cách em cười với tôi mỗi tiệc trà chiều lúc bốn giờ đúng. Hay kể em nghe cả chuyện em hắt lên góc tim tôi màu ấm áp của ánh mặt trời, xua tan cả những lạnh lẽo ngày một lớn còn ngủ đông trong lòng? Hay kể em nghe về chuyện sóng vỗ dạt dào nơi biển khơi, bởi chúng dịu dàng và cũng lắm khi giận dữ nổi bão tố hệt đôi mắt nàng, tiểu thư nhà Woods.

Nhưng em ơi, tôi xin đừng gọi em xa cách là nàng nữa. Xin cho kẻ hầu vô danh này được một lần gọi nàng là "em thân thương" thật da diết, như cái cách một kẻ cô đơn trầm tư vì tình yêu của mình. Bởi tôi biết em sẽ chẳng để mắt đến tôi, một quản gia trung thành mà em hay tên Emily Dyer đâu, một kẻ si mê em đến điên rồ. Em sẽ không hay người vì em mà đắm đuối trong mộng tưởng là Emily em quen, không biết cả những thương nhớ mỗi ngày tôi nhờ cúc họa mi gửi tới em, nàng Woods. Tôi yêu em lặng thầm thế thôi, chờ phép màu xảy đến với mình. Đôi khi tôi thấy mình giống bồ công anh loài hoa em yêu, chẳng bao giờ có quyền quyết định vận mệnh. Bồ công anh nhờ gió đưa đẩy, tôi nhờ em viết tiếp bản tình ca dang dở của mình.

Nhưng không em ơi, thất vọng biết nhường nào khi tôi nhận ra bản thân với em chẳng bao giờ xứng đáng. Em thuộc về dòng dõi quý tộc, sao còn đủ thời gian xem hôm nay tôi đã vì em mà thay đổi nhiều biết nhường nào. Em thuộc về nơi nhung lụa và bánh ngọt trải dài đến cuối con đường hoa lệ, sao để mắt được một kẻ nghèo hèn cứ mãi vương vấn tòa biệt thự vì bị nỗi nhung nhớ choán đầy tâm trí? Em có bao giờ muốn gọi thân thương là Emily dấu yêu thay vì Dyer nghe buồn đến lạ, có bao giờ em muốn yêu tôi say đắm cùng tôi đi đến cuối cuộc đời? Nàng Boudoir Dream, như bao cuộc cá cược khác tôi từng vì em mà đành lòng chấp thuận; lần này chiến thắng thuộc về tôi, kẻ chắc chắn em chưa từng yêu tôi bao giờ.

Em sẽ yêu một chàng trai khác chăng, bởi tình yêu hai ta là cấm đoán. Em sẽ phải cưới một ông bác theo sắp xếp của cha mẹ chăng, bởi chuyện tình yêu em chưa một lần có quyền quyết định. Hay em sẽ yêu tôi chăng, yêu lấy tâm hồn từ lâu đã bị tình yêu ăn mòn mà mục rữa? Hay em sẽ chỉ mãi là một tiểu thư mơ mộng đúng với cái tên Boudoir Dream; rằng em chẳng yêu ai ngoài những viển vông về váy vóc và bánh ngọt. Nhưng dù em yêu ai, cũng xin em giữ vững nụ cười rạng rỡ màu nắng. Bởi đó là tất cả những gì tôi thuộc về; trái tim em, tâm trí em, điệu cười nơi em hay cả nhưng điệu nhảy trên nền nắng vỡ vụn trên đôi chân mang giày bệt xanh thẳm; tất cả của em, tôi đều thuộc về.

Nhưng em ơi, lá thư này sẽ đến tay em khi dinh thự sẽ thiếu mất một quản gia tên Emily Dyer. Tôi chẳng giam cầm bản thân được lâu hơn nữa trong chiếc lồng vàng son tràn đầy nhựa độc, khi mà nhận ra mình đang chết vì đau. Khi tuyệt vọng nhận ra tôi nào được em yêu bao giờ, chỉ có một mình cứ mãi vô vọng chờ em khắc khoải. Tôi phải rời khỏi nơi này thôi vì tôi sợ nhung nhớ sẽ bén lên tôi một ngọn lửa, đau đến quằn quại và thảm hại đến bi thương.

Tôi sẽ không yêu em nữa đâu, thưa nàng Woods tôi từng nguyện dành cả trái tim để vun vén đượm nồng một tình yêu vô vọng. Nhưng trước thời khắc ấy, tôi xin được ghi lại tất cả và gửi đến em. Vì tôi muốn em hay, từng có kẻ đắm vào đôi mắt em đến mộng mị chẳng còn đường ra nữa. Vì tôi muốn kể em nghe, không còn là chuyện đại dương bạt ngàn hay tuyết tan mỗi độ xuân về; mà về chuyện có người quản gia dùng cả sinh mệnh để thương nhớ một tiểu thư quyền quý.

.

Woods, hóa ra tôi yêu em nhiều hơn tôi nghĩ.

Tôi sẽ rời đi sớm thôi ngay khi hừng đông vừa hửng nắng, và ôm theo giấc mộng về nàng thơ của mình.

Emma Woods, chẳng còn cách nào để tôi ngừng yêu em.

Rồi sẽ nhớ em thật nhiều,
Emily      
Emily Dyer."

-----------------------
23.11.2020
Teazlie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net