[ Jack x Michiko ] Mập mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn luôn như vậy, khi màn đêm rũ màn che xuống thế gian. Một lần nữa, lớp sương mù mờ ảo sẽ lại bao phủ lấy trang viên tăng thêm sự âm u, lạnh lẽo đến rùng mình. Nhưng hắn đã sớm quen thuộc với sự lạnh lẽo này.

Jack đứng bên cánh cửa sổ đang mở toang, mặc cơn gió lạnh của trời đêm thi nhau thổi qua. Trên người chỉ vỏn vẹn một lớp áo sơ mi mỏng đã tháo bung ở phần trên, chỉ còn qua loa cài lại hờ hệt ở bên dưới.

Tựa người lên khung cửa sổ, hắn hướng ánh mắt về phía ánh trăng mờ ảo trên cao, len lỏi qua những tầng sương mỏng chiếu rọi đến thế gian này. Giống như người con gái ngày hôm đó đã bước ra khỏi làn sương mờ ảo đến bên hắn. Người con gái yêu kiều khoác trên mình bộ kimono đỏ rực tựa như bướm đỏ bay lượn trong áng sương, mê hoặc lấy bất cứ kẻ nào nhìn vào.

Nâng lên tách cà phê nóng còn đang tỏa ra trong không trung một làn sương mờ ảo, mang đến chút ấm áp bao phủ. Cảm giác này thật giống khi bàn tay của người con gái ấy vuốt ve khuôn mặt hắn, đôi tay mềm mại lại ấm áp khiến hắn càng thêm si mê.

Bất giác trong cái tiết trời lạnh lẽo của màn đêm, lại khiến hắn nhớ lại vài điều tưởng chừng đã lãng quên trong quá khứ. Hắn nhớ, Michiko từng nói, cảm giác được cầm trên tay một ly sữa nóng, vừa thưởng thức vị ngọt vừa đưa tầm mắt ra xa, ngắm nhìn khung cảnh là khoảnh khắc nàng thích nhất. Bởi lẽ, chỉ có khi ấy, Michiko mới có thể buông bỏ hết mọi suy nghĩ trong công việc của một thợ săn mà thật sự nghỉ ngơi trong sự bình yên.

Jack day trán, đoạn tình cảm mập mờ của hắn cùng nàng giống như một ly sữa, càng ngọt ngào lại càng mang lại lo âu. Mặc cho từ đầu, hắn đã nhận thức rõ, Michiko và hắn lựa chọn ở bên nhau cũng chỉ vì những lợi ích phục vụ cho mục đích riêng của bản thân. Giữa hai con người luôn kề cạnh nhau, lại chưa từng có sự tin tưởng, chỉ có duy nhất đôi mắt luôn mang theo sự dò xét đặt lên kẻ mang danh "người thương".

Hắn luôn cảm giác được một thứ được gọi là khoảng cách giữa hai người. Vốn dĩ ban đầu nó chẳng khiến hắn để tâm. Thế nhưng khi nàng lộ liễu để khoảng cách ấy tồn tại rõ ràng trước mặt hắn, hắn lại chẳng thể ngó lơ được.

Dẫu sao tình cảm có thể tồn tại ở nơi này đã là một sự hiếm hoi. Hà tất dung túng bản thân mê muội, lưu giữ hình bóng người con gái phương Đông ấy vào nơi tâm trí. Thôi thì dùng hiểu lầm để kết thúc đi mối quan hệ của đôi ta. Bởi vốn dĩ ngay từ ban đầu, mối quan hệ của hai người họ cũng chỉ dừng lại ở mức mập mờ, chẳng rõ là gì của nhau.

- Tôi đã phải lòng một kẻ khác.

Nâng lên ly cà phê đắng trong tay uống một ngụm. Cất lên giọng nói đầy chắc chắn, khẳng định tình cảm của bản thân đã thuộc về một kẻ khác mà không phải em. 

Michiko ngồi trên ghế, bất động trong vài giây. Nàng gấp lại quyển sách trên tay, đôi mắt đen sâu thẳm đặt trên người hắn hồi lâu không rời. Nàng vẫn luôn dành ánh mắt dò xét ấy cho hắn, chưa từng thay đổi.

- Ừm, em biết rồi.

Lời nói của Michiko khi ấy, chẳng có lấy một chút bận tâm. Ánh mắt cũng chẳng còn lưu luyến đặt trên người hắn dò xét thêm mà trở về với quyển sách dày trên tay. 

Michiko luôn là một người thông minh, nàng luôn nhận ra ý định trong lời nói của hắn. Thế nhưng vì sao lần này nàng lại nhẹ nhàng buông ra câu trả lời? Là do hắn diễn xuất quá tốt khiến nàng không nhìn ra lời nói dối? Hay vốn dĩ trong lòng nàng không có hắn, cho nên dù nhìn ra cũng không muốn cùng hắn lãng phí tình cảm mà tiếp tục?

Hóa ra, khoảng cách giữa hai chúng ta xa vời đến thế sao? Còn không đủ để hắn một lần ôm lấy cơ thể mảnh khảnh ấy vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương mê hoặc tỏa ra từ trên người như hắn luôn đặt trong tâm trí.

Nhìn xuống tách cà phê đắng đã trở nên trống rỗng. Hắn xoay người rời khỏi, giống như ngày hôm ấy hắn bước đi, buông xuống một mối quan hệ mập mờ cùng người con gái mà hắn đã từng say mê suốt bao tháng ngày qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net