[ Wuchang x Emily Dyer ] Sủng ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ít kẻ sống sót tồn tại ở trang viên này may mắn nhận được sự sủng ái của thợ săn. Dịu dàng có, chiếm hữu cũng có. Nhưng mà còn tùy thuộc vào độ yêu chiều của thợ săn dành cho họ, mới có thể nắm chắc được một tia hi vọng sống sót rời khỏi đây.

Aesop là một ví dụ điển hình chẳng hạn. Trận đó, tôi đã nghĩ bọn tôi đã nắm chắc phần thắng trong tay. Bởi người duy nhất còn chưa thoát thân, chính là bảo bối được cưng chiều của hai vị thợ săn tham gia trận này - Jack và Michiko. Nhưng khoảnh khắc Michiko thẳng tay ném Aesop Carl lên ghế trước sự ngỡ ngàng của Jack, tôi chợt hiểu ra, không phải bất cứ thợ săn nào cũng sủng ái bạn đến mức có thể chấp nhận thua cuộc để bạn rời đi.

Hay như Eli, Hastur yêu quý cậu ta nhưng không có nghĩa ngài ấy cho phép cậu ta được rời khỏi đây. Gặp phải ngài ấy, tôi hiểu rõ bản thân sẽ không thể sống sót, hoặc giả sử như có sống sót rời khỏi, người ở lại làm vật tế cũng là cậu ấy - Eli Clark.

Sự sủng ái của thợ săn dành cho bạn, cũng được xem là một loại vinh hạnh ở nơi này đi. Bởi vốn dĩ, mỗi thợ săn đều chỉ sủng ái một hoặc hai người. Nhưng một số người sống sót lại có thể vinh hạnh chiếm giữ được sự sủng ái từ nhiều thợ săn. Điều này thật sự rất hiếm hoi ở trang viên.

Jack khá yêu chiều Helena, Michiko cũng có phần cưng chiều hơn người đối với Aesop. Mà cậu ta lại thường xuyên ở cạnh Helena, vì thế mà sự sủng ái của Jack lẫn Michiko đều dành cho hai người bọn họ. Có lẽ tôi cũng được xem là may mắn khi nhận được sự sủng ái từ cả hai vị Hắc Bạch Vô Thường nhỉ?

Tôi nhớ, cái ngày bắt đầu tháng năm nhận được sự sủng ái của Phạm Vô Cứu. Ngày hôm ấy, bọn tôi có trận đấu ở công viên Ánh Trăng.

Đứng ở trên lầu hai của rạp hát, nhìn ngài ấy đang săn đuổi đồng đội mình. Mà gọi là săn đuổi cũng không phải, tôi nhìn thấy sự phân tâm trên khuôn mặt ngài. Từng đòn đánh tung ra đều mang theo một chút tùy hứng, giống như là chỉ muốn đuổi kẻ quấy rầy kia đi.

Kreacher sau một hồi dập gần hết nửa số ván ở khu vực này vào mặt ngài ấy cũng vui vẻ mà chạy thoát khỏi đây, tôi có thể nghe thấy tiếng cười không chút thiện cảm của ông ta vang lên bên tai mình.

Bản thân vốn dĩ định lẳng lặng rời đi theo Kreacher nhưng lại bất cẩn trượt tay khỏi thành cửa sổ mà rơi xuống đất. 

Tôi sợ đến thất sắc, cứ tưởng bản thân phe này đã chịu không ít chấn thương bởi tư thế tiếp đất không phù hợp. Nếu thật sự cắm đầu xuống đất, có khi sẽ thiệt mạng luôn không chừng? Cái chết như vậy thật không cam lòng nổi mà!

Nhưng mà tôi sau đó, không có tiếp đất, bản thân cũng không có chút đau đớn nào truyền đến. Thở phào một tiếng tự chúc mừng sự may mắn của bản thân vừa vượt qua một kiếp nạn. 

Tôi chậm rãi mở mắt, khuôn mặt của ngài Vô Cứu là thứ đầu tiên tôi nhìn thấy. Lúc đó tôi không phản ứng nổi, cứ ngây người ra nhìn ngài ấy. Mà khuôn mặt ngài ấy cũng thoát một tia kinh ngạc nhìn tôi. 

Đôi mắt đang hướng về phía tôi thật đẹp, chứa đựng một sự mạnh mẽ đến nao lòng. Tôi còn chưa kịp thoát khỏi nó, ngài đã không nương tay mà vứt tôi xuống đất.

Cơn đau trên người truyền đến khiến tôi một phen tỉnh ngộ. Nhưng cũng không đủ để trái tim thoát khỏi sự bùng nổ nhịp đập vì vẻ đẹp của ngài. 

Tôi quay đầu nhìn vị thợ săn vừa không chút thương tình vừa vứt tôi xuống đất, đôi mắt nửa phần uất ức nhìn ngài ấy. Cứ ngỡ nam nhân phương Đông các ngài xem nữ nhân như hoa, vậy mà nâng niu một chút ngài cũng không có. Mông tôi vì ngài đau chết rồi này!

- Ngươi nhìn cái gì, còn không mau nhảy đi?

Vô Cứu nhắc, tôi mới nhận ra bên cạnh mình là cửa hầm đang mở rộng. Nhìn bên dưới đen hung hút, tôi có một phen sợ hãi. Nói thật mấy lần trước đều là gấp gáp nhảy thoát thân, lần này mới có dịp nhìn kỹ. Độ cao này thật sự nhìn không thấy đáy, cảm giác rất hãi hùng!

- Nó dịch chuyển đến đây khi nào vậy?

- Vừa nãy, nếu không phải chỗ này, ta đã vứt ngươi lên ghế.

Ngài ấy thật sự không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả, mà cũng đúng, vốn dĩ thân phận của hai chúng tôi cũng không phải người bình thường. Một kẻ đi săn và một kẻ bị săn, lấy đâu ra dịu dàng để đối đãi lẫn nhau cho được.

Ngẩng đầu nhìn Phạm Vô Cứu, tôi nhẹ nhàng mỉm cười cảm ơn người rồi nhảy xuống hầm thoát khỏi trận đấu.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi lần gặp lại trong trận đấu. Dù cho ngài Vô Cứu có giết tôi hay không, tôi đều mở miệng nói chuyện với ngài ấy vài lần, kết thúc đều là ba chữ "Cảm ơn ngài". Không biết có phải vì thế hay không, tần suất tôi được ngài ấy tha mạng gần đây là khá nhiều, cho dù là thắng hay thua, ngài đều để tôi sống sót rời khỏi.

Phạm Vô Cứu, thật sự cảm ơn sự sủng ái của ngài dành cho tôi rất nhiều! Vì thế tôi cũng tự giác sau trận đấu chạy đến chỗ nghỉ ngơi của thợ săn giúp ngài băng bó.

Mà cũng vì thế mà tôi cũng dần thân thuộc với ngài Tất An. Nếu so sánh giữa tính cách của Vô Cứu và Tất An thật sự là một trời một vực. Khác hẳn với Vô Cứu, Tất An lúc nào cũng dịu dàng cả, từ lời nói cho đến hành động, tất cả sự sủng ái từ ngài ấy đều có thể cảm nhận thật rõ ràng. 

Tất An rất thích đọc sách và chơi đàn cầm - một loại nhạc cụ phổ biến của phương Đông. Từng giai điệu ngài gãy lên đều mang theo nhiều màu sắc khác nhau. Nó có thể đưa con người đến chốn bồng lai tiên cảnh nhưng cũng có thể đưa con người về nơi hiu quạnh, lạnh lẽo.

Ngoài việc chơi đàn, ngài còn thường xuyên cùng tôi nói về thảo dược. Ở phương Đông các ngài có rất nhiều loại thảo dược tốt, được cùng ngài trao đổi về chúng thật sự là vinh hạnh. Tôi cảm thấy bản thân vẫn chưa thể hiểu rõ hết về y dược, còn phải học tập rất nhiều thứ. Sau này đều phải nhờ ngài Tất An giúp đỡ tìm hiểu về thảo dược phương Đông rồi, chỉ mong tôi không làm phiền ngài ấy.

Tôi yêu những khoảnh khắc được bên cạnh hai người, yêu cả những hành động và lời nói hai người dành cho tôi. Mặc cho đôi lúc chẳng dịu dàng, mặc cho đôi lúc thật khó hiểu. Nhưng Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu, cảm ơn hai người vì tất cả sự sủng ái đã dành cho tôi.

Tôi yêu hai người, làm ơn, đừng rời xa tôi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net