~Special Chapter~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên OTP: [LuchiNor]

Người đề nghị: Chị hai mình, bạn bè mình và một số người đặc biệt (nói thẳng ra là fan ẩn ấy). Tại cặp này thú vị lắm :>>

Ý tưởng: Anh Shiroaki (anh ba của clan), mình và Midorina (bạn cùng clan)

Chỉnh sửa: một học sinh lớp 2, nó biết cách bắt nạt mình đấy mọi người ạ :'>>

Tác giả chính: Akari nè~

Bối cảnh: Thế giới hiện đại + phi thực tế

Cảm hứng từ bài hát: East of Eden - Zella Day

Warning: Nhân vật OCC, bằng một cách nào đó mà bài hát mình đã dịch theo ý của mình để có thể hòa hợp hơn với couple này. Đừng ai hỏi rằng "Sao nội dung bài hát lại khác nhé" :'))

                    Có sự xuất hiện của các OTP khác, nhưng đừng lo, cả đám chỉ là "diễn viên quần chúng" thôi =)))

__________________________________________________

Từng bước nhấc chân trên tấm thảm đỏ

"Cô đã lộ bản chất thật của mình rồi nhỉ...

Cũng nên nhanh chóng kết thúc nó thôi nào~

Trong tay tôi...

vẫn đang giữ đoạn phim trong con hẻm nhỏ ấy

Từ bỏ đi, quan hệ hai ta chỉ là kẻ thù thôi mà?... "

Giai điệu vang lên trong căn phòng tối u tối mù, lạnh lẽo đến mức đánh sợ. Tiếng nước tóc tách, vang lên lớn đến mức ai cũng có thể nghe lấy nó. Nó như đang gào thét cuộc sống của anh ta bất công đến vậy...
- Norton Campbell! Cậu nợ tiền thuê nhà 2 tuần rồi đấy!!
- Tôi biết...

Tâm trạng Norton lúc này như vỡ vụn... Người anh yêu đã phản bội, anh chẳng còn luyến quyến gì với cái cuộc sống vô tâm này nữa. Anh đưa tay, nhấc chiếc điện thoại tối màu, khẽ lướt từng ngón tay sang nhiều số điện thoại khác nhau... Rồi dừng lại tại một hình đại diện xem như là bạn cùng lớp...
- Naib! Gọi William và mọi người đi! Tớ muốn nói chuyện với các cậu...
- Đ... Được thôi... Cậu muốn đi đâu?
- Đâu cũng được...
- Vậy đến công viên không?

Norton không đáp lại, đôi mắt anh có chút co giật... Anh không hề muốn đến cái nơi đó, vì đó có thể khiến anh nhớ nhiều kí ức không mấy là vui vẻ
- Đừng! Đi đâu cũng được chứ đừng đến công viên
- Được rồi, tớ sẽ hỏi Eli! Lát nữa cả đám thống nhất địa điểm thì tớ nhắn cho cậu sau
- Ừ... Cảm ơn...

Naib và Norton đồng thời cúp máy, anh đưa tay nhấc ly rượu lên cho một ngụm vào miệng... Đôi mắt của anh cứ nhìn chăm chăm về một nơi nào đó, trông như một căn phòng thí nghiệm, anh nhìn nó một hồi lâu, rồi chợt gục mặt xuống bàn...  Tiếng thở nghe như đều đặn nhưng nặng nề biết bao...
"Đến quán Bar nhé? Demi mời kìa!"

Bất chợt chiếc điện thoại của anh rung lên, anh nhanh chóng nhấc máy xem Naib trả lời thế nào...
"Ở đâu thế? Các cậu thống nhất rồi sao?"
"Kìa? Bạn bè cùng lớp mà không check tin nhắn trong lớp là sao?"

Đến đây Norton mới hiểu ra gì đó, anh đưa tay tìm nhóm lớp mình rồi ấn vào xem... Cứ nghĩ cái nhóm này tạo ra chỉ để trưng thôi chứ... Ai ngờ giờ đây nó còn có tác dụng này nữa... Vừa vào ứng dụng thì nhóm "Anh em cây khế 🌳" đã xuất hiện đầu tiên rồi
"Này! Norton như mới thất tình ấy? Có ai đi chơi không kìa?" - Naib
"Hể? Yêu nhau từ lớp 10 sao mới ra trường vài hôm mà chia tay rồi??" - Aesop
"Nào! Aesop nói thế không được đâu!" - Eli
"Thế đi công viên chứ? Tớ đang ở đấy?" -William

Tin nhắn của William có vẻ được thả nhiều icon mặt cười (🙂) nhất. Norton mặt vẫn lạnh như băng, anh không hề chú ý đến những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn mà cứ tự nhiên đưa chân xuống... Từng mảnh cắt ngang chân anh nhưng có vẻ nó không khiến anh cảm thấy đau đớn, bởi vì nơi đau nhất chính là trái tim anh lúc này...
"Không không không!" - Naib
"Thất tình tại công viên ấy ở đó mà tập trung tại đấy??" - Naib
"Thất tình ngay chốn đông người, hẳn là đang đau khổ lắm..." - Eli
"Vì cậu ta xứng đáng thế thôi, ai kêu có bồ trước làm gì?" - Aesop
"Còn nhắn kiểu đó nữa tớ kick cậu ra đấy? Tớ nhớ là lúc cậu ta còn đơn phương cậu cũng biết yêu thầm thầy Jos mà??" - Naib
"Chuyện cũ đừng lôi ra, kệ đi" - William
"Thế muốn đi đâu đây? - Aesop
"Lên group lớp hỏi đi, xem Demi có online không?" - Eli
"Sao không ib?" - William
"Để cả lớp cùng biết rằng chúng ta vừa có một đứa bạn vừa thất tình, vừa tiện lợi tạo buổi họp mặt luôn đi" - Naib

Tin nhắn của Naib, Norton đưa tay thả một tim vào đó. Chỉ trong thoáng chốc, khóe môi anh như vừa khẽ cười... Anh biết hoàn toàn có thể tin tưởng vào đám bạn của mình mà, dù gì đi chăng nữa thì bạn bè anh sẽ không bao giờ phản bội lẫn nhau cơ mà... Anh đưa tay định nhắn lại cho đám bạn mình gì đó, nhưng nội dung đã nhập xong mà anh vẫn còn chần chừ, cuối cùng lại không nhắn gì cả... Ngay sau đó, bên ngoài đã hiện lên một tin nhắn mới...
"Rồi đi mấy giờ? Tại quán XXX đúng không?" - Emily
"Phải rồi, nay tớ mở quán cả đêm nha, cần cứ đến đấy" - Demi

Gần như cả lớp đều thả một hình trái tim cho tin nhắn này, cả Norton, anh phải nể một điều rằng bí mật khai cho bạn thân thì thế nào cũng đồn ầm cả lớp... Lúc này tâm trạng Norton đã có chút thay đổi, có vẻ là tích cực chăng? Anh thật may mắn khi có đám bạn như này...

Norton chao đảo, cố gắng uống từng viên thuốc giảm đau, rồi mới từ từ sơ cứu các vết thương dưới chân mình mới đi thay đồ... Bây giờ mới là gần trưa, Norton định sẽ tạt qua trường đại học một lát rồi rời đi chuẩn bị tiếp công việc của mình... Trên cả đoạn đường đi, mọi nỗi đau và sự chèn ép tình yêu giữa cuộc sống như được thả lỏng dù chỉ một chút, nhưng cứ theo thói quen đi đến con đường mà hai người từng cặp kè đi quá...
- Thật ngu ngốc...

Norton lẩm bẩm, thù hận chính mình năm xưa đã yêu một cô gái xinh đẹp đến thế? Vậy cái kết là gì? Sự phản bội của ả ta đã đập chết trái tim ấm áp của anh... Anh không muốn phải chia sẻ cái tình cảm này cho ai nữa, cuộc sống đã quá mệt mỏi rồi..

*rầm*

Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, Norton mặt đập mặt người đàn ông khác... Người kia hốt hoảng, ngại ngùng xin lỗi anh... Anh chẳng bận tâm về người kia, chỉ khua tay bỏ qua rồi quay chân trở về cổng trường... Người kia, ánh mắt sắt lẹm nhìn theo bóng hình nhỏ bé nhưng đôi vai vác đầy tâm tư ẩn giấu sau cái nụ cười ngọt ngào kia...

- Luchino!! Sao lại trân trân ra thế?
- À... Joseph đấy à?
- À à cái đầu nhà cậu! Mary chờ cả buổi ở cổng sau kìa!!
- Vậy à? Nãy giờ tớ định ra đến cổng trước cơ
- Có bị khùng không? Ra đến cổng trước là gặp học trò cũ của tớ đấy
- Sao thế? Gặp lại không vui sao?
- Không phải, nhưng chúng đang họp lớp, chúng ta cũng thế, sao mà dám xen vô được??
- Có lí

Joseph và Luchino rời đi, nhưng có vẻ gã vẫn chưa thể gác cái nụ cười nhẹ nhàng nén đau thương đó ra khỏi đầu mình được... Gã vẫn đang mong đến buổi họp lớp đây, nhỡ đâu có duyên gặp lại thì sao...?

Buổi họp lớp của Norton nhanh chóng được tổ chức, dù gì cũng là bạn bè cũ, vả lại ai cũng đủ tuổi đi Bar rồi nên cả đám ai nấy cũng kêu gọi rượu bia về với tay mình... Chỉ riêng anh thì lại...
- Sao lại không uống? Uống giải sầu đi anh bạn!! (William)
- Th.. Thôi... Mất công lắm tớ mới vác cái xác tới đây mà không say đó
- Hể!!! Vậy là cậu đã uống tại nhà?? Thằng tồi!!

Naib lao lên vò đầu Norton một trận, ít nhất được thả lỏng cùng bạn bè quả thật là những buồn đau trước đó cũng tan theo...
- Nào! Uống vài ly chứ anh bạn!! (Demi)
- Cho tớ ly rượu vang trắng thôi
- Chà~ Vẫn còn sầu con ả đó sao? Bỏ đi bỏ đi, đồng tính chính là châm ngôn đấy
- Có cái đầu cậu, có chết tớ cũng không chạy theo đồng tính các cậu!!

Vừa nói, Norton đứng dậy đập bàn chống đối cái tình yêu của hầu hết các thành viên trong lớp mình. Ai cũng có thể thông cảm cho anh lúc này, vì tâm trạng giờ đây của anh rất mệt mỏi là đằng khác, nên việc cáu gắt với mọi người cũng là chuyện bình thường...
- Xin lỗi...

Nói xong, anh quay chân vơ lấy một ly cocktail rồi tiến thẳng ra đến ban công ngắm ngôi trường mình từ phía xa kia...
- Nhưng đó là rượu của tớ mà?? (Emma)
- Thôi nào, cậu ta giờ không ổn đâu, lúc này mà đề cập đến cô ta cũng chẳng ổn chút nào
- Con gái con đứa, được cái ngoại hình dễ thương chứ thương đâu có dễ? Thế quái nào con ả đó thích đâm sau lưng thế nhỉ? (Naib)
- Do vụ cháy nổ đó thôi, giá như cậu ta biết trước tương lai như thế nào thì vứt con ả đó ở trong nhà luôn đi. Cứu làm gì rồi giờ bỏng cả nửa mặt, còn bị ả ta xúc phạm đá ra đường nữa chứ? Cô ta có phải là con người không vậy? (Martha)
- Mất công hiến tất cả chỉ để nuôi một con điếm, giờ lại bị phản bội. Dừa lắm (Vera)
- Đừng nói thế chứ, để yên cho cậu ấy đi, nếu không cậu ấy lại vô cạo đầu cả đám cũng nên đấy (eli)

Mọi người lại chìm đắm trong những ly rượu ngọt ngào thắp sáng đường đi. Ai cũng muốn Norton có một tình yêu vĩnh cữu nhưng có vẻ khi anh mất đi niềm tin vào tình yêu thì không một ai có thể kéo anh về thế giới này được nữa...

Gió vẫn đang thoảng trên ban công, tay Norton nhâm nhi ly rượu khi nãy mang đi, anh không còn gì để luyến quyến thế giới này nữa, muốn chết quách đi cho rồi...
- Này! Tôi tưởng cậu có buổi họp lớp? Sao lại ở đây?

Một giọng nói khá trầm nhưng... cũng rất ấm áp vang lên từ phía sau. Anh không quay đầu nhìn, cứ đăm đăm về phía trước trả lời...
- Tôi đã chán ngấy cái thế giới này rồi. Chẳng còn gì cho tôi khám phá nữa
- Cậu đã nghĩ về đồng tính chưa? Bạn bè cậu ai cũng thế
- Tôi không chấp nhận nó!

Nói đến đây, cuộc trò chuyện bỗng im bặt đến bất ngờ, cả anh và gã đều không nói được gì... Hai người cứ nhìn về phía ngôi trường mà cách đây vài phút trước hai người còn đụng nhau...
- Luchino Diruse! Hân hạnh được gặp
- Norton Campbell! Rất vui được gặp...

Cảm thấy nói chuyện hợp lí, gã tự nhiên đưa ra một chai rượu vang đỏ... Anh nghiêng đầu, ra vẻ như mình không hiểu...
- Uống một chút không? Cảm giác vui hơn chút đấy
- Vậy à? Cho xin một ly

Hai người đưa ra hai ly khác nhau, vừa uống vừa than thở về cái cuộc đời này không đáng để anh sống. Sinh ra đã là trẻ mồ côi, anh may mắn được một cô gái cứu sống và nuôi anh đến tận bây giờ... Hiện tại cô là một vũ công, có vợ là một thành viên cùng lớp - Michiko Donelly và Helena Adams. Nói gì thì nói chứ anh không hề dị ứng với đồng tính, nhưng anh cho rằng anh lại không hợp với nó...
- Chán đời sao? Muốn chết không?
- Muốn! Sợ không ai đào mộ...
- Andrew để trưng à?
- Cậu ta theo Victor! Còn nữa mà
- Sao thế? Muốn chết theo cách nào?

Norton đăm chiêu nhìn Luchino, chợt khóe môi anh khẽ mỉm cười. Đây rồi... Nụ cười đó... Gã đang mong khuôn mặt này luôn mang nụ cười bên mình...

- Tôi muốn tra tấn cuộc sống này! Có cách nào để tôi chết từ từ một cách đau đớn nhất không?
- Không biết, nhưng nếu cậu muốn thì tôi có thể

Vừa nói, Luchino vừa đẩy cho Norton một tấm danh thiếp... Là giám đốc phòng thí nghiệm thuốc độc sao?...
- Thuốc độc à? Do anh đặc chế?
- Không hẳn, đám bạn tôi cũng nhúng tay
- Thế anh muốn tôi làm gì?
- Làm thí nghiệm đi

Một câu trả lời thẳng thắn từ Luchino, lúc này đôi đồng tử của Norton có giãn ra như vô cùng sốc trước lời đề nghị này... Gã biết anh vẫn sợ cái chết, nên gã đã bật cười trước cái phản ứng thú vị đó, rồi đưa tay xoa nhẹ mái tóc màu nâu sậm đó...
- Cứ suy nghĩ đi! Tuổi cậu vẫn đang phát triển sự nghiệp, đừng bi quan như thế. Nhưng nếu muốn chết đến thế, hẹn cậu lúc 9 giờ tại ga Hailway...
- Ờ... Ừm...

Nói xong, Luchino đứng dậy, dọn dẹp những ly thủy tinh. Norton thấy thế cũng đứng dậy phụ gã một tay... Cảnh này vô tình một trong những người bạn bắt gặp được...
- Được đấy chứ? Ai thế chị Michiko?
- Là giám đốc điều chế thuốc đấy! Coi vậy thôi chứ thuốc anh ta chế ra cũng có tác dụng lắm
- Thuốc gì vậy ạ?
- Phi thế giới, thuốc xóa kí ức. Nhưng nó vẫn đang trong hành trình hoàn thành
- Xóa kí ức sao? Nhỡ đâu...
- Hiện tại nó chưa hoàn thành đâu, vì thế cần có ai đó làm thì nghiệm để họ biết rằng họ đang đến bước nào
- Em hiểu rồi...

Phải... Một loại thuốc phi thế giới, nhưng Norton tin vào nó... Anh muốn phá nát cái thế giới thối rữa này, anh đau khổ vậy là quá đủ rồi... Hai người chia tay nhau tay cửa quán Bar...
- Hẹn lúc gặp lại, tôi chờ cậu...

Như con mãnh thú đang tìm kiếm...

Từ bên Phía Đông địa đàng, tôi đến anh ngay đây!!!

Sáng hôm sau, đúng như lịch hẹn, Luchino đã có mặt để chờ người cần chờ... Nhưng có vẻ Norton đến trễ nữa rồi, gã còn nghĩ rằng anh đã nghĩ lại... Sẽ yêu cuộc sống này hơn...
- Xin lỗi tôi đến muộn. Tôi cần phải dọn nhà nữa...
- Có vẻ tôi mừng hụt rồi, cậu chắc với quyết định của mình chứ?
- Quyết định của tôi, tôi tự biết chắc hay không?

Cặp mắt đó ăn sâu vào tâm trí gã, gã chợt nhếch môi cười rồi đưa tay mời cậu bước lên tàu... Địa điểm tiếp theo chính là khu thí nghiệm... Thứ thuốc chết người...
- Cậu sẽ không bỏ chạy chứ?
- Không! Nếu có chết, tôi muốn yên nghỉ dưới tay anh, ánh sáng của tôi...

"Ánh sáng của tôi"... Từ khi nào mà Luchino trở thành ánh sáng của Norton? Nhưng gã không quan trọng, quan trọng là gã... từ khi nào mà quan tâm đến con người bất cần đời như này?
- Vậy sao? Vậy tôi sẽ không nương tay đâu đấy...
- Ừm... Tôi chờ...

Hai người vẫy tay tạm biệt nhau, Norton tiến thẳng vào phòng khám sức khỏe và vô tình gặp lại người quen...
- Cô... Mary?
- Ah... Cậu Norton? Đừng bảo với tôi là...
- Phải! Em nghĩ giám đốc nơi này cũng đã nói rồi...
- Vậy là em chọn nó? Cô nghĩ là em đã suy nghĩ lại đấy...

Anh trầm ngâm, nhớ lại trước khi đến đây mình đã nghĩ gì... Một suy nghĩ đơn giản, nhưng không khiến anh thoải mái hơn... anh cũng muốn thử cảm giác của bạn bè mình, cảm giác nằm dưới một người đàn ông khác là như thế nào...
- Em ngồi đi! Cô sẽ khám sơ qua sức khỏe của em rồi bàn về chuyện thí nghiệm sau
- Thuốc xóa kí ức phải không ạ? Em cần thử ngay lập tức...

Đôi mắt vô hồn nhưng mạnh mẽ xoáy sâu vào Mary, cô không thể cất thêm bất cứ điều gì nữa... Chỉ đành kéo nhẹ chiếc vòng cổ xuống cho vừa khít rồi lên tiếng...
- Không được! Nhỡ đâu em chết liền, rồi sao hoàn thành ước nguyện?

Phải rồi nhỉ? Norton muốn tra tấn cuộc sống cơ mà... Anh nắm chặt tay lại, cắn răng câu thêm giờ để chuẩn bị bước vào cuộc chiến thật sự...
- Được...

Hai tiếng trôi qua trong im lặng, Luchino cứ lia mắt sang phòng sức khỏe của Mary mà trông mong một điều gì đó... Cuối cùng gã chỉ đành thở dài rồi quay ghế gọi điện cho Emily - cựu lớp trưởng năm 3...
- Alo! Thầy gọi em sao? Hay nhấn nhầm số?
- Không nhầm đâu Emily! Thầy có chuyện muốn hỏi
- À vâng ạ! Thầy muốn gặp mặt các nhân chứng luôn không? Hay chỉ cần kể là được?

- ..... Tôi muốn gặp các nhân chứng, hẹn các em ở quán cà phê lúc 3h chiều nay
- V... Vâng...

Emily nhanh chóng cúp máy, kế bên cô cũng là người bạn cùng lớp, Emma...
- Thầy Luchino gọi chi thế?
- Chắc hỏi về vụ Norton thôi... Bằng một cách nào đó mà chị có ác cảm với việc này...

Có việc gì đi chăng nữa thì Norton vẫn sẽ ổn thôi... Cái cuộc đời này đã đâm quá nhiều mũi tên vào cơ thể nhỏ bé của cậu rồi... Sau gần 3 tiếng kiểm tra sức khỏe 11 lần, Mary thở dài nhiều hơn... Cô đưa tay ra hiệu cho Norton ngồi im đó rồi mang tập hồ sơ đi tìm gã...
- Mary? Sao rồi?
- Không được, sức khỏe cậu ta quá yếu, thậm chí còn có thể dẫn đến cái chết nếu chúng ta thử quá liều đấy...
- Yếu đến mức đó? Năm 4 cậu ta còn sung sức đánh nhau cơ mà?
- Năm 4 là năm 4!! Giờ cậu ta không đủ sức để chịu nó đâu...

Gã trầm ngâm, suy nghĩ một hồi lâu... Đã hứa thì phải làm được, nhưng nếu anh cứ muốn tra tấn cái xác đến vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác...
- Cứ thực hành đi! Gọi Violetta đặt sẵn một giường phòng trường hợp xấu
- Đ... Được...

Mary thở hắt, không hiểu vì sao học trò cũ của mình lại muốn bỏ đời đến như thế. Cô chỉ đành gọi cho Hastur, Jack và Joker chuẩn bị thực hành thí nghiệm ngay lập tức... Nghe được tin này, Norton đoán rằng sức khỏe anh không hề có vấn đề, một sự vui vẻ chút ít chảy trong lòng anh..
- Gặp học trò cũ sao? Tự sát à? (Jack)
- Nào Jack... Nếu muốn thì cứ hỏi vợ cậu ấy (Mary)
- Nói chung là cậu ta muốn giết cái xác đó một cách dài dẵn nhất? (Hastur)
- Ừm... Đành nhờ 3 cậu, tớ không cản nổi...
- Được rồi... (Joker)

Cả 3 người không biết phải làm sao trước tình thế này, dù gì cũng là học trò cũ, giờ lại đem ra làm vật thí nghiệm thì... không phải là ý hay cho lắm, nhưng nếu đã thật sự muốn bỏ đời đến vậy thì đành thôi chứ biết làm sao...

Cuộc thí nghiệm được tiến hành ngay sau đó, bây giờ mới là 2h chiều, tất cả các thành viên của trụ sở, nói đúng hơn là các cựu giáo viên của Norton đều đã tập trung để quan sát cuộc thí nghiệm lần này... Trái tim có chút đau nhói, thân từng là giáo viên cho cậu học trò mà giờ lại là chủ nhân của cuộc thí nghiệm... Động cơ đã khởi động, từng cánh tay robot đưa nhẹ nhàng đậm một mũi thuốc mê lên cổ anh... Trong cơn mơ màng, anh nhớ đến câu nói cuối cùng khi anh và cô ả vẫn là người tình của nhau...
- Em sẽ không bỏ anh đâu!!

Giọt nước mắt khẽ rơi, thấm sâu vào trong chăn mền... Cuối cùng cũng đã ngủ... Đến lúc thực hiện bước 2 rồi...

Đôi mắt màu đục từ từ mở ra... Kế bên là Luchino và cô Mary... Thấy anh đã tỉnh lại, cô Mary liền vui mừng báo tin cho tất cả mọi người...
- Ch.. Chuyện gì...
- Kí ức không thay đổi! Thí nghiệm thất bại...

Nghe đến thí nghiệm thất bại, Norton chợt nghiến răng... Tự trách bản thân chẳng làm được gì, anh lia mắt sang Luchino, định nói gì đó nhưng lại im lặng...
- Các cậu ra trước đi, tớ sẽ ở đây chăm sóc cậu ta
- Nhưng mà... Sức khỏe cậu ta không ổn đâu, vừa rồi là cú sốc khá mạnh đấy (Violetta)
- Đừng lo, cứ để cho tớ

Luchino cười, lần đầu tiên Norton nhìn thấy nụ cười của gã rõ đến thế... Mọi người đều nhìn thấy điều đó, đôi mắt anh đã có chút thay đổi... Cả đám chỉ lần lượt kéo nhau ra ngoài để lại không gian riêng tư cho cặp đôi chuẩn bị thành lập...
- Em ổn chứ Norton?
- Em nghĩ em ổn...
- Em thấy sao?
- Mệt mỏi trong người, một chút khó thở...
- Tác dụng phụ đấy!
- Vậy à..? Chuyện gì đã xảy ra?
- Sau khi thử nghiệm thì chẳng có gì cả, nhưng sau đó thì em bỗng ho rất nhiều máu. Violetta đã cầm cứu kịp thời rồi...
- Sao không để tôi chết luôn đi??

Norton như mất bình tĩnh, lao lên nắm chặt cổ áo Luchino hét thẳng vào mặt gã...
- Cậu chán đến thế sao?
- Phải! Thế giới.. tôi chẳng còn gì để luyến tiếc nữa...
- Chẳng còn? Cậu vẫn còn bạn bè, còn chúng tôi, tại sao cậu lại muốn bỏ...?
- Tôi không biết, nhưng... Chính tôi có thể gây ra phiền muộn cho rất nhiều người, kể cả bạn bè tôi..
- Phiền muộn?

Norton im lặng, không nói gì... Anh nhẹ buông cổ áo Luchino ra rồi lại chìm đắm vào suy nghĩ của quá khứ. Phải... Chính anh đã gây ra thảm họa này, nếu như năm đó anh không để Naib và William ra ngoài thì căn nhà của cả hội sẽ không cháy nổ, cả anh cũng không bị bỏng nửa mặt... Nếu hai người có khả năng chiến đấu không rời đi vào ngày hôm đó, thì chắc chắn bạn bè anh... sẽ không ai có nỗi đau trong lòng rồi...
- Aesop để lại sẹo, Eli thì không thể di chuyển vì chân cậu ta vẫn đang trong thời gian điều trị... Lỗi tại tôi... Tất cả là tại tôi...

Thuốc không hề có tác dụng, thậm chí còn khiến tâm trạng Norton như bấn loạn thêm... Anh sắp bật khóc đến nơi, anh ước gì lúc đó anh không đuổi William và Naib ra ngoài thì chuyện này đâu có xảy ra...
- Cậu đâu phải là nhà tiên tri. Cậu cũng chỉ là con người như bao người khác, cậu đừng đổ lỗi cho bản thân, chuyện gì qua rồi thì cứ để nó ngủ yên, vì cậu là Norton Campbell mà
- Không... Tôi đã gây ra quá nhiều thảm họa, sinh ra tôi là sai lầm của đức trời...

Luchino im lặng, gã chú ý nét mặt của Norton trong cả buổi nói chuyện rồi dứt cuộc nói chuyện bằng một câu gây ấm lòng anh...
- Nếu cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net