Khởi đầu 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn hào hứng, khoé môi không ngừng cong lên tạo hình nụ cười. Gương mặt hắn nhuốm đẫm hạnh phúc.

Eli nghiêng nhẹ đầu nhìn hắn, đôi môi không ngừng mím lại. Đôi vai gầy gò của cậu run lên từng đợt, thoảng lại giật bắn lên khi ai gọi đích danh. Còn non quá. Cậu chỉ là một người bình thường, đâu phải diễn viên xuất chúng; việc mạo danh ai kia là hoàn toàn không thể.

Trống trải đôi tay— thiếu thốn vật cầm nắm luôn bên thân; song lại vô cùng hãi hoảng nhân loại càng khiến tâm trạng cậu tụt không phanh.

Hắn bất giác đổ hồn theo đà của cuộc hội thoại với các đồng đội mà vỗ mạnh vai cậu một cái, miệng cười ha hả tiếng đầy tự hào. Tự hào, tự hào vì bản thân hắn đã sửa được mớ hỗn độn ký ức sâu trong tâm. Ngược lại với Naib, Eli giật nảy mình, kéo vội cổ áo choàng lên bịt kín khuôn miệng nãy giờ bặm cắn đến bật máu. Con cú béo rậm lông nọ không mảy may để ý, đậu gọn trên vai bên cậu nhưng đầu ngoảnh hẳn lại phía căn phòng mà trút sạch thương yêu xuống, như mọi lần.

- Cậu ổn chứ? Eli?

Hắn vẫn tay đặt tại vai y, có chút lưỡng lự khi buông lời hỏi han. Naib nhẹ luồn những ngón tay vào trong mũ, áp vào đôi má đã tái nhợt của cậu. Vừa xoa, hắn vừa đính chặt đôi mắt màu hổ phách ắp hồn lên cậu.

- T-... Tôi muốn về phòng... Carl.

Giọng cậu trầm thấp, vọng trong không khí như có như không. "Khó nghe quá."– Naib cau nhẹ mày tự nhủ, song thoáng cái liền quên béng đi ngay. Điều hắn để tâm hơn cả là sao không phải về phòng mình mà lại là của cậu trai Aesop Carl nọ? Thú thực, ngay từ cái khoảnh khắc mắt chạm mắt với Aesop, Naib đã dấy lên bất an cảm sâu thẳm trong tâm ngực.

Nguy hiểm? Không, giác quan của một đứa hồn còn giậm chân tại độ tuổi thành niên đầy ngây dại nọ sẽ chẳng thể dùng để thấu tâm can nhân loại được. Chưa kể Naib mới lần đầu gặp gỡ, Aesop Carl cũng chẳng phải dạng thân thiện, dễ gần. Chỉ là, Carl– cậu ta luôn chìm đắm trong bầu không khí của... giả dối?

- Cậu Subedar, p-phòng...

Eli lại lần nữa mở miệng "đòi hỏi". Người cậu ta giờ cũng đến độ run lẩy bẩy, song giọng chỉ xen chút âu lo mà thành lắp bắp tiếng. Hắn gật đầu đầy miễn cưỡng rồi cầm cổ tay cậu kéo về phòng Aesop.

Khó hiểu. Aesop Carl hẳn đã mắc lỗi kỹ thuật. Eli của hắn rõ là có trục trặc.

Đế giày ma sát với sàn gỗ, ngạo nghễ xé toạc không gian tĩnh lặng nơi hành lang dẫn tới phòng Aesop bằng những âm thanh "cộp cộp" đầy gấp gáp. Eli hoàn toàn bị hắn kéo tay bước đi chứ chẳng có lấy chút chủ động.

Mù mịt. "Cậu" chẳng thể thấy.

"Tấm vải vướng víu."

Hắn cau mày, mặt quàu quạu trông khó ở vô cùng. Bàn tay thừa sức thừa lực nắm chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cậu đến buốt, đến điếng. Eli tiếp tục bặm môi.

Khuôn miệng cũng có chút thiếu thốn, cậu không quen.

Chẳng mấy chốc đã tới nơi, Naib bất giác "chậc" một tiếng rõ lớn rồi huých cửa cái rầm. Tiếng bảng tên va lạch cạch vào cánh cửa gỗ nghe đến thương, song hắn vẫn chưa có ý định ngưng làm phiền người bên trong.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Cậu trông rất đỗi bối rối. Với tay toan chỉ kéo mỗi cố áo hắn thôi, nào ngờ túm hẳn đuôi tóc buộc gọn phía sau cùng cái mũ áo mà lôi. Naib mất đà huých, theo quán tính loạng choạng lùi ra sau. Đau đớn cầm tay cậu đang nắm tóc mình mà cố gỡ ra, trông chừng vô cùng oái oăm. May thay, Eli hiểu ý liền bỏ ngay. Đôi mắt ẩn sau tấm màn thoáng chốc nheo lại, ra bề thương hại hắn như cậu của bao ngày.

- Tôi... Tự.

Cậu nhàn nhạt lên tiếng. Giọng điệu lắng hẳn xuống, nghe bằng bằng, cực cực vô cảm.

- Không, để tôi cùng-...

- Tự tôi. Không sao...

Cậu mạnh dạn đẩy hắn ra, tay còn lại mân mê, sờ sờ cánh cửa gỗ vô tội.

Cậu vừa từ chối hắn?

Naib đờ người nhìn Eli thản nhiên mở cửa bước vào phòng sau một hồi mò mẫm. Hắn làm vậy nghe còn có lý, bởi lính đánh thuê thì việc gì phải kiêng nệ mấy thứ quyền riêng tư xàm xí nọ, xông thẳng vào là lẽ thường tình. Nhưng xưa nay, Eli với Naib vốn ngược nhau, ngược đến bội phần.

Lạ lùng. Eli của hắn chưa từng tuỳ tiện đến thế.

- Cảm ơn cậu, cậu Subedar... Tôi... thế này, sẽ ổn.

Khó nghe quá, giọng của Eli khó nghe quá. Khó nghe ở đây không phải là không lọt tai, mà là nó quá trầm, quá nhỏ. Tai hắn không lãng đâm ra cũng thành lãng nốt. Nhớ ngày trước, dây thanh âm của Eli rất rất đặc biệt: trầm ấm, vị ngọt ngào tựa mật ong đọng lại nơi đầu lưỡi; nhỏ giọng đến mấy nghe cũng vẫn rất dễ, rất thương, chỉ muốn sủng ái (?).

Cô đơn quá, Eli ấy.

Cậu đóng cửa một cách nhanh gọn, bỏ lại hắn bên kia thế giới rồi bất giác thở dài một tiếng như vừa được giải thoát khỏi thứ gì đó phiền hà lắm, rắc rối lắm. Tấm màn che gọn đôi mắt xám tro (?) của cậu nhẹ rụng xuống nền nhà bụi bặm.

Eli ngồi trên giường, thẫn thờ. Tâm trí của cậu đã và vẫn đang lạc đâu đó, không ai biết. Carl từng thử, từng thử kéo cậu về, nhưng sự phấn khích sâu thẳm trong tâm anh... Cuốn, cuốn lấy. Chìm dần sâu xuống đáy của phấn khích cảm. Carl đội lên mình bầu không khí mới mẻ, lấy tấm vải che đi sự thật lù lù trước mắt và cứ đóng mở liên tục cánh cửa giữa hai thế giới.

Con cú trên vai "cậu" gắn đôi mắt to tròn của nó lên cậu ngồi thẫn thờ đằng đó– tâm điểm của sự yêu thương nó trao gửi. Aesop Carl tiến tới, quỳ gối xuống trước "tâm điểm" rồi dùng cánh tay mảnh khảnh y chang thế ôm ngang eo Eli. Anh ta giờ đây nâng niu Eli như nâng niu trứng, nâng niu thứ "tội lỗi đầu đời" của bản thân ngang hàng với báu vật.

Thoáng chốc, nụ cười nở rộ, đầy rạng rỡ trên khuôn miệng Aesop.

Bởi, Eli còn đó. Vẫn còn đó, bên anh– bên Aesop Carl mà kéo anh ta lún xuống sâu hơn nữa, hơn nữa.

















________________________________________


P/S: Vướng ôn thi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC