Nữ chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang tâm trạng bực bội nhưng vẫn miễn cưỡng treo trên miệng một nụ cười thường ngày mà bước xuống lễ hội, y làm cho cả đám người đều đơ ra trong phút chốc.

Cái kia y phục không phải quá giống nữ nhân rồi đi ?

Riêng quý cô Michiko cùng hai vị huynh đệ nào đó hiểu rõ cái kia y phục là gì thì đều không nhịn được cười.

- Ame, trang phục của em sao nhìn giống váy của con gái vậy ?
Emily nhịn không được mà thắc mắc. Y phục bình thường của y quả thực là giống váy nhưng ít nhất vẫn nhìn ra y là con trai. Bây giờ ngược lại dù có nói thế nào nhìn... cũng không ra giới tính thật của y.

- ahaha, nhóc Mộng Hy, Miss Nightingale thực sự đã đưa bộ đồ này cho nhóc sao ?
Michiko khó khăn nén cười mà hỏi lại y.

- là cổ !
Y khó chịu trả lời, tâm vẫn cấn mãi không xuôi.

Bỏ qua ánh mắt kì quái của mọi người, y bước tới ngồi tại một góc tiệc mà với lấy một ly rượu uống cạn.

- Michiko, sao chị lại cười như vậy ?
Cô gái mù Helena không rõ tình hình xung quanh đành phải quay qua hỏi người kia biểu tình. Hơn nữa cái này không khí xem ra ai cũng có vẻ đều không hiểu rõ.

- Helena cô nương, cái kia của y trang phục chính là nữ nhân Trung Hoa cổ phục.
Tất An nhịn cười mà giải thích cho đám người đang ngơ ngác không hiểu gì. Chỉ thấy hơi lạnh sống lưng nhưng đến khi quay lại thì trong tầm mắt hắn vẫn là nhã nhặn cử chỉ của y.

- HẢ !!!? THỰC SỰ LÀ ĐỒ CỦA CON GÁI SAO !?
Ngược lại với hai vị kia thì Naib hoàn toàn không rõ ý tứ mà hét lên. Y như vậy mà thoải mái mặc đồ của phụ nữ xuống đây sao !?

- Naib, cậu còn nói nữa ta sợ về sau Mộng Hy trong trận sẽ coi cậu là không khí mà trực tiếp bỏ qua đấy.
Michiko mường tượng lại cái lúc cô đang đuổi theo Emma vào trận đấu buổi sáng. Quả thực để bị y ghim thì hỗ trợ trong trận xem ra sẽ giảm đi đáng kể đấy. Tiện quay qua xem xét biểu tình của y thì thực khiến cô ngạc nhiên. Cậu nhóc 17 tuổi vậy mà cả mấy chai rượu vang đều đã bị mang đi uống sạch.

- ôi trời ơi Ame ! Uống rượu nhiều như vậy không được đâu !!!
Emily •máu nghề nghiệp nổi lên• Dyer vội chạy ra giữ lấy bàn tay đang có ý định rót thêm rượu của y.

Y có cơ hồ hơi hoang mang, cái gì là không tốt cơ ?

- ân, chị Emily, cái này là đã thành thói quen của em rồi. Coi như chị nể tình bỏ qua đi ha ?
Y chỉ biết cười trừ mà chắp tay xin xỏ. Nói y là nát rượu thì không đúng nhưng để hỏi có hôm nào mà y không uống rượu không thì chẳng phải suy nghĩ cũng dễ dàng nói ra. Căn bản là hôm nào cũng uống rượu.

- đêm ngươi vẫn tính uống à ?
Vô Cứu tiến lại từ phía sau nhấc ly rượu khỏi tay của y.

Mọi người hôm nay quả thực có quá nhiều sự bất ngờ đi ? Tạ Tất An đến bữa tiệc đã là một sự kì lạ rồi. Nay cả của hắn đệ đệ cũng đến hơn nữa còn là chủ động bắt chuyện với một người ? Trước giờ hai huynh đệ hắn trong mắt mọi người đều vô cùng khó gần, ngoại trừ những chuyện thực sự cần thiết (chẳng có chuyện gì bao giờ) thì cả hai tuyệt nhiên sẽ chẳng bao giờ mở miệng đáp lại người khác, đừng nói là chủ động bắt chuyện.

- thì sao chứ ? Ngươi can ?

- khoan ! Khoan đi đã ! Em và Joseph với Wuchang có quen biết nhau à ???

Vera - cô hương sư nọ lên tiếng xen ngang, mang những thắc mắc nãy giờ của không biết bao người hỏi ra.

- à... hai người họ là khách cũ của em còn ngài Joseph á ? Em là quản gia của em trai ngài ấy.
Y đảo mắt một lượt qua Wuchang rồi Joseph. Vào đây gặp Joseph là có chủ đích, cái kia gặp lại hai người mới là không ngờ tới.

Cơ mà... vị kia tiểu chủ nhân của y là có gian tình gì với tẩm liệm sư sao ? Nãy giờ để ý đều là thấy hai người họ hướng nhau mà nói chuyện.

- cơ mà... anh Aesop là nữ chủ nhân sao ?
Suy đoán gì nhiều cho mệt, trực tiếp hỏi thẳng không phải vẫn hơn sao ? Câu hỏi vừa dứt ra thì cả phòng tiệc lại lần nữa rơi vào trầm tư rồi dần dần những tiếng cười bật lên.

- chú tinh ý đấy Ame !
Eli cùng Naib mỗi người một bên vai y mà vỗ mạnh rồi lăn ra cười ngặt nghẽo. Cái này là... đúng rồi đúng không ?

- Ame !!!
Aesop mặt đỏ bừng bừng vội chạy lại kéo tay y đi. Anh là đang ngại nhỉ ? Tính tình như vậy, không trách được cậu chủ lại đặc biệt ưa thích.

- ah... Em thiếu ý tứ quá. Xin lỗi lỗi anh nhiều Aesop !
Đến khi cậu kéo y hẳn ra ngoài rồi thì y mới cười cười chắp tay lại xin lỗi. Dù gì cũng là một người dễ tính, hơn nữa câu hỏi của y cũng chỉ là trêu đùa nên cuối cùng cậu lại vẫn ậm ừ mà bỏ qua.

Sau đấy thì y cũng chỉ lượn lờ bên ngoài khu vườn đến khi tàn tiệc. Được một lúc sau, khi các thợ săn chuẩn bị đi về khu của mình thì y mới đứng lên tiến lại gần:
- Michiko-san, có thể cho tôi làm phiền một chút được không ?

- ồ, tất nhiên là được thôi.
Cô nàng Geisha lúc đầu có hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ đi theo y ra một góc riêng.

- hơn hết cho tôi xin lỗi về chuyện của sáng nay.
Y cúi gập người xuống trước mặt Geisha khiến cô cũng ttong chốc lát mà hoang mang tột độ.

Chuyện sáng nay ? Ý y là trận đấu sáng nay ?
- đấy là chuyện bình thường mà. Làm gì có kẻ sống sót nào không cố gắng để chạy thoát khỏi thợ săn chứ. Hơn nữa ta cũng không tổn hại gì.

- không, nhưng là tôi chưa để mọi người hiểu rõ kĩ năng lại dùng để vờn cô như vậy.
Với mọi người thì đây thực sự là một chuyện rất đỗi bình thường nhưng trong quan điểm của y thì lại khác. Một người có quy củ lại cộng thêm cái tính cách được hình thành từ lâu, chuyện này thực sự rất đáng lưu tâm.

Thấy y như vậy thì cô cũng chỉ biết cười trừ mà chấp nhận rồi nhanh chóng hỏi lại.
- nhưng... em gọi ta chỉ vì chuyện đấy ?

- à không, chuyện thực sự tôi muốn hỏi là...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#wuchang