No.19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Cứu nhận được tin nhắn của Naib vừa vặn sau khi hắn tan ca. Bởi vì cả hai đã lâu không nói chuyện, từ sự kiện hắn bơ cậu nhóc mắt màu trà khi cậu ta cố gắng khuyên nhủ hắn trên bãi biển, Vô Cứu nghĩ mình ít nhất nên gặp mặt xin lỗi cậu nhóc. Hắn kỳ thực đã cư xử không đúng, vậy nên Naib đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa hai người.
.
"Dù sao cũng phải xin lỗi cậu ấy!"
.
Nam nhân tóc đen quay đầu xe, đạp ga hướng ngược lại với lộ trình ban đầu, tiến về khu mua sắm XXX.
.
.
.
"Này nhóc! Muốn nhờ vả ít nhất cũng phải nhắn tin đàng hoàng một chút!"
.
"Vô Cứu! Đến rồi à!"
"Đã lâu không gặp! Ông anh vẫn khỏe chứ!"
.
Naib cư xử ra hoàn toàn tự nhiên, như thể cậu và hắn chưa từng xảy ra bất kỳ xung đột nào. Trái ngược với những gì hắn tưởng tượng, Vô Cứu có chút lúng túng, nhưng hắn không có ý định nhắc lại chuyện cũ, nhất là khi người ta đã lựa chọn bỏ qua. Như vậy cũng tốt.
.
"Cậu muốn tôi làm gì!"
.
"À! Cho chúng tôi quá giang một chuyến nào!"
.
"Chúng tôi?"
.
Vô Cứu dời tầm mắt từ Naib đến ba người đằng sau,
tâm tình ban đầu đơn thuần là xem mặt đám bạn thân của cậu nhóc đanh đá mắt màu trà kia. Cơ mà, khi ánh mắt hắn chạm đến nam nhân nho nhã với mái tóc trắng dài đang ôm dù ngồi cạnh Eli, trong một khoảng khắc, Vô Cứu dường như bất động. Có cái gì đó đang trỗi dậy, ngọn lửa tưởng chừng như đã tắt trong trái tim lạnh ngắt của hắn đột nhiên bùng lên dữ dội. Một nỗi đau âm ĩ ...
.
Bởi vì nam nhân tóc trắng cúi gầm mặt, hắn không cách nào nhìn được y thực trông ra sao. Vô Cứu bước lại gần, bàn tay không ý thức nâng lên, chạm vào khuôn mặt kia. Ngay lập tức, hắn bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, Eli bên cạnh đôi mắt xanh như ngọc bích khó chịu nhìn thẳng vào hắn.
.
"Nè! Anh định làm gì Tấ..."
.
Lời nói chưa phát ra đã bị Tất An nhanh chóng dùng tay che miệng lại. Y vẫn đang cúi đầu, căn bản hy vọng nam nhân trước mắt không nhìn thấy bản thân y bây giờ.
Naib ý thức được bầu không khí có gì đó không ổn. Cậu tiến về phía sau kéo vai Vô Cứu, cậu là không muốn hắn để ý đến nam nhân tóc trắng.
.
"Người ta vừa bị tấn công tâm lý, đừng tiến lại quá gần, anh sẽ khiến người ta hoảng sợ!"
.
Vô Cứu một lần nữa quay đầu nhìn nam nhân, rồi gật đầu. Hắn về  xe, tra chìa khoá vào cánh cửa.
.
"Để tôi đưa mọi người về!"
.
.
.
Vô Cứu cố gắng tập trung vào tay lái, buộc cho tầm mắt hắn không nhìn chằm chằm vào nam nhân sau xe. Người ghế sau từ đầu đến cuối giữ nguyên một tư thế, đầu chưa từng ngẩng lên, tóc trắng dài giấu sau lớp áo khoác xanh sẫm, ban nãy vì lo lắng, Eli đã mượn cái áo bomber hàng hiệu của Norton để Tất An mặc vào. Nhưng mà bây giờ, chiếc áo khoác này là thứ duy nhất y có thể dùng để che đi khuôn mặt bản thân. Vô Cứu mặc dù rất tò mò, hắn cho rằng không nên quấy rối người kia lúc này, người đó, cho dù có giống đến thế nào cũng không phải Tất An, đó là một con người. Hắn hiện không đang say, vậy nên không có chuyện Tất An biến thành con người đến cám dỗ hắn được.
.
Đã không biết bao nhiều lần hắn chạy theo mái tóc trắng như tuyết kia mà nhận nhầm người.
.
Cũng không biết bao nhiêu đêm hắn say trong men nồng để rồi ôm ấp một bóng hình không tồn tại.
.
Bao nhiêu buổi sáng, hắn tỉnh lại, trong lòng chỉ là một sự đau đớn và trống vắng vô hạn.
.
Đừng để hy vọng của mày dâng lên! Vô Cứu!

.
.
.
Tất An ở ghế sau đã căng thẳng đến đầu óc quay cuồng. Y một chút cũng không dám động, tay ôm khư khư cây dù, giống như Vô Cứu, y đang cố gắng không ngước mặt lên nhìn kẻ phía trên.
.
.
.
"Tất An! Trước khi nhận lấy nhận lấy thân xác nhân loại này, có 3 điều ta muốn cảnh báo với ngươi!"
.
Hastur trang nghiêm hằn giọng, ánh mắt nhìn thẳng vào kẻ đang ngự trong nước, nhấn mạnh tầm quan trọng của câu chuyện.
.
"Tất An... xin nghe..."
.
Người đàn ông với đôi mắt đỏ như máu, mái tóc trắng che đi hơn phân nửa khuôn mặt. Gã quay người lại với Tất An, bước chân tiến đến bức họa một vị thần cổ xưa với những chiếc xúc tua khổng lồ, tay chạm vào bức tranh, Hastur tiếp tục cuộc nói chuyện.
.
"Thứ nhất! Ngươi không được để lộ việc mình là một Giao nhân, nhất là trước mặt nhân loại bình thường. Đây không chỉ là bảo vệ cho ngươi, mà còn là bảo vệ cho giống loài thuộc về biển như chúng ta."
"Thứ hai! Hiện tại ngươi đang sống dưới sự bảo hộ của ta, nhưng sớm thôi, ngươi sẽ phải tự mình sinh tồn giữa xã hội nhân loại. Cho nên, cho đến ngày ấy, ngươi tốt nhất nên rời xa nơi này! Nhất là những người ở viện nghiên cứu! Như vậy là tốt nhất! "
"Thứ ba! Ngươi tuyệt đối không được yêu thích nhân loại! Tuổi thọ và lý tưởng giữa hai giống loài này không đồng nhất, ngươi không được dựa vào họ, không được quá thân thiết. Nhân loại là sinh vật khó lường, sau này từ từ ngươi sẽ hiểu."
.
"Nhưng Eli..."
.
"Không được nhắc đến em ấy! "
"Eli là đứa trẻ đặc biệt. Bản thân Eli đã là một sự chúc phúc của thần linh."
"Đây là cảnh báo của ta! Còn quyết định là tuỳ thuộc vào ngươi. Nếu ngươi vi phạm, hậu quả ngươi sẽ phải tự gánh lấy. Ta không phải kẻ nhân từ, sẽ không có lần thứ hai ta đưa tay về phía ngươi!"
.
Hastur lạnh lùng bước đi, cánh cửa phòng khép lại, Tất An lẳng lặng lặn sâu xuống hồ. Hôm đó trời không có trăng.
.
.
.
"Tất An! Tỉnh tỉnh! Tới nhà rồi!"
.
Eli nhỏ giọng gọi, Tất An ban nãy vì quá căng thẳng mà ngủ gục luôn trên xe. Y choáng váng, bước chân không vững ngã thẳng vào lòng Eli, đầu óc y không thể tập trung được.
.
"Đầu... đau quá!"
.
"Ah! Sao lại sốt rồi! Không lẽ là do mất nước?"
.
Eli hốt hoảng ôm lấy thân ảnh mảnh mai, tay chân luống cuống không biết làm gì. Naib thấy vậy thì bước gần lại, cậu định giúp Eli đỡ nam nhân tóc trắng thì bất ngờ, cơ thể nhợt nhạt ấy bị nhấc bổng lên.
Vô Cứu bế xốc Tất An, cẩn thận để y tựa vào trong lòng mà thiếp đi. Áo khoác che đầu vẫn như cũ, che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt tím đang nhắm nghiền. Nói hắn chỉ đơn thuần muốn giúp người thì chắc chắn là nói dối, hắn đương nghiên có tâm ý không đứng đắn muốn xem mặt nam nhân trên tay, nhưng mà Eli bên cạnh liên tục dùng ánh mắt canh chừng hắn, cho dù có muốn hắn cũng không thể làm được gì. Eli bẩm sinh sức khỏe không quá tốt, nói thẳng ra thì cậu nhóc là người ít có khả năng đưa Tất An về phòng nhất, cho nên Eli không thể nói gì, chỉ có thể bức bối nhìn gã đàn ông tóc đen kia ôm lấy người mà đưa đi.
Dưới góc nhìn của Vô Cứu, hắn chỉ thấy được đôi môi đỏ nhỏ nhắn đang thở rất nặng nhọc, cộng với chiếc cổ trắng ngần dưới lớp áo xám.
.
Nhẹ quá! Nam nhân có thể ốm đến như thế này sao?
.
Xúc cảm rất giống, rất thật
.
.
Tay Vô Cứu có hơi run, trong quá khứ, hắn từng đem thân ảnh nhỏ nhắn kia ôm vào lòng không biết bao nhiêu lần, cảm giác ấm áp sớm đã khắc rất sâu vào trong tâm khảm, vậy mà giờ đây, hắn lại phân vân với chính bản thân liệu mình có lại nhầm lẫn.
Naib theo sau có chút bức bối. Cậu thừa nhận mình không trách Vô Cứu việc hắn giúp đem người ôm về phòng, nhưng cảm giác khó chịu này cậu không thể chối bỏ. Eli nhìn Naib, lòng áy náy. Cậu nhóc mắt xanh vẫn nhớ cuộc trò chuyện với cậu bạn thân ngày trước, về lần đầu gặp người mà Naib khẳng định là "bạn" kia. Câu trả lời của Naib Eli hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ.
.
"Chỉ là bạn, không hơn!"
.
Cơ mà nhìn biểu hiện hiện tại, Eli khá băn khoăn, thằng bạn chí cốt này chắc chắn không xem kẻ tóc đen là bạn thông thường, chưa kể kẻ đó lại rất để ý Tất An.
Không mở mắt Eli cũng nhìn ra, từ đầu đến cuối, ánh mắt hắn chưa một lần dời khỏi người Tất An, giúp người là giả, muốn gần gũi với y mới là thật,
nam nhân này không tốt, Eli không thích.
.
.
.
Vô Cứu nhẹ nhàng đặt nam nhân tóc trắng xuống giường, có chút quyến luyến không muốn rời đi. Đây là phòng của Eli, cậu đương nhiên không muốn một người lạ bước vào, cậu nhóc mắt xanh nhanh chóng đẩy hắn ra cửa, sau đó rất mạnh bạo đóng chặt cửa phòng lại, để lại hắn một mình trên hành lang.
Vô Cứu thở dài, hắn đưa tay lên nhìn một chút, cố gắng bỏ qua hơi ấm vẫn còn vương vấn nơi bàn tay, hắn quay người đi xuống tầng dưới.
Nơi này thật rộng, bây giờ hắn mới thật có thời gian quan sát bố trí căn nhà. Một dinh thự cổ kính, với số lượng khổng lồ những bức tranh thần thoại trừu tượng. Hành lang dài miên man, có hai cầu thang vòng cung nối liền đại sảnh với tầng lầu. Đồ đạc đều bằng vàng, hắn tự hỏi này là vàng thật hay chỉ là đồ trang trí thông thường. Chủ dinh thự này khẳng định cực kỳ giàu có, và cũng rất quái đản.
Bên dưới Naib và Norton đang đứng đợi, cậu nhóc mắt màu trà ánh mắt bỡn cợt đùa một câu.
.
"Là ai lúc trước bảo tình yêu là thứ sẽ không bao giờ đâm hoa kết trái! Giờ thì sao, để ý người ta rồi phải không!"
.
"Để tôi đưa hai người về, chỗ này khá xa trung tâm..."
.
Vô Cứu cố tình không trả lời câu hỏi kia, Naib cũng không nói gì nữa. Suốt chuyến xe trở về, Norton cảm nhận được hàn khí ngập đầy xe, cậu đang ở trung tâm của một cuộc chiến tranh lạnh. Bản thân là người ngoài, lại chẳng hiểu gì lý do hai kẻ cùng xe tự dưng trở thành như vậy, cậu nhóc tóc đen chán nản tựa đầu vào cửa xe, sau đó ngủ gật luôn.
.
.
.
.
.
.
Tất An thấy bản thân đang đứng ở nơi mà y cực kỳ quen thuộc, trên thành hồ bơi viện nghiên cứu Whitesand. Khung cảnh trước mắt y giống hệt lần đó, Vô Cứu đang ôm lấy một nam nhân loại xinh xắn điên cuồng hôn. Nhận ra sự xuất hiện của kẻ thứ ba, nam nhân tóc đen dừng lại, hắn lạnh lẽo xoay đầu, trực tiếp nhìn vào mắt mỹ nhân tóc trắng.
.
"Tất An! Đây là bạn lữ của tôi!"
"Anh không thấy mình là đang cản trở chúng tôi hành sự sao?"
.
Tất An sững người, đôi chân không chịu được áp lực mà ngã xuống, y ngồi trên mặt đất, mắt hướng nam nhân kia tiếp tục cuộc trò chuyện.
.
"Vô Cứu, tôi..."
.
Vô Cứu tiến lại gần y, đôi bàn tay đã từng rất dịu dàng kia khẽ chạm vào khuôn mặt xinh xắn, hơi dùng lực nâng cằm nam nhân tóc trắng lên.
.
"Anh nhìn anh đi, anh không phải nhân loại, anh còn chẳng thể thỏa mãn tôi!"
.
Đôi chân chẳng biết tự bao giờ đã chuyển thành chiếc đuôi trắng dài, Tất An bất lực nhìn bản thân trên đất, đến cả di chuyển cũng khó khăn.
.
"Tô..i... tô..i"
.
"Tôi không cần Tất An, từ đầu chỉ có mỗi anh là người cần tôi!"
.
"..."
.
"Là chính anh đã chọn rời xa tôi!"
"Tất An! Là anh đã chọn lựa điều này! Đừng trách tôi vô tình!"
.
Vô Cứu đứng dậy, tay nắm lấy nam nhân loại xa lạ, từng bước từng bước rời xa y. Tất An hốt hoảng dùng sức bò theo hắn, nhưng không hiểu vì sao, y một chút tiến lên cũng không có, như thể mặt đất liền biến thành đầm lầy, mà y thì bị chiếc đuôi nặng trịch kéo lại, từ từ lún xuống. Bất lực nhìn người y tâm niệm bóng hình một lúc một mờ dần, nhân ngư khô khốc để những lời nói từ tận đáy lòng bật ra.
.
"Không! Vô Cứu! Tôi không..."
"T..ôi.."
.
Thanh ngâm đã từng ngọt ngào êm ái chuyển thành đau đớn thê lương, bóng tối bao trùm lấy không gian, để lại bóng lưng bé ấy vô vọng trong cô độc.
.
"Đừng mà! Đừng đi! Vô Cứu! Đừng đi"
.
"Tất An không thể hiểu nhân loại, nhưng Tất An có thể học..."
.
"Tất An không được như những kẻ vẫn luôn bên cạnh người, nhưng Tất An sẽ cố gắng..."
.
"Tất An không thể thỏa mãn người, nhưng Tất An nguyện ý để người sử dụng..."
.
"Chỉ là... không thể sống thiếu Vô Cứu..."
.
"Chỉ có người là không thể... Vô Cứu, đừng đi..."
.
"Tất An... yêu người..."
.
Nếu như yêu là cảm giác đau đớn và tuyệt vọng như vậy, thà rằng y chưa bao giờ nếm trải cảm giác yêu.
.
.
.
.
.
.
Tất An bật người tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm một phần cổ áo, tiếng la lớn đến mức Eli thiếp ngủ kế bên cũng giật mình mà thức giấc.
Cậu nhóc lo lắng khẽ chạm vào trán y, kiểm tra xem tình trạng sức khỏe tiến triển như thế nào.
.
"Vẫn rất cao! Tất An có nên..."
.
"Eli! Giúp tôi...! Vô Cứu... tôi..."
.
Vẻ mặt người trên giường rất không tốt, hoang mang và hốt hoảng tạc rõ trong đôi mắt tím lúc này đã ngấn nước. Đầu óc y quay cuồng trong cơn đau không rõ lý do, cơn sốt khiến y không thể suy nghĩ được gì chính xác.
.
"Tất An thấy đau ở đâu sao?"
.
"Vô Cứu! Tất An muốn thấy Vô Cứu! Tất An muốn nhìn thấy Vô Cứu!"
.
Eli nhận ra cái tên đó, chính là kẻ tóc đen lúc chiều đã chở cả bọn về, cậu nhóc hơi chau mày, nhưng nhìn hiện trạng Tất An lúc này, cậu không thể cầm lòng được mà muốn chiều chuộng y.
.
"Ngoan nào! Chờ hết sốt chắc chắn sẽ dẫn Tất An đi gặp!"
"Tất An! Chỉ là ác mộng thôi! Để Eli ngủ cùng Tất An!"
.
.
.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net