No.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này, Vera và Vô Cứu vẫn đang cùng nhau tháo gỡ trang bị thì bên kia, Morton, Fiona và Luchino hình như đã phát hiện ra gì đó dưới hồ.
.
"Eh?? Eh??!! Eh!!!"
"Hình như có gì đó lấp lánh kìa!"
"Cái thiết bị này bị làm sao vậy, vẫn đang dùng tốt mà!!!"
.
Bên dưới hồ nước, nam nhân tóc trắng cảm nhận được có vật sáng đang tiến gần về phía mình. Cảnh giác, y bơi nhẹ về phía nó, cố tìm cách ẩn nấp bản thân khỏi phạm vi ánh sáng truyền đến. Camera xoay vòng khiến cho ánh sáng đột ngột chuyển hướng, nam nhân giật mình vẫy đuôi bơi đi, nhưng một phần chiếc đuôi đã bị camera ghi lại. Cái hồ này không to, nên khoảng cách giữa y và cái camera vẫn là vô cùng gần. Không ngăn được hoảng hốt, y tấn công cái máy, khiến cho nó rung lắc dữ dội.
Luchino ở bên trên thấy không ổn, lập tức dùng sức lôi ngược thiết bị ghi hình về lại đất liền. Gã cũng bán tính bán nghi, vì ghi hình đã gần nửa giờ đồng hồ và không hề có ai lạ mặt đến gần cái hồ.
.
"Thứ sinh vật giống người ấy, chẳng lẽ thật sự là..."
.
.
.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Luchino buộc mồi nhử kèm chặt với lưỡi móc, thả xuống hồ một cách nhẹ nhàng để đánh lạc hướng sự chú ý của Nhân ngư. Mồi nhử của họ là cá mòi còn sống, mồi sống là thứ dễ dẫn dụ sinh vật mà tập tính chủ yếu là trốn nhất. Không ngoài dự đoán, Nhân ngư đã cắn câu. Nam nhân tóc trắng bị mắc kẹt ở vách đá này kỳ thực đã hơn mười ngày, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, y hoàn hoàn không tìm được thức ăn. Khi thấy sinh vật sống nhỏ, thức ăn quen thuộc của y, bơi đến, y đã không ngần ngại đưa tay bắt lấy. Móc câu trên mồi sống là phát minh đặc biệt của Helena, nếu móc câu rời khỏi vật chủ sẽ tự động dang rộng ra, móc sắt đâm xuyên qua vòm họng kẻ tấn công, dính chặt kèm thuốc tê khiến con mồi không thể chống cự. Trong trường hợp này, Nhân ngư là dùng tay bắt lấy mồi, vì vậy mà móc câu đâm xuyên qua lòng bàn tay y, mắc dính chắc vào thịt, gây đau đớn ngay lập tức khiến y không nhịn được mà hét lên. Tiếng hét có thanh âm rất cao, khiến những kẻ trên đất liền lạnh cả người. Vô Cứu trong giây phút đã lộ vẻ lo lắng. Hắn biết cách thức mà mồi sống và móc câu hoạt động, nhưng với loài cá thông thường, vòm họng không phải là nơi đáng để ý. Còn với Nhân ngư này, gương mặt y...
.
Hắn không muốn gương mặt y bị tổn thương.
.
Vô Cứu thật sự giật mình với suy nghĩ thoáng qua đó. Luchino dường như cũng biết cá đã cắn câu, rất nhanh thôi Nhân ngư kia sẽ không kháng cự nữa nhờ tác dụng của thuốc mê. Công việc bây giờ là giữ cho dây câu liên kết với mồi trong tầm kiểm soát, Morton tán thưởng không dứt, đây là lần đầu y chứng kiến một người chuyên nghiệp làm việc. Nhân ngư bên dưới dần mất đi ý thức, vùng vẫy cũng dần nhẹ đi, cuối cùng là im bặt bất động. Mọi người cùng hỗ trợ việc kéo Nhân ngư lên. Từ từ, thân ảnh ấy cũng rời khỏi mặt nước, trắng lấp lánh khiến tất cả sững sờ.
Khi thuận lại câu chuyện, có hai chi tiết mà Vô Cứu không hề nhắc đến.
.
Một là việc Nhân ngư hắn nhìn thấy có nhan sắc lộng lẫy kinh diễm, đẹp đến nỗi khiến người khác nhìn vào không kìm được mà đắm mình...
.
Hai là giai điệu mà Nhân ngư kia vẫn luôn ngâm nga, việc hắn đã hát Bài ca của biển cả để đáp lại y, như việc hắn đáp lại tiếng gọi tìm bạn lữ của Nhân ngư...
.
Cả hai điều đó đều là thứ khiến hắn băn khoăn, không dám thừa nhận...
.
Nhân ngư họ phát hiện thật sự quá đẹp. Khắp người như dát kim tuyến, lấp lánh dưới ánh mặt trời, tóc trắng, da trắng, đuôi cũng trắng bạch. Vera nhìn xong cũng không khỏi xuýt xoa, thứ này mà là người thật cũng là một mỹ nam nhân. Vô Cứu cũng thở ra nhẹ nhõm, vết thương trên tay y không phải là quá nghiêm trọng. Băng bó cho Nhân ngư xong, Luchino cùng Vô Cứu đưa y vào một cái hòm chứa nước biển mà Helena đã chuẩn bị từ trước, lên xe đưa về viện nghiên cứu ngay lập tức.
.
.
.
Trong hồ quan sát của viện nghiên cứu, Nhân ngư kia dần lấy lại ý thức. Nhìn sự thay đổi đột ngột của không gian xung quanh, y không giấu nổi vẻ hoang mang và hoảng sợ. Y vốn sống một mình nơi biển cả, cũng nhận thức được việc bản thân không giống với bất kỳ loài nào, nhưng chí ích y còn có thể giao tiếp với các sinh vật biển khác. Ở nơi này, y hoàn toàn đơn độc, và điều này làm y hoảng sợ. Vô Cứu qua lớp kính cách âm, vẫn luôn quan sát Nhân ngư từ khi y tỉnh lại. Kính cách âm của viện nghiên cứu là kính một chiều, bên trong nhìn ra chỉ thấy ảnh phản chiếu của bản thân, nhưng từ bên ngoài có thể nhìn thấy rất rõ bên trong. Cả năm thành viên còn lại cũng đã ở trong phòng quan sát, tất cả đều bị Nhân ngư này hút hồn. Tóc trắng y bay vô định trong nước, đuôi nhẹ nhàng khuấy đảo rẽ đi, đôi đồng tử màu tím sau hàng mi trắng khẽ động, lướt nhìn môi trường mới quanh mình. Mọi cử động trong nước của y đều rất nhẹ, rất cẩn thận, như kẻ luôn bị săn đang ẩn nấp trong bóng tối. Y bơi qua trước mắt cả sáu thành viên, từng vảy cá trắng lấp lánh rõ ràng, có thể thấy rõ hoa văn trên đuôi diễm lệ như thế nào. Y dừng trước mặt Fiona, đưa ngón tay chạm lên mặt kính khiến cô nàng bất giác đỏ mặt. Thật ra tất cả những gì y thấy là ảnh phản chiếu của chính mình, đưa ngón tay chạm cũng chỉ là hành động phỏng đoán xem vật thể trước mắt mình là gì. Helena bên trái mấp môi.
.
"Nhân ngư... trông như thế nào vậy?!"
.
"Rất đẹp, rất tinh xảo, hoàn toàn không giống thứ được tạo ra ở thế giới này..."
.
Câu chữ vừa thoát ra khỏi miệng, Vô Cứu chỉ muốn đấm bản thân một cái. Vera và Fiona ở hai bên cũng há hốc mồm không tin được những gì mình nghe thấy. Đây không phải Vô Cứu cục súc mà họ biết... Vô Cứu không bao giờ nói ra mấy lời hoa mỹ như vậy. Helena mỉm cười, tiếp tục.
.
"Anh Vô Cứu, Nhân ngư đó, màu gì?"
...
"Màu trắng!"
"Lông?!"
"Là tóc... Rất dài, màu trắng!"
"Đuôi?!"
"Có vẻ là màu trắng, vảy bạc lấp lánh nhiều loại ánh sáng khác nhau!"
"Mắt thì sao?!"
"Màu tím, trông ... rất buồn!"
.
"Em chả thấy nó buồn chỗ nào cả!"
Morton xen vào, tay gãi gãi đầu như khẳng định điều mình vừa nói là đúng. Vera bên cạnh ôm bụng nhịn cười, nhóc Morton này đúng là có biệt tài phá bầu không khí! Bao căng thẳng và tập trung đều bay sạch.
.
Nhưng vậy cũng tốt! - Vera thầm nghĩ.
.
"Việc này, có thể đừng vội báo lên Tổng bộ được không?" - Vô Cứu lên tiếng, mặt hắn trông rất nghiêm túc.
.
"Chuyện này đều là công của chú mày cả! Không muốn lên đấy lãnh thưởng hả?!" - Luchino đùa một câu.
.
Vô Cứu mặt vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc, không hề đáp lại Luchino. Vera có thể nhìn ra được, Vô Cứu là dành rất nhiều quan tâm cho Nhân ngư này. Việc báo lên Tổng bộ tệ nhất là chúng ta phải chuyển Nhân ngư này sang một viện nghiên cứu khác, cũng có thể họ sẽ tiến hành giải phẫu hoặc thí nghiệm lên y. Sinh vật đẹp như vậy, cô cũng không nỡ để y rời đi.
.
"Em tán thành ý kiến của anh Vô Cứu!" - Helena lên tiếng.
.
Cô bé vẫn luôn yêu các loài động vật và không muốn để chúng bị bất kỳ tổn hại nào. Chắc cô bé cũng đã suy nghĩ về các trường hợp có thể xảy ra với Nhân sư nếu báo cáo lên Tổng bộ.
.
"Tôi cũng không phản đối! "
"Nhân ngư ở chỗ của chúng ta cũng không tồi, cứ làm việc như với cá heo trước đây, dưỡng thương cho cậu ấy rồi trả về đại dương cũng được!"
.
Lời nói của Vera rất có trọng lượng, Luchino cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định nhân nhượng một phen. Việc bọn họ phát hiện và giam giữ Nhân ngư hoàn toàn được giữ bí mật.
.
.
.
Trời đã về đêm, mọi người trong viện nghiên cứu đều thu xếp rời đi. Vô Cứu về nhà từ rất sớm, hắn tắm rửa, ăn uống, loay hoay một hồi lại quyết định quay trở lại viện. Hắn vẫn là để tâm đến nam nhân tóc trắng kia. Bên trong hồ quan sát, Nhân ngư y cảm thấy thật cô đơn. Bốn bề là tường sắt, dù được bài trí trông giống hệt với đại dương thật sự, sự giả tạo vẫn ở đấy. Đây là một bể cá, một cái lồng lớn đang giam giữ y, không hơn không kém. Nước trong hồ được điều chỉnh nhiệt độ ấm áp hơn so với nước biển mùa đông ngoài kia, song lạnh lẽo lại chưa từng tan biến. Y bơi lên phía trên hồ, cố tìm kiếm những thứ y quen thuộc, mà ở nơi đó, thứ duy nhất y biết, là mặt trăng đơn độc soi sáng trên cao. Nhân ngư ngoi lên, lộ hơn nửa thân người, ngước mắt thơ thẩn nhìn ánh trăng, ánh mắt tím trong vắt thủy chung không đổi. Bên trên hồ quan sát được thiết kế như hồ bơi, có phần nước nông được bổ trợ bậc thang để tiện các nhân viên việc cho ăn hoặc bơi xuống hồ kiểm tra. Nhân ngư dưới ánh trăng bạc, bắt đầu ngân nga thanh âm phiêu đãng.
.
Y đang gọi ai đó...
.
Vô Cứu đến phòng quan sát, không thấy Nhân ngư đâu, lại đột nhiên nghe được thanh âm trong trẻo quen thuộc. Hắn theo âm thanh ra thẳng khu vực hồ bơi phía trên. Ở nơi đó, hắn thấy y, đang chăm chú nhìn về hắn.
.
Như thể y đang đợi hắn đến...
.
Nhân ngư sau khi thấy Vô Cứu xuất hiện thì thôi không hát nữa, mà rẽ nước bơi về nơi hắn đang đứng, khi đến ngay trước mặt thì dừng lại nghiêng đầu nhìn. Y nhìn Vô Cứu chằm chằm làm hắn hết sức bối rối. Hắn ngồi xuống kế bên nam nhân, buộc miệng than vãn.
.
"Người... là đang đợi tôi?"
.
Vô Cứu lắc đầu. Hắn đang làm trò gì vậy. Nhân ngư không được giáo dục, làm sao mà hiểu được tiếng người. Mà hắn gọi y là "Người" bởi hắn không thể tìm được danh xưng nào hợp hơn cả. Gọi là "anh" , là "em", hay là "cậu" đều nghe rất kỳ cục.
Nhân ngư lại nghiêng đầu nhìn hắn, hắn bất lực ngồi bệt xuống thềm hồ bơi, ở một vị trí rất gần y. Nhìn Vô Cứu trước mắt, nam nhân tóc trắng tò mò tiến đến, ám sát mặt vào người hắn. Vô Cứu lúc này hơi nhảy lên, nhưng vẫn ngồi im bất động. Nhân ngư đưa những ngón tay thon dài chạm vào mặt , vào môi, vào mũi hắn. Từng cử chỉ vẫn như cũ, rất nhẹ nhàng, hệt như y đang cảm nhận. Vô Cứu để mặc cho y muốn chạm đâu thì chạm, muốn sờ đâu thì sờ, nhưng thực lòng hắn lúc này lại nhốn nháo không thôi. Mặt đối mặt, mắt đối mắt với nhau, Vô Cứu không khỏi cảm thán.
.
Nam nhân này... sức thu hút là quá mãnh liệt!
.
Vô Cứu cũng đưa tay, trong vô thức nâng cằm nam nhân kia lên ngắm nghía. Nhân ngư y không những không khướt từ, ngược lại đem toàn bộ khuôn mặt dụi dụi vào tay hắn, làm hắn suýt chút nữa thì giật mình mà té xuống hồ. Y cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Vô Cứu, xúc giác rất thật, khiến y cảm thấy được an ủi, y không cô đơn ở nơi này...
.
Đôi mắt tím nhắm nghiền lại, tay vẫn đang nắm lấy bàn tay của người kia. Nhân ngư đã chọn hắn, Vô Cứu, làm bạn lữ của y.
.
Mà bạn lữ đối với Nhân ngư, là giao ước cả đời.
Một đời gắn kết, không thể chia lìa...
.
.
.
Bonus:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net