Chương 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy sự chăm sóc một cách đầy quan tâm và chu đáo mà Điền Tiểu Quyên dành cho khiến Triệu Mỹ Nghiên có chút lạc lõng. Cô lạc lõng giữa bốn bề những suy tư khó hiểu. Có những chuyện cô hiểu rất rõ, cũng có những chuyện một chữ cũng không biết. Nhờ Tống Vũ Kỳ, cô lại dần nhận ra bản thân suốt mấy năm trước kia đã bỏ lỡ rất nhiều điều. Và, thay vì thích nghi với chúng thì Triệu Mỹ Nghiên tỏ ra khá thờ ơ như thể không thể tin vào lý trí của chính mình nữa.

Điền Tiểu Quyên nhíu mày, không rõ vì gì mà nãy giờ người kia mãi không chịu rời mắt khỏi mình. Sau khi kết thúc cuộc nhắn tin qua lại với mẹ, Điền Tiểu Quyên đi tới gần, nhỏ nhẹ cất giọng hỏi

-Chị..thấy trong mình thế nào? Ổn không?

-Em nghĩ chị yếu đến vậy sao? Nào nào, chị khỏe khoắn lắm nhá.

Triệu Mỹ Nghiên chợt giật mình, vội vàng lấy lại sự bình tĩnh, vừa cười vừa đấm đấm vào cơ bắp ở hai bên tay. Cả hai rời khỏi đó để di chuyển sang nhà hàng dùng bữa trưa nhưng trong lúc đang chuẩn bị ngồi xuống thì Tống Vũ Kỳ đang lướt ngang qua và tiến đến gần một vườn trái cây nằm đằng sau nhà hàng. Triệu Mỹ Nghiên xoay sang bảo Điền Tiểu Quyên cứ gọi món trước trong khi bản thân liền chạy nhanh ra đằng sau chỗ này.

Triệu Mỹ Nghiên lấy một chiếc khăn từ một người nhân viên phục vụ đang chuẩn bị đem khăn vừa giặt sạch để vào phòng của các khách hàng. Mỉm cười nói lời cảm ơn rồi lại nhanh chân tiến đến gần Tống Vũ Kỳ. Không một tiếng động hay lời nói nào được phát ra, Triệu Mỹ Nghiên chỉ muốn để chiếc khăn lên chiếc ghế rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng Tống Vũ Kỳ đã nhanh nhạy nghe thấy những âm thanh từ phía sau lưng như thể ai đó vừa dẫm lên lá cây vậy. Quay người thì quả thật đúng thế. Dùng chất giọng trầm ấm và lãnh đạm, Tống Vũ Kỳ thẳng thừng bảo

-Đem cái khăn đó đi đi

-Vũ-Vũ Kỳ... Chị dính nước, em cũng dính nước. Chị đã lau nhưng em thì chưa. Nếu không mau lau khô thì em s-

-Khỏe. Rất khỏe. Ok?!

-Hm...- Triệu Mỹ Nghiên bối rối lùi về sau rồi nhanh chân đi mất khiến Tống Vũ Kỳ muốn phản bác lại cũng không được. Quăng cái nhìn sắc lẹm về phía chiếc khăn trắng ở ghế, tự hỏi bản chất thật của con người kia là gì đây. Sao cứ vờ như thể là vô cùng tốt tính và chân thành thế nhỉ? Hay bản chất thật sự là thế?

Triệu Mỹ Nghiên lúc quay lại chỗ của Điền Tiểu Quyên thì đã thấy có thêm sự xuất hiện của bốn người khác. Trừ họ Kim và họ Điền ra thì ba người còn lại chẳng mấy ai vui vẻ, hào hứng khi trông thấy cô cả. Một trong số đó đã nhanh nhảu đuổi khéo bằng chất giọng đanh đá của mình.

-Ai dà, em cứ ngỡ chỉ toàn người quen. Xem chừng lại phải lôi thêm ghế khác đến để mời khách nữa rồi.

-Phải, người quen thì thoải mái biết bao –Từ Tuệ Trân mặt mày cũng khó chịu không kém. Triệu Mỹ Nghiên hụt hẫng ra mặt, cắn răng để lộ ra nụ cười gượng gạo, cô quyết định rời đi để trả họ sự thoải mái của riêng họ.

-Tôi chỉ tới chúc mọi người ăn ngon miệng thôi. Tôi xin phép...đi trước nhé...

-Ai cần chị chúc...-Diệp Thư Hoa nhếch mép cười khi nhìn thấy tướng chạy của người kia. Để rồi khi Kim Minnie chợt chăm chăm nhìn cô thì cô lại bối rối né tránh cái ánh mắt dò xét ây. Hạng Thiếu Long bấy giờ mới xuất hiện, ban nãy đi nhanh xíu là bị Triệu Mỹ Nghiên bắt gặp rồi, xem ra không thể cứ vô tư vô lự như thế này được.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Triệu Mỹ Nghiên đứng trước cửa phòng Kim Minnie mà chờ đợi. Hiện tại cũng đã hơn 7 giờ tối rồi, cô đã đứng ở đây chừng nửa tiếng hơn. Điện thoại không gọi được, nhắn tin không trả lời, hỏi ai cũng không biết. Kim Minnie rốt cuộc đang làm gì vậy nhỉ?

-Ô...

-Thư ký Jun?

-Em đang làm gì ở đây vậy? À, kiếm Minnie phải không?

-Đúng... Cậu ấy ở đâu vậy?

-Ở quán rượu ấy. Tiểu Quyên có nhờ anh vào phòng của ẻm lấy cái áo khoác lông này. Bọn họ đang đua nhau uống rượu, say xỉn lắm rồi

-Gì cơ?- Triệu Mỹ Nghiên ngạc nhiên đáp lại, liền hối hả cùng thư ký Jun chạy tới quán rượu kia. Quả thật khi đến nơi, ai nấy đều say đến bí tỉ, không thể nhận dạng được hai người đang tiến tới gần họ là ai nữa. Nói thư ký Jun là bartender, bảo anh ta cho thêm vài ly rượu mạnh. Nói Triệu Mỹ Nghiên là nhân viên phục vụ, bảo cô cho thêm vài món ăn lót bụng. Cả hai nhìn nhau cười khổ sở, xem ra đêm nay phải mệt mỏi rồi.

Tỉnh táo nhất là Điền Tiểu Quyên và Kim Minnie. Cả bốn vật vã lôi từng người về phòng. Thư ký Jun quăng đại Từ Tử Khiêm lên giường rồi để đó cho nhân viên làm việc của họ. Anh mau chóng chạy lên tầng hai để giúp ba người kia, trở thành người được họ sai vặt. Lằn nhằn cũng hơn một tiếng đồng hồ mới xong xuôi. Ai về phòng nấy sau khi cảm thấy mọi chuyện đã ổn.

Vốn là Kim Minnie và Điền Tiểu Quyên ở một mình nhưng nay bọn họ phải đi ngủ cùng để có thể chăm sóc những kẻ say xỉn. Điền Tiểu Quyên nhanh chóng bay vào phòng của Diệp Thư Hoa mà không cần một lời giao phó nào cả. Phần vì ngại ở chung với cô bạn đồng niên khi cổ đang say, phần vì muốn cặp đôi rắc rối nọ có thể ở chung. Triệu Mỹ Nghiên chỉ nhìn thoáng cái sự hối hả kia cũng hiểu được mục đích của họ Điền, cô đành vào phòng và ngủ cạnh Từ Tuệ Trân. Cuối cùng, Kim Minnie đứng chóng nạnh thở dài nhìn Tống Vũ Kỳ đang nói mớ mấy câu nhảm nhảm nào đó.

-Hay rồi, giờ thì mình toàn bị mọi người đặt đâu ngồi đó đây này.

-Nóng....nóng quá....

-Ai bảo uống chi nhiều thế không biết.

Kim Minnie nhăn mày, buông lời trách móc trong khi đang lau mặt, lau tay cho người kia. Điều hòa đã bật tới mức lạnh nhất nhưng Tống Vũ Kỳ vẫn không ngừng than nóng, mơ màng tự mình bung các nút áo ra. Kim Minnie vội vàng lấy tay đè lên tay người kia hòng ngăn lại cái hành động đó. Ôi trời ạ...

Giờ thì bỗng nhiên mặt mày Kim Minnie lại ửng đỏ hết cả lên, dùng tay còn lại quạt mạnh vào mặt mình. Không biết là ai mới là người đang nóng nực đây nữa...

-Mễ Ni...

-Hở?... À, em vẫn...còn gọi cái tên đó sao?

-Chị...có muốn...cùng em...thành lập nên một mối quan hệ...mà mỗi tháng....đều cùng đón anni... không?

-Tống Vũ Kỳ...

Kim Minnie đau lòng mà gọi tên con người đang mỉm cười kia. Em ấy hẳn là đã mơ thấy gì đó nên mới trông vui vẻ, hạnh phúc đến vậy. Câu nói lúc mớ này cũng là câu đã tỏ tình với Kim Minnie đấy còn gì. Mọi thứ về cô, em đều vẫn còn nhớ rõ. Kiểu gì thì kiểu, chỉ càng khiến Kim Minnie trông như một kẻ tội độ đáng trách hơn đáng thương. Đều là những kẻ si tình, chung quy có thể nói, si tình càng nhiều, đau lòng càng nhiều.

-Chị yêu em... như là một người chị luôn hết lòng yêu thương em gái của mình vậy. Em thế này, chị không thể không đau lòng. Em biết không, Triệu Mỹ Nghiên cũng đâu có hay biết gì, cũng đâu có tình cảm gì với chị. Và chị cũng không có ý định sẽ trèo lên cao đâu, em biết không, cảm giác thích một người là muốn người đó được hạnh phúc. Nhưng thế là vẫn chưa đủ, phải là bản thân ta cũng phải cảm thấy hạnh phúc nữa. Vậy nên, em nhất định phải hạnh phúc, phải yêu bản thân mình hơn. Tống Vũ Kỳ, em có hiểu rõ lời chị hay không?

Đáp lại những lời tâm tình từ cô là cái vẻ mặt ngái ngủ của em. Kim Minnie mỉm cười, vuốt nhẹ những lọn tóc xoăn trên mặt em, một gương mặt xinh đẹp với nụ cười đáng yêu. Cô mới chợt nhớ, từ lâu rồi em không cười tươi rạng rỡ như trước kia nữa. Là do cô phải không? Kẻ tội đồ này thật đáng bị khiển trách, nhỉ?

Kim Minnie ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ ở gần cửa kính, nhẹ nhàng chợp mắt mong tìm được thấy một giấc yên bình. Chừng được vài phút trôi qua, cảm thấy không gian yên ắng hẳn đi. Tống Vũ Kỳ mới hé mắt mà nhìn chị, ban nãy uống ly trà giải rượu của thư ký Jun, cô đã tỉnh hơn rồi. Thật may, vì cứ giả vờ say nên mới được ở cùng chị. Lời chị đầy chân thành như vậy, Tống Vũ Kỳ không thể không nghe theo. Vậy nên, từ nay nhất định không ngang bướng nữa, bạn bè cũng được, chị em cũng được, đồng nghiệp cũng được. Chỉ cần ở bên chị, dù là với tư cách gì, Tống Vũ Kỳ cũng xin chấp thuận hết.

Khi ấy, em đã nói rồi, em sẽ không bao giờ buông tay chị. Lý Mễ Ni hay Kim Minnie thì chị vẫn là chị, người em nguyện dành cả cuộc đời này để yêu thương và bảo vệ.

-Vũ Kỳ, em thức rồi à?- Kim Minnie trằn trọc ngồi bật dậy, ngủ trên ghế thật sự không quen tí nào. Vừa mở mắt đã thấy Tống Vũ Kỳ dường như đang nhìn chằm về phía cô, tò mò nên mới lên tiếng hỏi.

-Khò...

Tống Vũ Kỳ nhanh như chớp vội vàng nhắm chặt hai mắt, miệng mở bự như thể đang ngủ say như chết. Kim Minnie thở dài bó tay, thầm ngưỡng mộ không biết vì sao em ấy có thể ngủ say đến vậy. Xem ra, Kim Minnie đêm nay khó mà tròn giấc rồi đây.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ Tuệ Trân giật mình tỉnh dậy, lúc đấy cũng đã là 4 giờ sáng rồi. Phòng ốc gì mà tối tăm thế này. Vội vàng bật đèn lên thì phát hiện Triệu Mỹ Nghiên đang nằm ngủ ngon lành trên nền đất. Bỗng chốc cựa quậy rồi cong chân lại, tư thế nằm vô cùng co ro vì lạnh. Từ Tuệ Trân chẳng nghĩ gì nhiều mà lấy một chiếc chăn khác đắp lên người chị. Triệu Mỹ Nghiên bỗng dưng thức giấc, lờ mờ mắt nhắm mắt mở mà nhìn về phía của người kia. Đôi mắt hiện rõ sự mệt mỏi do mất ngủ, Từ Tuệ Trân hiểu nên liền nhẹ nhàng cất giọng nói

-Lên đây nằm đi. Ở dưới đấy lạnh lắm, với cả, ngủ thật ngon và đừng nói gì thêm.

-Ừm...-Triệu Mỹ Nghiên lò mò đứng dậy, ngáp một cái dài rồi thả người xuống giường. Chớp mắt một cái đã thấy họ Triệu lại ngủ say sưa. Dự là, chị ấy đã trằn trọc suốt đêm xong tờ mờ sáng mới ngủ được. Từ Tuệ Trân cầm theo chiếc điện thoại, tắt đèn đi và bước ra khỏi phòng một cách lặng lẽ. Vừa ra thì đã thấy Diệp Thư Hoa đang xoa xoa vầng trán của mình, mặt mày nhăn nhó bước ra từ phòng của Điền Tiểu Quyên. Theo sau đó, cũng là Điền Tiểu Quyên. Cả ba quyết định xuống sảnh ngồi, kêu ba ly café để tỉnh táo lại đầu óc sau một đêm ngủ say để rồi khi thức dậy thì lại nhức đầu kinh khủng.

Điền Tiểu Quyên bình thản kể lại sự tình hôm qua cho cả hai người kia cùng nghe. Sau một lúc chỉ có tiếng "Ohhh" đáp lại. Nhìn xung quanh nơi này, các nhân viên cũng đang ra vào tấp nập vì công việc của họ. Ngẫm lại mới thấy mấy ngày ở đây, bọn họ chỉ toàn vui chơi rồi cãi cọ rồi say xỉn mà thôi.

-Chúng ta ở đây để làm cái gì vậy nhỉ? Ý là, mọi người không cảm thấy lạ lạ sao?

-Chị cũng chẳng biết. Mà, giờ mới sực nhớ, Điền Tiểu Quyên, cậu ở đây làm gì?

-Ả? À thì...à...

Điền Tiểu Quyên lấp bấp không biết nên giải thích thế nào với họ trong khi Triệu Mỹ Nghiên là người rủ rê cô tới đây mà. Mà, có lẽ họ cũng đã nghi ngờ chuyện này, về cái sự thân thiết trở lại của cô và chị ấy...

-Cậu làm lành với chị ấy rồi đúng chứ?

-Gì? Vũ Kỳ nhất định sẽ um xùm lên cho mà xem.

-Tuệ Trân, mình nghĩ mình nên nói chuyện này với cậu...

-Không, mình không muốn nghe, chí ít là vào lúc này.

Cái từ chối thẳng thừng và nhanh gọn này của Từ Tuệ Trân khiến Điền Tiểu Quyên có chút buồn lòng. Càng ở nơi này lâu, mọi chuyện cứ càng tồi tệ hơn thì phải. Rồi sau này sẽ như thế nào, cô thật sự không rõ.

Triệu Mỹ Nghiên bước ra khỏi phòng sau một tiếng hơn nằm ngủ trên giường. Dường như qua cơn buồn ngủ rồi nên cô không thể chợp mắt thêm được nữa. Dọn dẹp lại chăn ga nệm gối, nhìn mọi thứ tươm tất, gọn gàng cả rồi thì Triệu Mỹ Nghiên mới rời khỏi phòng cùng chiếc áo khoác trên tay. Đang mặc chiếc áo vào thì trông thấy kẻ tình nghi quen thuộc, nhíu mày hoài nghi mà nhìn. Kẻ kia vì bị bắt gặp đâm ra phát hoảng liền bỏ chạy. Triệu Mỹ Nghiên vội vàng đuổi theo, cùng lúc mặc chỉn chu chiếc áo khoác vào người.

Hạng Thiếu Long chạy tới cửa thoát hiểm nhưng xui thay, nó đã bị khóa. Nhìn xuống lối thang đi xuống, hoàn toàn tối tăm nên nếu chạy xuống thì chẳng biết gì đụng phải cái gì. Nhìn lên lối thang đi lên thì rối bời trông thấy Triệu Mỹ Nghiên đang từ từ chậm rãi từng bước từng bước mà đi xuống.

-Ca... là anh có phải không?

-Xin-xin-xin chèo, hum biết là...cô đang lói cái chi ứa hửa?

Hạng Thiếu Long rùng mình, chớp chớp mắt vài cái nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dùng chất giọng nhão đến nổi da gà của mình để nói với Triệu Mỹ Nghiên. Người kia liền nhíu mày khó hiểu, dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Miệng nhếch lên một nụ cười, phong thái tự tin ngời ngời khiến Hạng Thiếu Long càng thêm bất an.

-Anh tưởng em còn là đứa trẻ 5 tuổi lúc nhỏ bị anh lừa sao?

-Hả? À...à...à...

-Triệu Thiếu Long, rất vinh hạnh khi được gặp lại sau hai mươi năm trời xa cách.

Triệu Mỹ Nghiên đứng thẳng lại, bình tĩnh cất giọng. Và rồi liền mỉm cười hạnh phúc, nhanh chóng chạy xuống ôm chằm lấy người anh trai mà cô yêu thương nhất trên cuộc đời này. Ngỡ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại, ngỡ rằng cái cảm giác trống vắng sẽ mãi mãi còn đó nhưng giờ thì niềm hạnh phúc trào dâng mạnh mẽ tới nỗi cả khoảng trống cũng được lấp đầy cả rồi. Thậm chí là tràn ra ngoài...

-Mỹ Nghiên. Đừng khóc mà

Hạng Thiếu Long đỡ em ra khỏi người mình rồi dùng tay nhẹ nhàng lau đi hai bên khóe mắt của em. Vốn dĩ là chỉ muốn ở đằng sau để dõi theo ủng hộ và bảo vệ cho em nhưng không ngờ, chẳng mấy chốc mà bị phát hiện rồi. Khung cảnh hội ngộ nhau thế này thật là đầy xúc động, Hạng Thiếu Long đang cố ngăn không bản thân phải buông giọt lệ nào, nếu không đứa trẻ nhỏ hơn này cười vào mặt anh mất.

Sau một hồi tâm sự qua lại cũng khá lâu ở bậc thang. Hạng Thiếu Long mới bàng hoàng nhận ra bản thân đã bị hoài nghi từ những lần lén lút gửi quà đến trước cửa nhà của Triệu Mỹ Nghiên rồi. Từ khi còn trung học cho đến đại học và tới tận bây giờ, Hạng Thiếu Long vẫn không ngừng âm thẫm dõi theo từng bước chân của em. Triệu Mỹ Nghiên đâu phải kẻ ngốc, chỉ là cô vốn không tin nỗi vào cảm giác chuẩn xác của chính mình thôi. Cảm động qua lại, đến chừng họ nhìn vào màn hình điện thoại trong lúc trao đổi số cho nhau thì mới phát giác, đã là 7 giờ sáng hơn rồi.

-Này, từ giờ gọi anh là Hạng ca đấy!

-Em không được kêu anh là lão già à?

-Thế anh kêu em là bà cụ non nhá?

-Thôi cảm ơn. Mà, anh còn nợ em cái lý do anh phải ẩn thân chi thuật nữa đấy nhá!

-Biết rồi, anh sẽ kể em sau mà cái đứa nhóc này!!

Hạng Thiếu Long mỉm cười xoa nhẹ đầu người bên cạnh. Cả hai vui vẻ đi ra ngoài, tiếp tục cười nói mà không hề hay biết rằng Từ Tử Khiêm đang đứng ở phía xa, hiếu kỳ mà nhìn về phía họ.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tống Vũ Kỳ đứng trước cửa phòng mà chờ chị. Thật may khi sáng nay tỉnh dậy, chị đã vui vẻ mà bắt chuyện với cô một cách tự nhiên. Vậy nên, có thể nói, mối quan hệ của bọn họ đã được hàn gắn trở lại như lúc trước rồi. Tống Vũ Kỳ mỉm cười, dặn lòng phải bảo vệ sợi dây nó cho thật chặt vì nếu nó lại đứt nữa thì toi. Bởi, đâu có gì mà bền chặt được mãi, huống hồ chi sợi dây này cứ gắn rồi gỡ và lại gắn rồi lại gỡ.

-À đi rồi

-Ai ạ?

-Triệu Mỹ Nghiên. Đêm qua chị ấy ngủ ở phòng chị vì chị say, tính sáng nay tới nói lời cảm ơn thì chị ấy đi rồi

-Oh...

Hóa ra là người tỉnh ở cùng người say. Kim Minnie cùng lúc đó cũng đã bước ra khỏi phòng, sau khi khóa cẩn thận thì cả ba bắt đầu di chuyển đến nhà hàng để dùng bữa sáng. Bọn họ được đưa vào phòng VIP vì những bàn bên ngoài hầu hết đều đã được dẹp đi để tránh bụi bẩn từ việc sửa chữa mà bám vào. Ngẫm nghĩ lại nếu không mời Triệu Mỹ Nghiên và thư ký Jun đến đây dùng bữa thay cho lời cảm ơn thì thật là không phải phép chút nào. Vậy nên, Kim Minnie ngay lập tức nhấc máy lên để gọi cho con người kia. Nhưng đợi chờ mãi không thấy hồi âm nào.

Lý do là vì Triệu Mỹ Nghiên đang cùng với Hạng Thiếu Long bàn luận về những chuyện khó hiểu đang diễn ra xung quanh họ. Cùng với xấp tài liệu trên tay và đối diện là trợ lý Han và cặp anh em Nhất Đồng –Nhất Đại. Bọn họ càng nói càng ăn ý với nhau hẳn, với cả, càng nói càng nghiệm ra được nhiều điều mà họ không ngờ tới. Trôi qua một khoảng thời gian không ngắn, không dài, vừa đủ đối với họ thì cả nhóm liền giải tán. Ai làm việc nấy. Triệu Mỹ Nghiên bấy giờ mới thấy trên điện thoại mình đã hiện lên chục cuộc gọi nhỡ. Cả hai liền vội vã chạy đến nhà hàng ngay tức thì. Trong lúc chạy vẫn không ngừng nhắc nhở nhau

-Cẩn thận với thư ký Jun đấy

-Với cả Từ Tử Khiêm

-Ôi, anh chả để tâm tới tên đấy nên càng chẳng thân thiết gì. Anh chỉ quan tâm Thư Hoa thôi

-Hở? Ah oh...

Khó hiểu khi thấy vẻ mặt em ấy dường như bị sượng lại hẳn. Nhưng dù sao cả hai cũng niềm nở bước vào phòng theo sau đó là những lời xin lỗi ríu rít. Chỗ ngồi được chừa sẵn cạnh Thư Hoa là dành cho Thiếu Long nhưng tất cả đều có bối rối khi thấy nét mặt hụt hẫng của Mỹ Nghiên. Minnie vui vẻ, vỗ tay vào chiếc ghế bên cạnh mình nên cô bạn đồng niên liền đi tới ngồi xuống. Bữa ăn trôi qua tốt hơn mong đợi, mà cũng chủ yếu là toàn ăn với ăn rồi lại uống với uống nên không có gượng gạo hay ngại ngùng gì lắm. Điền Tiểu Quyên trông thấy sự thân thiết trở lại của họ Tống và họ Kim mà trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm. Dù chả rõ, bọn họ đã quay về làm bạn hay là sao đó...nhưng dù sao cả hai có thể cười tươi vui vẻ thế kia là tốt rồi.

Kết thúc bữa ăn, lại chia thành nhiều nhóm nhỏ, mà thật ra là chỉ có các chàng trai là đã đi về mỗi ngã khác nhau. Trong số đó có nhóm bạn năm ấy kéo nhau ra bờ biển, một nửa ngồi ở những chiếc ghế gỗ dưới những tán cây to bự đầy mát mẻ, nửa còn lại thì trêu đùa cùng nhau chạy dọc đường bờ biển. Lát sau thấm mệt rồi mới bắt đầu chạy vào hội tựu với nửa kia.

-Chị thở trông kinh ghê

-Gì chứ? Thư Hoa, chị đây lớn hơn em nhá

-Có một tuổi thôi chứ mấy –Diệp Thư Hoa nhếch môi, kênh kiệu đáp trả lại. Cũng may, hôm nay tâm trạng tốt nên Tống Vũ Kỳ liền cười tít mắt mà bỏ qua cho.

-Game không? Tụi mình chia team đi- Điền Tiểu Quyên lôi ra một bộ trò chơi rút gỗ quen thuộc. Diệp Thư Hoa cùng Tống Vũ Kỳ liền phấn khởi vỗ tay nồng nhiệt. Bọn họ có năm người, nếu chia team để được cho là đông đủ, công bằng thì cần phải có thêm

-Triệu Mỹ Nghiên!

Nghe thấy tiếng Kim Minnie gọi, Triệu Mỹ Nghiên liền ngoái đầu lại nhìn sau đó tiếp tục nghe điện thoại. Từ nãy đến bây giờ, chiếc điện thoại vẫn không chịu rời khỏi cô, đúng hơn là những người kia không chịu cho buông điện thoại xuống đây mà.

-Chắc chị ta bận rồi Thôi năm người là đủ

-Thế thì...tụi chị cùng team! – Kim Minnie nhìn nhìn một hồi liền chạy đến giữa đôi bạn cùng tuổi kia mà dõng dạc nói. Diệp Thư Hoa cùng Tống Vũ Kỳ liền ồn ào phản đối, la hét đến mức Triệu Mỹ Nghiên phải ra xa hơn để tránh đầu dây bên kia nói năng gì đấy cô lại không thể nghe được và ngược lại. Lát sau cũng kết thúc cuộc gọi, cô liền nhanh chân chạy lại chỗ vẫn còn ồn ào mãi không chịu ngưng kia.

-Đó, giờ công bằng rồi –Điền Tiểu Quyên nói khi chỉ vào Triệu Mỹ Nghiên và hai đứa lộn xộn kia. Hơn nửa tiếng để cãi cọ qua lại, cuối cùng, cả nhóm cũng bắt đầu trò chơi. Thứ tự là Điền – Tống – Kim – Từ - Triệu – Diệp. Mọi thứ vẫn hoàn toàn ổn trong vòng đầu tiên cho tới khi vòng hai thì bắt đầu ồn hơn. Hai team khiêu khích nhau bằng lời nói, Tống và Diệp thì tiên phòng làm hành động để khiến đối phương dễ thua hơn nhưng hậu quả tự mình hại mình. Một trong hai, chẳng rõ là ai, đã chọt vào hông của Triệu Mỹ Nghiên khiến cô nhột người rồi quơ một phát ngã tháp gỗ xuống.

-End game!

-Gì gì gì, chơi lại chơi lại lần nữa đi!

-Đúng đúng, này là nháp. Nháp. Nháp thôiiiiiii

-Đi mà, chơi lại đi –Tống Vũ Kỳ chạy qua ôm lấy cánh tay của Điền Tiểu Quyên mà nài nỉ, cộng thêm Triệu Mỹ Nghiên cũng đang bày ra vẻ mặt đáng thương nên cuối cùng xé nháp. Và họ bây giờ mới chính thức chơi.

-Không nháp nhiếc nữa nhá!

-Okay okay!

Vòng một và vòng hai qua nhanh gọn, vòng ba bắt đầu chậm chậm, vòng tư khá căng thẳng nhưng Từ Tuệ Trân cũng trot lọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net