Chương 45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghĩ bản thân em không phải là một đứa đủ cứng đầu để chống lại hay sao? Kim Minnie, em thề là một khi chị đã nắm lấy tay em rồi thì nhất định không có thoát ra được lần hai đâu.

Tống Vũ Kỳ giơ bàn tay của mình đang nắm chặt tay chị lên mà nói, giọng điệu chắc nịch khiến Kim Minnie gật gù rồi mỉm cười tít mắt mà ôm lấy cánh tay của người bên cạnh. Cả hai vừa đi vừa trêu chọc lẫn nhau khiến Diệp Thư Hoa đứng từ xa phải lắc đầu mà thở dài ngao ngán.

-Ban nãy đã chờ, giờ lại chờ nữa.

-Xin lỗi em nha. Cơ mà Tuệ Trân, thư ký Jun với Hạng ca đâu?

-Tuệ Trân thì đi đang gọi điện thoại với người yêu của chị ấy, thư ký Jun với Hạng ca thì đi thăm Từ ca rồi.

-Ồ ồ - Tống Vũ Kỳ gật gù liền chạy vụt ra bên ngoài, tiến tới sau lưng Từ Tuệ Trân mà liền hùng hồn hù chị ta một cái. Tất nhiên, chị ta liền hét toáng cả lên. Cả người trong màn hình điện thoại kia cũng giật mình mà hét theo. Tống Vũ Kỳ muốn điếc cả hai tai nhưng mà vui quá nên cứ cười hớn hở cả lên. Vẫy tay lia lịa với Điền Tiểu Quyên nhưng chị ấy chỉ mãi hỏi han Từ Tuệ Trân miết thôi. Điền Tiểu Quyên sau đấy cũng hứa rằng sẽ sớm về thăm mọi người và vì có việc bận nên đành cúp máy ngay tại đây. Cả hai lại tung tăng đi đến chỗ hai người kia. Trong khi Thư Hoa và Tuệ Trân dính lấy nhau một cách đầy tình tứ thì Vũ Kỳ lại nhận lấy cái hất mặt đầy khó hiểu của người kia.

-Ơ sao?!

-Chả phải ban nãy còn bảo chẳng bao giờ buông tay đó còn gì.

-À.. Ấy! Em xin lỗi mà, đưa tay đây em nắm cho, em hứa sẽ nắm chặt mãi không buông nữa đâu mà.

Bây giờ bỗng cảm thấy miệng lưỡi Tống Vũ Kỳ quả thật rất linh nghiệm, mới đó mà cảnh tượng phải năn nỉ đến cả đời đã diễn ra rồi kìa. Chán, ai biểu Tống Vũ Kỳ đây vì yêu mà chấp nhận tất cả chứ. Chưa kể, Kim Minnie cũng yêu cô nữa kìa. Vậy thì nào có lỗ gì đâu.

Cơn gió bỗng băng ngang qua nơi này khiến bốn người bọn họ vội vàng đứng im lại, xuýt xoa trước cái lạnh của mùa đông năm nay. Chỉ là một cơn gió nhẹ nhưng cũng đủ khiến bông tuyết bay đến trước mặt Diệp Thư Hoa, lẳng lặng đón lấy một trong số chúng. Cô mím môi thẫn thờ khi nhìn thật kỹ vào cái bông tuyết xinh đẹp trên lòng bàn tay mình. Khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc ngắm tuyết đầu mùa này lại khiến cô nhớ đến một người.

Hướng mặt lại gần lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi vào đồng thời đưa bàn tay lên cao để chiếc bông tuyết lại được một lần nữa thả mình vào không trung.

-Triệu Mỹ Nghiên, chị lại thất hứa nữa rồi.

-Thôi mau vào trong đi, lạnh quá chừng đây nè- Tống Vũ Kỳ rùng mình khi cơn gió thứ hai ùa sang, vội vàng lôi kéo mọi người vào bên trong quán lẩu ấm cúng kia.

Cùng lúc đó, thư ký Jun và Hạng Thiếu Long cũng vừa kịp đến nơi. Có vẻ như thời gian qua nhờ vào mớ đồ ăn chứa đầy dinh dưỡng này mà Từ Tử Khiêm trông mập mạp lên hẳn. Ba chàng trai vừa trò chuyện vừa móc mỉa lẫn nhau, dù đôi lúc hay nổi quạu mà chửi nhau như con không đẻ nhưng nói chung ba người vẫn rất hợp ý nhau. Hạng Thiếu Long mỉm cười chỉ vào bọc đồ ăn vừa mua được từ nãy

-Ráng bồi bổ nhiều vào nhé.

-Thật sự rất cảm ơn hai người...cả khi đang là mùa đông buốt giá thì cũng vẫn lặn lọi từ xa đến đây...

-Có gì đâu. Sau này ráng chăm chỉ làm việc cho Sajaerin để trả ơn lại cũng được.

-Này, anh đang mua chuộc tôi đấy à?

-Phải đó. Cũng tốn kha khá tiền bữa giờ, Jun nhỉ?

-Đúng đúng, chủ tịch Triệu nói chí phải.

-Anh cảnh sát ơi, không biết tội ăn quỵt ngày qua ngày, tháng qua tháng sẽ tính thêm nhiêu năm tù nữa ạ?

-Hạng Thiếu Long!- Cuối cùng cũng tới lượt con người điềm tĩnh như Từ Tử Khiêm phải nổi quạu, hai người còn lại liền cười thích thú đến không ngừng. Có lẽ phấn khích quá độ mà thư ký Jun còn phải ho sặc sụa sau tràng cười của mình và Hạng Thiếu Long thì té bật ngửa ra đằng sau. Đầu mạnh xuống đất nhưng vẫn cứ cười.

-Điên hết cả à?

-Haha! Đúng là không uổng công tới đây chơi.

-Mặc xác cậu ta đi. Thư ký Jun, Triệu Mỹ Nghiên sao rồi?

-Em ấy vẫn có gọi về nhà thường xuyên nhưng chẳng chịu tiết lộ là đang ở đâu cả.

-Ơ? Thế không phải đang ở đây?

-Không, em ấy về Hàn lâu rồi nhưng ở đâu trong Hàn thì chẳng biết.

-Vậy còn Diệp Thư Hoa?

-Tất nhiên là bọn họ... -Thư ký Jun nói đến đây liền im lặng, nhún vai đầy bất lực.

Dường như dù đã cố tình biến mất dạng thì cái tên Triệu Mỹ Nghiên vẫn luôn hiện hữu ở mọi nơi. Chẳng hạn như vừa xuất hiện ở nơi này, lại liền xuất hiện ở nơi kia.

-Vậy là Triệu Mỹ Nghiên, cậu ta không muốn chúng ta tìm đến nơi ở rồi.

-Rõ kì cục. Trước đó còn ngọt ngào dỗ ngọt em, sau đó thì cắt đứt liên lạc luôn.

-Nhưng không lẽ...cắt đứt luôn với cựu chủ tịch Tô hay phu nhân Mishil sao?- Diệp Thư Hoa tò mò mà hỏi

-Không, nghe nói mỗi tháng đều có gọi điện về nhưng chỉ nói chuyện riêng với họ, chỉ với họ.

-Thế thì chắc hẳn họ biết rõ chị ấy ở đâu đấy. -Từ Tuệ Trân hào hứng nói

-Ừ, có thể. -Kim Minnie gật gù đồng ý

-Hmm...- Diệp Thư Hoa lẳng lặng thở dài, không phải là một cái thở dài bất mãn, mà là một cái thở dài biểu lộ chủ nhân của nó đang phải suy suy nghĩ nghĩ về điều gì đó. Ba người còn lại ai cũng tò mò nhưng Diệp Thư Hoa lại chẳng muốn tiết lộ. Cứ im ỉm rồi lại âm thầm bật cười.

Bữa ăn trôi qua, bữa uống lại tới. Những chai bia mới cũ cứ tới lui không ngừng. Bọn họ bắt đầu chìm vào trong men say hết cả rồi. Kim Minnie nổi hứng hát hò, chiêu đãi cho mọi người trong quán bằng những bài hát yêu thích của bản thân. Tống Vũ Kỳ bên cạnh, vừa hát bè vừa vỗ tay nhiệt liệt cho người yêu. Trong khi đó Từ Tuệ Trân chỉ tựa đầu vào tường mà cười cười mỗi khi cặp đôi kia bị lệch nhịp.

Ngay lúc Kim Minnie hớp miếng bia làm ấm giọng thì Diệp Thư Hoa lại chậm rãi đong đưa thân mình qua lại. Từ từ cất giọng hát trong trẻo của mình lên, một bài hát mà bất kỳ ai khi nghe thấy đều cảm giác có chút buồn bã vương vấn ở trong lòng.

-Gakkeum han beonssik geunyang nae yaegireul deureojwoyo...

Và cứ như vậy, Diệp Thư Hoa lại tiếp tục ngân vang cả điệp khúc của bài trong cái bầu không khí tĩnh lặng, đượm buồn này. Nhưng rồi giữa chừng thì ngưng lại. Diệp Thư Hoa bĩu môi, mè nheo với Từ Tuệ Trân đang say sưa bên cạnh

-Ui em hát khúc này nghe tệ quá...

-Đâu, chị thấy hay mà..- Từ Tuệ Trân chợt tỉnh lại sau mấy cái lay người siêu mạnh đến từ cô em gái kế bên. Cặp đôi kia liền gật đầu đồng ý lia lịa nhưng Diệp Thư Hoa chẳng chấp nhận. Đập mạnh tay xuống bàn làm cả ba người nọ đều phải một phen giật nảy mình.

-Em nhất định...phải tìm ra cái người đã hát đoạn điệp khúc này.

Ba người nọ nhìn nhau rồi lại nhún vai mà bó tay. Họ cho rằng Diệp Thư Hoa đã say quá rồi nhưng lại đâu biết rằng chính cô mới là cái người tỉnh táo nhất trong đây. Và lời cô nói ra thật đúng nghĩa đáng giá ngàn vàng, vì một khi đã nói được thì nhất định phải làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net