Chương 45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Kim Minnie vẫn ở bên cạnh để chăm sóc Tống Vũ Kỳ như mọi khi. Tình hình của Tống Vũ Kỳ đã tốt đi nhiều và bác sĩ đã bảo rằng cô sẽ sớm được xuất viện thôi. Có thể là ngày mai, hoặc là ngày mốt. Thâm tâm Vũ Kỳ lại không còn muốn được xuất viện, rời đi làm gì khi mà ở đây ngày nào cũng được Minnie chăm sóc tận tình kia chứ? Mà cũng lạ, Kim Minnie đâu phải dạng vô công rỗi nghề gì mà suốt ngày ru rú ở bệnh viện để kề cạnh một người mà ngày nào cũng tấp nập người đến thăm? Lạ nhờ.

Vì vậy, Tống Vũ Kỳ càng ước được ở lại đây lâu hơn để có thể tìm hiểu kỹ càng chuyện kỳ lạ này. Một kẻ tò mò như cô sẽ không thể chịu được viêc bí ẩn gì đó cứ bao quanh lấy mình. Như thể là chuyện tại sao Kim Minnie lại ra vẻ thương yêu và chiều chuộng cô nhất mực? Dù trước đó, chỉ cần cô mè nheo một tí là chị ta đã đánh cô bôm bốp. Hay thậm chí, một chàng trai vô tình nhìn thấy cô ở khuôn viên bệnh viện, anh ta thấy thích cô và muốn được làm quen thì Kim Minnie cũng chẳng cho?

Oh oh... lẽ nào chị ấy đã thích mình?

Tống Vũ Kỳ vừa vuốt cằm nghĩ ngợi, vừa nhìn chằm vào người đang chăm chú đọc tạp chí ở trên chiếc ghế sofa đằng kia. Chợt, bác sĩ Han bước vào, vui vẻ vẫy tay chào Tống Vũ Kỳ khiến cô cũng liền vẫy tay chào lại. Hóa ra, hôm nay bác sĩ Han đến là để thông báo ngày xuất viện của Tống Vũ Kỳ.

-Chiều nay?

-Phải đó. Vui quá đúng không nào?

-Sớm dữ. Mà thông báo kiểu này bố nào chuẩn bị kịp?

-Uầy. Anh trai em đã đặc biệt năn nỉ cho em xuất viện sớm đấy chứ. Mà cũng tốt, bệnh viện đỡ tốt cơm nước...

-Ủa em đóng tiền rõ ràng chứ có ăn dựt đâu? Mà...Thường Vinh hả?

-Thường Vinh nào? Anh trai em tên Triệu...Triệu Thế Kỳ mà?

Bác sĩ Han gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại người thanh niên ưu tú ban nãy vừa gặp sơ qua. Nghe xong, cả Tống Vũ Kỳ lẫn Kim Minnie liền hoảng hốt, mắt chữ a mà mồm chữ o luôn. Nếu uống thì nước thì sặc nước, nếu ăn cơm thì sặc cơm. Tóm lại là vô cùng sốc, sốc tận nóc. Ngay cả khi bọn họ đã ngồi yên trong chiếc xe hạng sang của chủ tịch Sajaerin Jo thì vẫn còn trưng tròn hai con mắt, mãi không chịu rời khỏi vị chủ tịch trẻ tuổi kia.

-Mỹ Kỳ, em nhìn anh đủ rồi đấy.

-Mỹ Mỹ Mỹ Mỹ Mỹ Mỹ Kỳ??!...

-Ừ Triệu Mỹ Kỳ. Tên em vốn đẹp thế đấy.

-Tống Vũ Kỳ nghe vừa đẹp vừa vô cùng mạnh mẽ nhá.!

-Triệu Mỹ Kỳ?- Kim Minnie ngỡ ngàng nhìn sang người bên cạnh thì lập tức người kia liền bĩu môi phản đối

-No, tên em là Tống Vũ Kỳ. Làm ơn gọi em là Tống Vũ Kỳ.

-Nhưng em là Triệu Mỹ Kỳ, có giấy tờ đàng hoàng nha.- Hạng Thiếu Long giơ một tờ giầy chi chít chữ với dấu mộc đỏ to đùng ở phía cuối. Tống Vũ Kỳ hậm hực thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ

-Em cũng có giấy mà em để ở nhà rồi.

-Chúng ta sắp đến nhà rồi. Từ nay, em sẽ sống ở đó cùng mọi người. Mỹ Kỳ, em nhìn đi, mới đó đã tới nhà rồi kìa.

-Không chịu đâuuuuuu. Tôi tên Tống Vũ Kỳ mà huhu

Tống Vũ Kỳ vừa nói vừa bĩu môi, nhăn nhó mặt mày đầy bất mãn nhưng phản đối vô hiệu lực rồi. Vừa bước xuống xe thì hai hàng nhân viên dài tăm tắp đã hô to cái tên vừa xa lạ vừa nữ tính kia rồi. Tống Vũ Kỳ dùng tay bịt chặt cả hai bên tai của mình, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy băng băng vào bên trong làm hai người kia chỉ biết bật cười đầy bất lực.

Hạng Thiếu Long chạy lên, giới thiệu với Tống Vũ Kỳ về người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt. Một người phụ nữ xinh đẹp, hiền dịu và ngày đêm luôn nhung nhớ đến cô con gái của mình.

-Đây là mẹ của anh, mẹ của em, mẹ của hai anh em chúng ta.

-Mẹ?...

-Mỹ Kỳ, rất vui khi được gặp con - Bà Lưu nở nụ cười đầy dịu dàng mà ôm chằm lấy người con gái trước mặt. Dù con bé đã lớn, đã trưởng thành rồi nhưng trong mắt bà, con bé vẫn luôn là một đứa trẻ tinh nghịch và đáng yêu.

Tống Vũ Kỳ đi tham quan khắp nơi, trầm trồ trước mọi thứ có trong cái biệt thự mà sắp tới đây cô sẽ phải gọi nó là nhà. Nghe mà có vẻ điêu toa nhưng biết sao được, Tống Vũ Kỳ giờ thành quý cô giàu có rồi cơ mà.

-Minnie, cháu không vào bên trong sao?- Quản gia Kim đang chăm chỉ tưới cây thì thấy Kim Minnie bước lại gần mình.

-Thôi ạ, họ đoàn tụ với nhau thì hẳn là có nhiều chuyện để nói lắm.

-Còn cháu, cháu có chuyện gì để nói không?

-Chuyện gì ạ?

-Thế là không có à? Vậy thì chú sẽ kể chuyện này với cháu.

Quản gia Kim đặt vòi nước xuống, lau khô hai tay bằng chiếc khăn màu xanh biển rồi ra vẻ bí mật với Minnie khiến cô cũng phải nhướng tai lên nghe, nhìn quanh để tránh ai nghe thấy. Như thể đây là bí mật quốc gia vậy.

Tống Vũ Kỳ đang đi lang thang trong vườn, bắt gặp cảnh tượng mờ ám của hai người kia nên liền chạy lại gần mà nghe lén. Mặc dù nghe lén chuyện người khác là điều không nên nhưng lỡ như bọn họ nói xấu cô thì sao nhỉ. Phải nghe để còn xử tội chứ.

-Thật ra...khi biết mình còn một cô cháu gái xinh xắn, cựu chủ tịch, người lại nổi máu muốn mai mối cho cháu gái mình với cháu trai của nghị viên Hoàng.

-Gì ạ?!- Kim Minnie giật mình đáp lại nhưng rồi lại nhận ra vừa nãy hình như còn có thêm tiếng của ai đó. Cả quản gia Kim cũng nghe thấy và hai người bắt đầu nhìn quanh để tìm kiếm. Quản gia Kim đứng thẳng người, cố nén cười rồi lại cúi chào một bức tượng sư tử. Từ trong bức tượng, xuất hiện một người con gái khác với vẻ mặt ngại ngùng vì bị người ta bắt gặp bản thân đang đi rình mò người ta.

-Vũ Kỳ?- Minnie nhíu mày thắc mắc không hiểu vì sao em ấy lại ở đây khi mà chỉ vừa nãy cô còn thấy ẻm tung tăng ở tuốt trên kia cơ mà..

-Mà đó là ai vậy chú quản gia?

-Là một chàng trai với đôi chân dài miên man không thấy điểm dừng. Cháu có thể tưởng tượng là câu ta trông như gã khổng lồ trong Jack và cây đậu thần ấy.

-Chú nói quá. Làm gì cao lồ lộ tới vậy. Mà anh ta đẹp trai không ạ?

-Đẹp, gương mặt đẹp hoàn hảo. Cậu ta tên Hoàng Húc Hi, bằng tuổi với cháu, tính cách thì theo ta nghĩ cũng rất hợp với cháu đấy.

-Thật ạ?!- Tống Vũ Kỳ phấn khích hỏi lại, không che giấu được sự tò mò và thích thú của mình, cô lại tiếp tục hỏi quản gia Kim những câu hỏi liên quan về anh chàng kia. Kim Minnie đứng bên cạnh, nghe đến phát chán, không, là nghe đến phát bực. Đùng đùng bỏ đi, làm cho Tống Vũ Kỳ phải liền đuổi theo với gương mặt vô cùng ngạc nhiên.

-Gì vậy?

-Tới giờ về để giặt đồ và nấu cơm rồi. Khi khác gặp lại. -Kim Minnie phũ phàng đáp lại

-Đó giờ có vậy đâu. À, chị đang cố gắng tập trở thành một người vợ hiền, dâu thảo đó hả? Hay đấy.

-Ừ sao cũng được. Còn em thì cố gắng trở thành cô bạn gái đáng yêu của cái anh chàng Hi Hi đó đi.

Kim Minnie trừng mắt nói, giọng điệu vô cùng bực bội, chẳng để Tống Vũ Kỳ kịp phản ứng lại câu nào thì đã một mạch thẳng tiến ra ngoài cổng. Lên xe và chạy vèo đi như một cơn gió. Một cơn gió nổi khùng chẳng lý do.

Tống Vũ Kỳ bỗng dưng cũng cảm thấy bực mình mà quay lưng bước đến chỗ quản gia Kim đang đứng. Bỗng từ đằng sau, nghe thấy tiếng gọi vô cùng hí hửng, Tống Vũ Kỳ quay người lại, phát hiện thư ký Jun đang hối hả chạy đến. Anh ấy đến báo tin vui cho mọi người, rằng họ cuối cùng sau bao ngày ròng rã, đã tìm thấy Triệu Mỹ Nghiên và Từ Tử Khiêm rồi.

Nghe xong, ai nấy đều vui mừng mà hò hét. Hạng Thiếu Long cho người chuẩn bị xe để đi đón cô em gái của mình thì thư ký Jun đã ngăn lại. Anh nói rằng Triệu Mỹ Nghiên cần phải làm vài chuyện, xong xuôi cả rồi thì mới trở về đây. Phu nhân Mishil đắm mình trong những dòng suy nghĩ, chẳng rõ là con bé ấy lại vẫn còn vướng bận chuyện gì nữa đây...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cảnh sát trưởng Lưu, cùng với Đinh Triệu Huy và một vài viên cảnh sát khác đã tìm thấy Triệu Mỹ Nghiên và Từ Tử Khiêm ở dọc đường ven biển. Bởi vì hai người họ đã bị sóng biển đưa cả hai vào bờ, đó là một điều may mắn đấy. Các cư dân nơi đây cũng rất tốt bụng, họ đã giúp đỡ hai người trong những ngày qua. Và rồi điều đầu tiên mà Triệu Mỹ Nghiên làm đó là bảo thư ký Jun trả ơn những cư dân nơi ven biển bằng việc cung cấp cho họ những gì mà họ đang thiếu và đang cần. Và điều thứ hai mà Triệu Mỹ Nghiên làm là cùng Từ Tử Khiêm đến sở cảnh sát để đầu thú.

Triệu Mỹ Nghiên từng ngăn cản Từ Tử Khiêm giết chết lão họ Trung để tránh tội giết người nhưng cô quên rằng trước đó, Từ Tử Khiêm đã giết vài người rồi. Và bên cạnh đó, Từ Tử Khiêm còn thú nhận chính bản thân đã đốt cháy cả công ti Dr.Rimbaud, đồng nghĩa với việc giải oan cho Triệu Mỹ Nghiên. Mặc dù trước đó, cô đã bảo rằng không cần để ý đến chuyện này. Sở dĩ mà ngay cả khi mất đi công ti thì Triệu Mỹ Nghiên vẫn không làm gì để giành lại là vì vốn dĩ Dr.Rimbaud thuộc về quyền sở hữu của Từ Tử Khiêm. Nó là một trong những thứ mà nhà họ Triệu dùng để bù đắp cho Từ Tử Khiêm, người mà vốn dĩ bọn họ cũng đang tìm kiếm từ rất lâu rồi. Tuy vậy, Từ Tử Khiêm vẫn quyết thú nhận mọi lỗi lầm của mình.

-Yên tâm, nếu anh làm việc chăm chỉ, họ sẽ sớm rút ngắn hạn đi và thả anh ra thôi. Đợi khi ấy, anh hãy đến đầu quân vào tập đoàn Sajaerin nha?

-Ha...em vẫn còn muốn thuyết phục anh đó à? Được rồi, anh đồng ý.

-Vậy mới đúng. Không thì uổng công em mấy hôm trước đã tốn nhiều nước bọt vì anh. Từ Tử Khiêm, anh là một nhân tài, vậy nên đừng lo lắng. Khi nào anh ra, em nhất định bảo họ đến rước anh về ngay.

-Anh xin lỗi vì tất cả...những gì đã xảy ra vừa qua...

-Anh nói câu này mấy lần rồi nhớ không? Chứ em nhớ là hơn trăm lần rồi. Và lần nào thì em cũng đều gật đầu chấp nhận tha thứ tất. Chúng ta, vẫn còn quá trẻ, vậy nên sai lầm và nông nổi nhất thời là những điều mà không sao tránh được. Mặt khác, anh nên biết ơn vì em đã quá rộng lượng đi ha.

-Hahaha được rồi. Này, đây là lúc anh nghiêm túc đây. Em, Triệu Mỹ Nghiên, hãy thay anh yêu thương và che chở cho em ấy nhé.

Giờ thăm tù cũng hết, Từ Tử Khiêm đứng dậy, chầm chậm rời đi. Chỉ còn mỗi Triệu Mỹ Nghiên thẫn thờ, nhìn cái ghế trống kia mà thở dài. Ai cũng vậy, bọn họ mỗi khi gặp cô cũng đều chỉ nói một câu tương tự. Nhưng câu này, Triệu Mỹ Nghiên không muốn nghe cũng chẳng muốn thực hiện.

Cô hiểu lời của ông thầy bói họ Điền ấy rồi. Ngẫm lại suốt quãng thời gian còn đi học đến khi đã trưởng thành và chỉ vừa mới đây thôi, cô đã thực sự thông suốt. Số mạng hai người tương khắc nhau, ở cạnh cũng chỉ toàn đem lại rắc rối và xui xẻo đến cho đối phương. Và đúng là quãng thời gian ở bên nhau, chẳng khi nào là lành lặn, là an toàn, là yên bình cả. Không người này bị thương thì người kia cũng bị thiệt. Triệu Mỹ Nghiên chẳng muốn như thế nữa.

-Phải! Em rất sợ chính em sẽ mang đến tổn thương cho Thư Hoa. Hoặc, ngược lại.

-Nhưng em rời đi như vậy mới chính là làm cho em ấy tổn thương đấy. Và, đó cũng là tổn thương lớn nhất.

-Em quyết định rồi. Khi tới nơi, em sẽ gọi cho anh.

-Triệu Mỹ Nghiên? Triệu Mỹ Nghiên!... Này!!

Hạng Thiếu Long ngớ người, hoảng hốt gọi tên dù chiếc xe chở người kia đã rời đi mất. Đúng là một đứa cứng đầu và khó hiểu. Nếu Diệp Thư Hoa mà biết chuyện này, hẳn là sẽ phát điên lên mất. Thật chẳng thể hiểu nổi khi mà cả hai yêu nhau đến chết đi sống lại nhưng mà cứ chọn cách rời xa nhau miết. Mà thôi...

-Mệt, trợ lý Han, chúng ta quay về Sajaerin nào.

-Vâng ạ - Trợ lý Han gật đầu, mở cửa xe để Hạng Thiếu Long vào rồi nhẹ nhàng đóng lại. Lật đầu tiến vào ghế ngồi cạnh tài xế và xem sơ qua những việc cần làm khi về đến tập đoàn. Hạng Thiếu Long nhìn mà nhíu mày lại khó hiểu tiếp.

-Bộ làm bác sĩ là nghề tay trái của cô à?

-Dạ đúng thưa chủ tịch. Mỗi nghề đều có cái hay riêng của nó, hay nhất là nghề nào cũng kiếm ra cả đống tiền.

-Tôi sẽ cắt lương cô!

-Dạ? Huhuhu em xin lỗi mà chủ tịch ơi!....

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sóng gió phong ba gì cuối cùng cũng đã trôi qua, trả lại cho họ khoảng trời yên bình và vui vẻ. Nhìn thấy đứa cháu gái người yêu thương nhất đã trở về, lão thái gia cũng vui mừng khôn siết. Thế rồi, cũng chẳng vì vậy mà sức khỏe lại trở về được như trước kia. Giờ đây người chỉ có thể vận động nhẹ, ăn uống lành mạnh và để cho hai cô con dâu hiền thảo, đảm đang chăm sóc cho mình. Và người bây giờ cũng chỉ cần có thế.

Triệu Mỹ Nghiên đến bên lão thái gia, nắm lấy tay người, nhìn người hồi lâu mà lòng đầy do dự. Ai nhìn cũng hiểu là cô nhất định có điều muốn nói. Lão thái gia cũng không ngoại lệ. Người ôn tồn mỉm cười, dịu dàng vuốt gọn những cọng tóc đang vô ý che lấp những đường nét xinh đẹp trên gương mặt kia sang một bên. Người gật đầu như một sự cho phép. Triệu Mỹ Nghiên khẽ hít vào một hơi rồi nói

-Con muốn được trở về Hàn, sống và làm những điều mình yêu thích.

-Chỉ vậy thôi? Vậy mà ta còn tưởng con muốn xin được cạnh tranh chức chủ tịch của Thế Kỳ ấy chứ.

Triệu Mỹ Nghiên bật cười trước câu nói đùa của lão thái gia. Và rồi, người dừng cười và lại nói tiếp

-Ta biết, con đối với thế giới ấy chẳng hề yêu thích tí nào. Ta cảm thấy rất có lỗi vì đã để con chịu đựng tất cả trong khoảng thời gian vừa qua. Vì vậy, để bù đắp lại cho con thì ta cho phép con được làm những gì mình yêu thích, bao gồm việc sang Hàn sinh sống.

-Thật ạ? Con thật lòng rất biết ơn người.

Triệu Mỹ Nghiên ôm chầm lấy lão thái gia mà mỉm cười hạnh phúc. Người cũng cười nhưng đâu đó có thể cảm nhận rằng nụ cười của người còn có chút buồn bã. Để đứa trẻ này sang đấy sống đồng nghĩa với việc sẽ chẳng còn được gặp nó nữa, chẳng còn được thấy nó cười, chẳng còn được thấy nó hở xíu là nổi máu ngang ngược với mọi người... Thật buồn biết bao.

-Người đừng lo, con nhất định mỗi tháng đều gọi hỏi thăm người.

-Không được mỗi ngày à?

-Mỗi ngày cũng được nhưng con sợ là hơi khó khi mà nếu ngày đó bận bịu quá rồi quên béng đi mất.

-Thôi, ta đùa đấy. Lúc nào gọi cũng được. Thế khi nào con đi?

-Con sẽ đi vào ngày mốt. Và con đi trong âm thầm nên mong người đừng nói với ai cả.

-Rồi mọi người cũng sẽ biết, nhờ có con bé lanh chanh Mỹ Kỳ đó thôi.

-À nhờ...

Triệu Mỹ Nghiên lại bật cười, một nụ cười quê xệ khi mà kẻ thông minh như cô lại chẳng hề nghĩ đến trường hợp ấy. Mà nhắc mới nhớ, con bé ấy bây giờ cứ đi đâu miết ấy, chẳng thấy ghé vào nhà để con được dịp nói vài lời từ giã gì cả. Rời khỏi phòng để lão thái gia được nghỉ ngơi sau một buổi trò chuyện dài lê thê đầy sướt mướt, Triệu Mỹ Nghiên lại tiếp tục một mình đi dạo nơi sân vườn. Cứ bước đi mà chẳng biết điểm dừng của mình nằm ở đâu, mãi cho đến khi trời đã tối và bụng thì sôi lên ùng ục. Vốn định quay trở vào nhà để tìm chút thức ăn lót dạ thì bắt gặp người phụ nữ kia đang nhìn chằm vào mình. Bà ấy được mọi người gọi là phu nhân Mishil nhưng trước giờ Triệu Mỹ Nghiên luôn gọi bà ấy là Mishil một cách đầy bất kính và hỗn xược. Thế mà chẳng bao giờ bà ấy nhắc nhở hay quở trách. Vì bà luôn cho rằng đó là cái giá bà phải trả sau những sự việc đã xảy ra.

-Những ai bị thương hay bị bệnh...giờ đây đều đã khỏe mạnh hết cả. Thật là...đáng mừng.

-Trong lòng của mẹ bây giờ đang rất hạnh phúc, chỉ với cụm từ "những ai".

-Tôi sắp phải đi rồi, tôi sẽ đến một nơi thật xa để sống...để làm những điều mình yêu thích mà trước đây tôi đã bỏ dở...

-Mẹ sẽ luôn ủng hộ cho tất cả những quyết định của con. Miễn là con được hạnh phúc và vui vẻ thì thế nào cũng được.

Phu nhân Mishil mỉm cười đầy ngọt ngào, chất giọng cũng rất dịu dàng khiến Triệu Mỹ Nghiên cứng đờ người, bối rối trong phút chốc. Trước đây, vì căm ghét và thù hận mà lúc nào cũng phớt lờ bà ấy. Để bây giờ, chỉ vừa bắt đầu để tâm đến một chút đã liền phải giật mình. Bởi, Triệu Mỹ Nghiên bây giờ mới nhận ra người phụ nữ này không những rất đẹp, rất giỏi giang lại còn giàu lòng thương yêu nữa. Và còn vô vàn những điều tốt đẹp, tuyệt vời khác. Bản thân cô cũng chẳng có miếng quyết tâm nào trong việc căm ghét bà ấy khi mà thời điểm dưới vực sâu ấy, cô đã trở nên hoảng loạn đến thế nào, lo lắng đến thế nào...

-Thời gian trôi qua nhanh như cắt, mới đây mà đã hai mươi tám năm kể từ lúc được nhìn thấy con chào đời. Vậy mà từ lúc ấy đến bây giờ, mẹ vẫn luôn yêu thương và chờ đợi con. Thế nên con đừng ngại, bất kể khi nào có khó khăn, hãy cứ nói với mẹ nhé, Mỹ Nghiên.

-Ch-chờ đợi? Chờ đợi gì chứ?

-Sự tha thứ từ con.

-T-tôi...tôi cũng không phải là một đứa giận dai...thù dai...gì đâu...

Rồi bất chợt, Triệu Mỹ Nghiên đón lấy cái ôm đầy ôn nhu từ người đối diện. Trước đó vì ngượng ngùng mà cứ cắm mặt xuống đất nên Triệu Mỹ Nghiên đã chẳng biết rằng người phụ nữ kia đã liền bật khóc. Bà ấy khóc vì quá đỗi hạnh phúc. Bà ấy khóc vì biết rằng bản thân đã không phải chờ đợi trong vô ích nữa. Và bà ấy khóc vì giờ đây Triệu Mỹ Nghiên cuối cùng cũng đã chịu gọi bà bằng hai tiếng đầy thân thương

-Omma...

Một cách gọi mẹ trong tiếng Hàn, với ai thì không rõ nhưng nhất định với hai người họ thì cách gọi này mang lại sự khác biệt rõ rệt. Nó nhắc cho họ nhớ họ là ai, mang dòng máu nào trong người. Nhưng rõ là nó lại càng xúc động hơn khi được xuất phát từ chính miệng của Triệu Mỹ Nghiên chứ không phải là một ai hết.

Tống Vũ Kỳ đi khắp nơi trong khuôn viên để tìm người chị gái của mình sau khi mọi người bảo chị ấy đã về nhà. Thế rồi lại bắt gặp cảnh tượng khóc lóc đầy mùi mẫn kia. Cô âm thầm mỉm cười mừng vì mẹ con bọn họ cuối cùng cũng chịu đoàn tụ đúng nghĩa với nhau. Nhưng vừa định xoay người bỏ đi thì lại nghe thấy lời Triệu Mỹ Nghiên nói sau khi rời khỏi cái ôm

-Khi đến đó rồi, con sẽ gọi sau.

-Gì? Chị định đi đâu nữa?

Tống Vũ Kỳ nhíu mày khó hiểu, không kìm nén nổi mà liền chạy tới hỏi cho ra lẽ. Hai người kia chợt giật mình mà vội vàng lau những dòng nước mắt đi ngay. Triệu Mỹ Nghiên ho lên vài cái để lấy lại giọng nói của mình mà trả lời

-Chị sẽ đi du lịch một thời gian.

-Ở đâu? Lúc nào?

-Bí mật.

-Gì?!- Tống Vũ Kỳ nhếch môi ngớ người đáp lại. Triệu Mỹ Nghiên mỉm cười mà lắc đầu

-Không, đùa đấy. Chị du lịch khắp nơi nên cũng chẳng biết phải nói là nơi nào cho em nữa. Chỉ là muốn thư thả đầu óc, sẵn tiện tìm hiểu đó đây, xem thế giới này đã phát triển đến thế nào rồi..

-Vậy thì em đi cùng nữa nha? À rủ thêm bọn người kia nữa. Chắc sẽ vui lắm.

-Không. Chị đi một mình.

Triệu Mỹ Nghiên thẳng thừng từ chối rồi bỏ đi thật nhanh kẻo lại bị tra khảo, bắt ép điều gì đó. Ai cũng biết là cô mất kiên nhẫn vô mấy yêu cầu này lắm, loay hoay một lát là gật đầu ngay. Vậy nên, Tống Vũ Kỳ liền đuổi theo, lải nhải bên tai miết.

-Thôi thì chỉ em với chị thôi. Đi mà, em cũng muốn được đi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Triệu Mỹ Nghiên đến thăm mộ ba mình lần cuối trước khi xách vali lên mà rời khỏi nơi này. Cũng trùng hợp làm sao mà mộ của ông Diệp ở cách đây không xa, vì thế cô quyết định đi bộ để đến đó viếng thăm. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh lại càng thích hợp cho việc tản bộ. Nhìn thấy có giỏ trái cây và bó hoa rất đẹp nên đoán chắc là ai đó vừa chỉ mới ở đây. Triệu Mỹ Nghiên sau vài câu hỏi thăm và tâm sự mỏng thì rốt cuộc cũng cúi đầu chào đầy kính cẩn rồi lại tiếp tục bước đi.

Dù là ở một khoảng cách khá xa và đôi mắt cũng cận không nhẹ nhưng vẫn đủ để khiến Diệp Thư Hoa nhận ra người đó là ai. Cô chỉ thở dài, ánh mắt vẫn quyết không rời khỏi người đó. Nếu không vì cảm thấy như vừa đánh rơi cái gì đó thì Diệp Thư Hoa cũng không quay lưng lại để bắt đầu tiến về chỗ vừa ra khỏi kia. Thế nhưng lại đột

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net