One - shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giữa màn đêm tĩnh mịch, Spring Hand chậm rãi mở mắt. Đối diện với khoảng không đặc quánh trước mặt, lần đầu tiên kể từ sau ngày hôm ấy cảm giác sợ hãi lại bao trùm lấy cậu. Như một đứa trẻ, Spring Hand 20 tuổi co mình lại dưới lớp chăn, cả thân hình thon dài nhè nhẹ run rẩy. 

Trong căn phòng yên ắng chỉ vang tiếng điều hoà thở dài từng chặp. Mùi khói thuốc lá cháy đượm vấn vít nơi chóp mũi chưa tan. Cậu từng rất ghét mùi khói thuốc, nhưng rồi mấy năm nay lại yêu nó đến lạ.

Chỉ vì anh yêu nó.

Spring Hand vùi mặt vào gối, tham lam hít sâu hương bạc hà nhàn nhạt hiếm hoi còn sót lại. Lúc này đây, bỗng dưng cậu muốn mình bé lại, trở lại cái thời mà bản thân còn ngây ngô, được anh kiên nhẫn đối xử dịu dàng.

***
Trời mưa lất phất, thật may hôm nay không cần phải đi làm.

Eli tựa lưng vào chiếc ghế sofa bọc vải xám, một tay cầm điều khiển ti vi ấn nút chuyển kênh liên tục. Chương trình tạp kĩ gần đây thật vô vị. Những câu đùa được dàn dựng và tiếng thu âm giọng cười phát đi phát lại làm anh thấy chẳng đáng để dành thời gian theo dõi.

Thế nhưng cậu nhóc Spring Hand nhà anh lại rất thích xem những show giải trí thế này. Hound cũng vậy.

Suy nghĩ thoáng qua lại khiến miệng lưỡi Eli có chút đắng.

Tiếng cười giòn tan phát từ chiếc tivi như vọng vào sâu trong tiềm thức, dóng lên từng hồi ong ong inh ỏi. Hẳn là do áp lực quá độ - Eli tự vấn khi bàn tay lại vô thức vươn lên mặt bàn kính nắm lấy chiếc bật lửa chỏng chơ. Những lúc anh thả trôi dòng suy nghĩ sẽ đều vô thức vươn tay châm một điếu thuốc. Hương thuốc cùng cái đắng nghèn nghẹt chậm rãi rót vào buồng phổi khiến anh cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

“ Anh lại hút thuốc nữa à? “

Anh sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đôi mắt xanh nhàn nhạt liếc sang cậu nhóc đang vội vàng mở rộng khung cửa sổ. Trong mắt Eli, cậu nhóc vẫn còn quá nhỏ để chịu tổn hại sức khoẻ từ nicotine gián tiếp thế này.

“ Hôm nay anh không đi làm sao? “

Spring Hand thoăn thoắt buộc gọn màn cửa để cho ánh sáng mờ nhạt tràn vào qua màn mây phảng phất. Ngoài trời mưa cũng đã ngớt rồi dù mặt trời còn chưa hé rạng. Eli tiếc rẻ đem điếu thuốc dập tắt, lòng có chút hụt hẫng không vui. 

“ Nhóc đã ăn gì chưa ? “

Anh vươn vai cho đỡ mỏi, nhàn hạ thế này thật sự không quen được với một thanh tra như anh.

“ Em ăn tối rồi, còn có quà cho anh này. “

Cậu nhóc vui vẻ đáp lời, bàn tay không ngừng lục lọi trong chiếc balo quen thuộc. Anh em họ thật sự quá giống nhau, từ đuôi mắt nheo tới đôi môi mèo cong cong đầy lém lỉnh. Thời gian trôi qua nhanh tới không tưởng, đứa trẻ ngày nào sau 12 năm đã lớn thành một thiếu niên hoạt bát, người gặp người thích rồi.

“ Đây, nghe nói ăn chocolate có thể giúp anh cai thuốc đấy.”

Spring Hand mỉm cười đem thanh chocolate đặt vào tay Eli. Nhìn thanh chocolate 65% trong tay, Eli lơ đãng buông ra câu hỏi.

“ Naib này, nhóc có để ý ai chưa? “

***
Eli rời khỏi nhà từ tờ mờ sáng. Ngày hôm nay đổi lại người ở nhà một mình lại là Spring Hand.

Nhìn ngắm những món đồ ít ỏi được sắp xếp quá mức gọn gàng đúng như tính cách con người Eli, Spring Hand nghĩ đây là cơ hội tốt để giúp anh thoát khỏi bóng ma đeo đẳng tâm hồn anh suốt 12 năm đằng đẵng.

Eli thích anh trai cậu. Spring Hand cảm nhận được thứ tình yêu không lời đó.

Spring Hand nhận ra điều đó vào cái hôm cậu được Eli mang về nhà. Cậu nhóc nép mình vào vòng tay anh, hương bạc hà thoang thoảng xoá đi mùi sắt gỉ tanh nồng của tủ khoá nơi xưởng vũ khí, hơi ấm cùng nhịp tim chầm chậm xua đi cái lạnh lẽo của kim loại kề sát da thịt.

“ Nhóc con, từ nay em sẽ sống cùng tôi. “

Người đàn ông khi đó mang ánh mắt trầm buồn với quầng thâm trũng sâu đầy mệt mỏi. Dù mới 24 tuổi nhưng trong đáy mắt anh lại nặng trĩu tâm sự của một kẻ độc hành, đục ngầu và đỏ quạch những kìm nén tang thương. Giọng anh khàn khàn, yết hầu lên xuống theo mỗi tiếng động anh phát ra thật quyến rũ, thật mê người.

Spring Hand si mê anh từ đó.

Chỉ tiếc rằng, cơ hội được ở bên anh lại đổi lấy bằng cái chết của người anh trai đoản mệnh. Cậu không biết nên vui mừng hay tự trách bản thân vì niềm vui sướng âm thầm đó. Hound thực sự là một người anh trai rất tốt, dù đôi khi anh chẳng thể vỗ về cậu em nhỏ của mình.

Spring Hand thở dài khi gom hết những bao thuốc còn mới nguyên vào giỏ rác. Duy chỉ một gói thuốc đã cũ tới nhàu nhĩ thì được cậu giữ lại trong tay rồi trang trọng đặt lên đầu tủ. Cậu biết nếu không bỏ nó đi, anh Eli sẽ lại tiếp tục hút thuốc. Nhưng Spring Hand sẽ chẳng thể quên được biểu tình của người đàn ông cậu thương ngày hôm đó, khi mà chú bé định đem bao thuốc dở nhàu nát bỏ đi.

“ Em có thể sử dụng mọi thứ trong nhà này. “

Anh giữ một nụ cười nhuốm màu mỏi mệt, giọng nói khàn khàn chậm rãi nhưng trong mắt lại mang theo vài phần giận dữ. Dường như chỉ lúc này, cậu chẳng thể nào không phục tùng người đàn ông trước mắt.

“ Nhưng đừng động vào nó. "
Hộp thuốc cũ lại trở về, nằm lại trên nóc tủ.

***
Trên đường trở về từ hội sở phải băng qua một con phố mua sắm tấp nập người qua kẻ lại. Tiếng hát chúc mừng trong trẻo vang ra từ các cửa hàng ven đường khiến Eli chợt nhớ ra, đêm nay là sinh nhật của Spring Hand. Dù bao năm qua cậu nhóc không hề đòi hỏi điều gì ở anh, nhưng sinh nhật 18 tuổi này phải tổ chức thật đàng hoàng cho nhóc mới được.

Không biết bằng cách nào nhưng trụ sở đã điều tra ra được anh đang giữ “ bảo bối “ của họ - cậu nhóc Subedar người còn lại duy nhất của gia tộc chuyên chế tạo và điều khiển Thiết Kích. Ở thành phố này, Thiết Kích được coi là công cụ lợi hại chỉ nhà Subedar mới có thể làm ra và sử dụng thuần thục. Chỉ tiếc rằng vụ thảm sát tại xưởng vũ khí đã cướp đi sinh mạng của hai người truyền thừa cuối cùng của gia tộc Subedar. Chính vì lợi ích khổng lồ của thiết kích, chính phủ sẵn sàng chi trả một số tiền lớn để chiêu mộ nhân tài, hi vọng sẽ có những đứa con chi nhánh gia tộc xuất hiện đầu quân cho họ.

Eli thở dài cúi đầu nhìn hộp quà bọc giấy màu sặc sỡ trong tay, trái ngược với tâm trạng có phần u ám của anh. Eli không muốn SpringHand rơi vào tầm ngắm của chính phủ để rồi phải chịu kết cục giống như Hound. Và Chicago trong mắt anh chẳng phải là miền đất hứa.

Cơn thèm thuốc đột ngột ghé thăm khiến Eli phải mò mẫm trong túi ngực tìm kiếm. Vậy nhưng thuốc đâu chẳng thấy, chạm vào đầu ngón tay lại là lớp giấy gói ram rám của thanh chocolate được ai đó bỏ vào lúc sớm mai.

*** 
Eli trở về nhà khi đồng hồ điểm 10 giờ đêm, cũng chẳng phải quá muộn với một người làm nghề như anh. Cậu nhóc hôm nay ngủ sớm thật, Eli tự nhủ khi đứng ngóng vọng lên cửa sổ căn hộ nơi tầng 4 đã tắt đèn. Vừa định tra chìa khoá mở cửa, anh ngạc nhiên nhận ra nó vốn không hề khoá?

Sự cảnh giác cao độ của một viên thanh tra khiến anh vẽ ra đủ thứ viễn cảnh trong đầu. Giác quan nhạy bén lành nghề vậy mà chẳng thể chống lại sức mạnh của gã thanh niên cao lớn đổ ập lên người anh cùng hơi men nồng rót vào cánh mũi.

“ Em chờ anh rất lâu rồi. “

Giọng nói quen thuộc mang theo hương rượu phả vào vành tai anh nóng rực. Thằng nhóc này thế mà lớn gan quá! Còn chưa tới nửa đêm mà không biết đã nốc hết bao nhiêu chai rỗng lăn lóc trên mặt bàn. Spring Hand hơi cúi đầu, chóp mũi cọ xát vào gáy anh truyền tới xung động ngứa ngáy tê dại. Eli thầm thảng thốt, đứa trẻ ngày đó còn nép trong vòng tay anh từ lúc nào đã vươn mình trở thành một thiếu niên cao lớn đến chừng này khi mà anh vẫn luôn coi Spring Hand là đứa trẻ cần được chăm sóc, bảo vệ?

“ Anh Eli, anh Eli, anh Eli... “

Eli nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Spring Hand trấn an, lớn rồi vẫn cứ thích làm mấy trò con nít như vậy sao? Anh nén tiếng thở dài trước khi luồn cánh tay xốc con ma men ít tuổi này về giường. Nhưng chưa kịp đi mấy bước thằng nhóc trong tay anh đã gồng mình đứng thẳng, chuyển khách thành chủ đem bàn tay anh nắm gọn trong lồng ngực. Trong đôi mắt mờ sương ấy, Eli thấy bóng mình phản chiếu cùng sự khẩn thiết và chân thật đến lạ kỳ, khiến cho cảm giác dưới ngón tay chạm lên bờ ngực trái thiếu niên nóng cháy như lửa đốt.

“ Anh biết gì không? “

Spring Hand giữ lấy tay anh áp lên trái tim đang không ngừng nảy lên trong lồng ngực.

“ Em yêu anh, yêu anh rất nhiều. “ 

Vừa nói, cậu vừa nhấn chìm anh bằng cái ôm siết dịu dàng cho tới khi hai gương mặt kề sát tới không còn khoảng cách. Cánh môi anh tựa như độc dược ái tình mà Spring Hand không thể chối từ, cậu trân quý đặt lên đó cái hôn nhẹ như cánh chuồn lướt nước. Vậy nhưng mùi vị ái ân vờn qua cánh mũi nào có đủ với người trẻ tuổi như cậu. Spring Hand lật người, đem Eli áp dưới thân mình. Cả quá trình tựa như cơn mơ mà cậu không muốn tỉnh lại khi người cậu yêu chẳng mảy may chối từ.

“ Anh Eli, cho em, được không? “

Cậu nỉ non bên tai anh, răng nanh không chần chừ cắn vào vành tai dần phiếm đỏ sau một hồi triền miên. Cậu lặp lại, chỉ sợ anh không nghe rõ.

“ Em muốn anh, có được không? “

Những cái hôn vụn vặt đáp lên trán, lên sống mũi người thương. Đôi môi mèo hơi chùng xuống, không ngừng lặp lại hai chữ “ Được không “ tựa như một ám hiệu lên Eli. Cái hôn triền miên không có vị thuốc, chỉ có vị chocolate đắng tan ra rồi đọng lại ngọt ngào nơi chót lưỡi đầu môi.

Eli không đáp lời, cũng không có ý muốn chống cự. Trong đêm tối, hai đôi mắt nhìn vào nhau thật sâu với đủ thứ xúc cảm hỗn độn, để rồi chỉ xót lại những khát vọng chân thành nhất. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi khoát hai cánh tay hữu lực lên vai cậu như một lệnh ân xá cho kẻ non dại, xoá hết đi khoảng cách vô hình giữa hai người đêm nay.

*** 
Eli rời khỏi nhà từ sáng sớm. Anh chấp nhận lệnh điều động đi Chicago.

Một bóng áo trắng xuất hiện nơi phi trường. Eli kéo hành lí sải bước chầm chậm vào khu chờ bay. Vẫn còn khá nhiều thời gian chờ đợi, anh lục tìm gói thuốc quen thuộc trong túi áo. Bàn tay chạm vào nửa thanh chocolate dang dở rồi khựng lại. Eli vậy mà quên mang thuốc, chỉ có thanh kẹo còn tiếc mãi không thôi.

Eli thở dài buông tay khỏi túi, nắm lấy quai xách hành lý bước lên chuyên cơ. Anh lựa chọn ra đi có lẽ là đúng đắn, hi vọng cậu nhóc của anh sẽ được chính phủ chăm sóc chu toàn.

Spring Hand tỉnh dậy, cơn đau đầu ập tới khiến cậu vừa ngồi dậy lại ngã ập xuống chăn nệm ấm áp. Chuyện hôm qua cứ như một giấc mơ, anh Eli chấp nhận cậu, anh Eli đồng ý để cậu ôm...

Anh Eli!

Spring Hand hoảng hốt lật tung tấm chăn, chạm vào khoảng trống thoảng hương bạc hà đã không còn hơi ấm. Cậu run rẩy nhìn tay mình, bật dậy khỏi giường, tìm kiếm xung quanh như kẻ mất trí. Anh đâu rồi? Spring Hand lúc này chỉ mong được thấy dáng hình người cậu thương nằm dài trên sofa biếng nhác chẳng giống phong thái lúc ra ngoài, muốn thấy anh chống một tay lên bàn bếp lơ đãng nhìn nồi mỳ đang lục bục sôi như mỗi sáng... Có thể là anh đi làm sớm không? Cậu tự trấn an bản thân, nhưng rồi lại lo lắng liệu anh có thể chống chọi với thân thể mệt mỏi như vậy?

Spring Hand nhìn xung quanh, cho đến khi thấy một mẩu sticker dán trên tủ lạnh.

“ Ăn sáng rồi mới được đi học nhé. “

Dòng chữ viết tay quen thuộc lại khiến lòng cậu tràn đầy bất an. Spring Hand mau chóng tìm điện thoại, bấm vội dãy số cậu vốn đã nằm lòng suốt từ thời tấm bé. Nhưng đổi lại là giọng nói vô cảm của hệ thống trả lời tự động báo rằng thuê bao này đã ngắt kết nối. Thật muốn chết quách đi cho rồi!

Bất giác, cậu lại nhớ đến hộp thuốc cũ trên đầu tủ. Vật mà anh trân quý nhất...

Nó vẫn còn, anh không mang theo!

Spring Hand rã rời thả mình xuống ghế dựa, lần đầu tiên trong đời châm lên một điếu thuốc nồng mùi cỏ cháy.

Thì ra là vậy...

[ 30 / 12 / 2019 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#idv #naibeli