Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi phải thừa nhận, tôi là một kẻ cứng đầu.

Từ trước đến nay vẫn vậy, điều này chẳng bao giờ thay đổi.

Nhớ lại những tháng ngày trước đây, khi tôi với Jack vẫn còn học chung dưới một mái trường, ánh mắt tôi đã luôn không ngừng dõi theo anh. Jack có sở thích quàng vai bá cổ và có những cử chỉ tiếp xúc thân mật với anh em bạn hữu của mình, bất kể đó là vô thức hay cố ý, tôi vẫn thường lợi dụng những điều này để chạm vào anh, để gần với anh hơn dù chỉ là một chút thôi.

Đến lúc này nghĩ lại, tôi quả là một kẻ hèn nhát, và cứng đầu. Nếu như tôi đã đủ dũng cảm để thổ lộ với anh, cho dù có bị từ chối hay không, cũng đã không phải sống trong hối hận đến mức này. Vì cớ gì lại cứ bóp nghẹt tình cảm của chính bản thân như vậy, vì cớ gì lại cứ kiềm chế bản thân lại như vậy.

Để rồi đến bây giờ, tôi lại là kẻ kéo giãn khoảng cách giữa hai người chúng tôi.

Khoảng không im lặng cứ thế bao phủ lấy khắp căn phòng. Từ khi đặt chân vào nhà tới giờ, cả tôi lẫn Jack đều không nói với nhau lấy một tiếng nào, điều kì lạ đến ngạc nhiên lần đầu xảy ra trong quan hệ của chúng tôi kể từ lúc gặp nhau ở đại học đến giờ.

"Em độ này thế nào rồi?"

Jack là người lên tiếng đầu tiên, chấm dứt sự im lặng bao trùm lấy giữa hai người. Anh vừa hỏi han, vừa thành thục rót bia tươi ra hai chiếc cốc uống bia cỡ lớn.

"Vẫn ổn, công việc tương đối thuận lợi. Còn anh?". Tôi đón nhận lấy cốc bia trong tay Jack, mỉm cười trả lời. Bọt bia theo khí có sẵn trong lòng cốc, nổi tràn lên miệng cốc như một cụm mây nhỏ.

"Rất tốt, chỉ là bận đến mù mắt thôi!". Jack nhấp một ngụm bia lớn, đến nỗi bọt bia dính thành một hàng trên mép người kia, và tôi bật cười trước khung cảnh đó. Jack liền nhíu mày khó hiểu, "Có gì vui sao?". Anh hỏi.

Tôi không nói gì, chỉ cười cười chỉ tay lên mép miệng mình, ngầm ám chỉ những miếng bọt trắng đang tan dần trên miệng anh. Như hiểu được ý tôi, Jack chỉ cười ngượng ngùng mà lau miệng:

"Em thật là..."

"Anh vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn ăn uống luộm thuộm như xưa!". Tôi mỉm cười trước gương mặt xụ ra của Jack, thầm nghĩ rằng anh ta vẫn là Jack mà tôi quen trước đây. Đàn anh Jack mà tôi biết tuy có phong thái và tính cách của một quý ông, nhưng tận sâu bên trong, anh ta vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn xác mà thôi.

Vừa dứt lời, bất chợt tôi lại đụng phải cái nhìn chằm chằm của người đối diện. Tôi không hiểu cái nhìn của anh mang theo hàm nghĩa gì, chỉ thấy sâu trong đôi mắt xanh lục ấy là một thứ cảm xúc gì đó rất khó nói.

"Naib, tại sao em lại không muốn gặp anh?"

Bất ngờ thay, Jack lại hỏi tôi một câu như vậy.

Câu trả lời không phải đã quá rõ ràng rồi sao, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tay trong tay đầy tình thương của anh và vợ anh. Chỉ đơn giản là vậy thôi.

"Công việc của em trong mấy năm qua rất bận rộn. Nhân viên văn phòng, anh biết mà!". Là cái cớ mà tôi dùng để lấp liếm suy nghĩ thật của mình.

Jack không trả lời tôi, mắt anh liền chuyển hướng nhìn xuống những đĩa đồ ăn nhắm trên mặt bàn. Có vẻ như anh ta cũng phần nào đó chấp nhận câu trả lời vừa rồi.

Hoặc đó là những gì tôi nghĩ vậy.

"Vậy cô gái thường xuyên đi cùng em là ai?". Giọng của anh trầm xuống một cách nhanh chóng, và điều đó hoàn toàn khiến tôi giật mình. "Cô ấy với em có quan hệ gì?"

"Anh đang nói Martha?". Tôi bất ngờ hỏi lại, người con gái thường xuyên đi chơi với tôi dạo gần đây chỉ có đúng một người - Martha Behamfil. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là vì sao Jack lại biết cô ấy. Lẽ nào Vera đã nói cho anh ta sao? Nghiêm túc đấy chứ?

Tôi hoàn toàn biết mối quan hệ xưa cũ đầy éo le của hai cô gái này, nhưng đến độ để có thể kể chuyện về tình cũ cho nhau nghe, xem ra hai vợ chồng nhà này thực sự đã đạt đến cảnh giới của hôn nhân rồi.

"Quả nhiên...". Jack trầm mặt nhìn tôi, và tôi hoàn toàn có thể hiểu lí do mà anh ta nổi giận. Quả nhiên Vera đã kể cho Jack nghe về mối tình quá khứ của mình, tất nhiên đó là phản ứng rất đỗi bình thường của mọi người đàn ông khi biết bồ cũ của vợ mình lại là bạn của bạn mình.

"Martha không xấu xa như anh nghĩ đâu, đừng hằn học với cô ấy!". Tôi vội vã giải thích với Jack, ít nhất thì bây giờ cô nàng cũng là bạn thân của tôi, tất nhiên tôi cũng phải giúp mối quan hệ giữa hai người họ trở nên bớt khó xử. "Trên thực tế, em cảm thấy cô nàng cũng rất dễ mến nữa. Cô ấy và em bây giờ rất thân thiết, chắc chắn sẽ không-"

RẮC.

Lời nói của tôi còn chưa dứt, lon bia trong tay Jack đã sớm bị bóp vụn.

"Jack!? Anh làm sao vậy??". Tôi hết hoảng hốt nhìn lon bia rỗng bị bóp đến quắt lại như ruột không của một trái táo rồi lại nhìn người đàn ông nọ. Nhưng trái lại với phản ứng của tôi, Jack chỉ điềm nhiên trả lời:

"Không sao, chỉ là luyện lực tay thôi!"

Tôi hoàn toàn á khẩu. Luyện lực tay á? Vào lúc này?

"Naib, đừng qua lại với cô gái đó nữa!". Jack lúc này liền ngẩng lên nhìn tôi, bằng một tông giọng gần như là cầu xin, anh nói.

"Tại sao?". Tôi ngây người.

"Em biết đấy, cô gái đó là...". Nói đến đây, Jack đột nhiên ngừng lại, và tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy một tia lưỡng lự trong đôi mắt anh.

"Tại sao em lại không thể kết thân cùng Martha?". Tôi không rõ bản thân mình lúc này đang bày ra vẻ mặt gì, nhưng tôi chỉ cảm thấy cơn tức giận đang len lỏi vào tâm trí.

Anh được phép lấy vợ kết hôn, nhưng tôi thì không được quyền làm bạn với cô ấy sao?

Có vẻ như đã nhìn ra biểu tình trên gương mặt tôi, Jack cuối cùng cũng quyết định nói:

"Naib, cô gái Martha đó đã kể chuyện này cho em chưa?"

"Chuyện gì?"

"Thực tế, Martha và Vera...từng là người yêu!". Jack nói, "Cô ấy, nếu em có ý định tiến xa với cô ấy, em tốt nhất là nên từ bỏ đi!"

Tôi nhìn Jack chằm chằm.

"Vậy ý của anh là, em không thể làm bạn với cô ấy nữa sao?"

Jack nhìn tôi, gật đầu.

"Tốt nhất là nên như vậy!"

Cơn giận dữ dường như bùng lên trong tâm trí tôi, nhưng bằng một cách nào đó, tôi vẫn cố gắng kiểm soát chúng lại. Dù bây giờ tôi có vùng lên để đấm anh ta một cái, có một sự thật là điều đó hoàn toàn chẳng giải quyết được gì.

"Điều đó là hoàn toàn vô lí, Jack!". Tôi trầm giọng, nhưng vẫn có xu hướng muốn bùng nổ. "Kể cả Martha có từng là người yêu với Vera đi chăng nữa thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em và cô ấy cả! Và cô ấy cũng đã từng nói với em rồi, đảm bảo sẽ không bao giờ làm phiền đến vợ của anh đâu!!"

"Naib, ý anh không phải như vậy!". Jack vội vã phân bua, nhưng vào lúc này, chẳng hiểu sao tôi lại không muốn nghe bất cứ thứ gì anh nói.

Tình bạn giữa tôi và Martha là hoàn toàn trong sáng, và nếu không nhờ có cô nàng, tôi cũng không dám chắc mình đã có thể vượt qua những năm tháng kia như thế nào nữa.

"Đừng nói nữa, Jack!". Tôi day trán đầy mệt mỏi. "Và anh cũng chẳng có quyền cấm đoán em qua lại với cô ấy!"

"Naib..."

Tiếng Jack gọi tên tôi đầy tha thiết, và trong một thoáng chốc, chỉ là một thoáng chốc thôi, tôi dường như đã mềm lòng với nó. Nhưng không, không phải lúc này, và có thể sẽ không bao giờ nữa đâu!

"Martha không có tội gì cả, tha cho cô ấy đi!"

"Vera sẽ không bỏ qua chuyện này đâu nếu em vẫn cố chấp như vậy!"

Tôi mở to mắt đầy ngạc nhiên. Lại là Vera, Vera thì liên quan gì đến chuyện này?

"Và Vera thì có liên quan gì?". Tôi dò hỏi.

Jack không trả lời tôi, dường như là không dám nói ra điều anh ta đang nghĩ. Dù không biết là gì, nhưng tôi cá là cũng chẳng có gì tốt đẹp cả. Vì vậy tôi quyết định không truy hỏi đến cùng.

"Nếu Vera có ý định gì, thì tại sao anh không quản cô ấy đi? Dù sao hai người cũng là vợ chồng cơ mà?". Tôi cáu kỉnh đáp lại. Dù là gì đi chăng nữa, Martha cũng là một người bạn tốt hiếm hoi của tôi, tôi thật sự không muốn đánh mất một người như cô nàng.

Nếu như Jack đến đây chỉ vì chuyện này, vậy thì anh ta đúng là rất ích kỉ. Tôi biết là bản thân đang đánh đồng trong cơn giận của mình, nhưng tôi lại không thể ngăn bản thân mình lại được. Tại sao anh có thể lấy vợ được, nhưng tôi thì lại không thể kết bạn? Nực cười!

Bầu không khí giữa hai chúng tôi một lần nữa lại chìm trong căng thẳng. Cốc bia trên bàn đã tan bọt từ lúc nào, lắng đọng lại phần chất lỏng vàng sệt thơm mùi lúa mạch nha. Ngay cả đồ nhắm Jack đem đến cũng chỉ mới được động đũa vài món.

"Naib..."

Jack lên tiếng, nhưng tôi không nhìn anh. Chỉ ngay sau khi câu tiếp theo được bật ra, tôi mới quay lại nhìn anh ta như nhìn một sinh vật lạ:

"Anh sắp ly hôn với Vera rồi!"

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net