Chương 10: Chúng ta cần nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bertia Carl luôn là một đứa trẻ ngoan, nhưng cô bé cũng chỉ mới bốn tuổi.

Bertia thường được nghe về những trận đấu hồi hộp của mọi người thông qua lời kể của cậu đào vàng Norton Campbell hoặc nhà tiên tri Eli Clark, về việc họ đã cố gắng sống sót ra sao, hay thỉnh thoảng mọi người đã có lúc xảy ra sơ sót thế nào, và cả những khi gục gã trước những thợ săn máu lạnh.

Nhưng tất cả những gì Bertia biết khi một người sinh tồn thua cuộc là:

"Nếu cháu bị đánh gục và bị đưa lên ghế, cháu sẽ thất bại nếu không được cứu!"

Bertia không hiểu thế nào là bị đánh gục, hay thế nào là bị đưa lên ghế, vì ba cô bé chưa bao giờ nói với cô bé những điều này. Nhưng cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc cô nhóc cũng hiểu được những gì cậu đào vàng nói.

"A-Aesop...!"

Đôi mắt xanh đại dương mở to trong sợ hãi, bất chợt đụng phải sắc đỏ của máu mà càng trở nên tái nhợt. Gương mặt nhỏ nhắn hết nhìn sang lưỡi gươm nhuốm máu của ngài Joseph, rồi lại chuyển qua gương mặt tái xanh của người tẩm liệm.

"Terror shock?"

Martha vội vã lao tới chỗ Aesop, kiểm tra một lượt vết thương trên cơ thể cậu. Cô nàng điều phối viên khẽ chau mày, rồi thở dài ra một hơi. Dưới tình hình này, có lẽ phải nên gọi bác sĩ Emily.

"Bình tĩnh nào Bertia, ba con sẽ không sao đâu. Để cô gọi cho cô Emil- "

Martha chưa kịp dứt câu, cả thân người của cậu tẩm liệm đã bị nhấc bổng lên. Cả cô lẫn Bertia đều ngạc nhiên khi thấy gã thợ săn đã vội vã tiến lên phía trước, hắn ta thậm chí còn bỏ mặc vũ khí của mình đằng sau.

"Cô gái bác sĩ kia đâu? Mau đưa ta đến chỗ cô ta!"

"Cái đó, nếu tôi không nhầm thì cô ấy đang ở chỗ xưởng máy bỏ hoang, từ đây đến đấy cũng nhanh thôi!"

Martha lập tức trả lời, dẫn đường một lớn một nhỏ đến chỗ xưởng máy. Ngay khi họ vừa đến cửa, đã bắt gặp hình bóng quen thuộc đang cố giải mã chiếc cipher.

Emily đang hoàn thành giải mã chiếc máy thứ ba, cô và Naib Subedar đã nhận nhiệm vụ giải máy khi thấy Martha và Aesop đang lôi kéo thợ săn. Bất chợt, tiếng tim đập quen thuộc khiến Emily cảnh giác quay đầu, và càng ngạc nhiên hơn với cảnh tượng trước mặt.

"Emily, trước khi bọn em có thể giải thích, chị giúp Aesop trước được không?". Martha cắt ngang lời muốn nói của Emily khiến cô nàng bác sĩ hoàn toàn câm lặng, nhưng rất nhanh sau đó liền gật đầu đồng ý.

Năm phút sau.

"Xong rồi, hoàn toàn hồi phục, vết thương rất nhanh sẽ khỏi thôi!"

Emily mỉm cười nói sau khi hoàn thành chữa trị cho người tẩm liệm. Nữ bác sĩ còn nhẹ nhàng xoa đầu để trấn an Bertia, và con bé đã thành công thở phào nhẹ nhõm.

"Aesop, ba còn thấy đau không?"

Bertia tiến đến gần Aesop, cô nhóc không dám đụng chạm quá mạnh vì sợ sẽ làm đau người tẩm liệm. Aesop nhìn con bé, cười nhẹ:

"Không đau!"

"Ừm, chỉ là thắc mắc thôi nhé, nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?". Emily đổ mồ hôi hột hỏi nữ điều phối viên, đôi mắt nâu hạt dẻ khó hiểu nhìn qua vị thợ săn nào đó đang chống lưng ở cửa xưởng máy.

"Well, có một số chuyện đã xảy ra..."

...

"À à, ra là vậy!"

Emily gật gù đánh giá sau khi Martha kết thúc câu chuyện của mình. Nữ bác sĩ hết nhìn thợ săn Joseph rồi lại nhìn sang hai cha con người tẩm liệm, sau đó liền thắc mắc hỏi Martha Behamfil:

"Nhưng chúng ta đều có thể chữa thương mà, sao em không giúp cậu ấy chữa trị luôn lúc đó?"

"À thì...". Martha ngập ngừng. "Em nghĩ nếu để chị chữa, Bertia sẽ yên tâm hơn, dù sao chị cũng là bác sĩ mà!"

"À!"

Emily cảm thán. Nữ bác sĩ liền tiến gần tới chỗ vị thợ săn nhiếp ảnh gia.

"Chào ngài Joseph!". Cô lịch sự nói. "Thật hiếm khi thấy ngài friendly với chúng tôi như vậy đấy!"

Joseph nhìn Emily bằng cặp mắt khó hiểu lẫn ngờ vực, nhưng hắn cũng lịch sự đáp trả lại nữ bác sĩ.

"Tình huống cấp bách mà thôi!". Joseph hờ hững đáp.

"Với một người sinh tồn ư? Tôi e là không chỉ có vậy!". Emily mỉm cười. "Thông thường, ngài đã cột chúng tôi lên ghế rồi!"

"Cô có ý gì?"

"Ngài cần nói chuyện với Aesop, ngài Joseph!". Nụ cười của Emily nhạt dần, thay vào đó là ánh mắt thấu hiểu cùng nghiêm túc. "Tôi tin chắc ngài muốn biết sự xuất hiện của Bertia, đúng chứ?"

"Sao cô biết con bé và ta biết nhau?". Joseph ngạc nhiên hỏi.

"Trực giác của phụ nữ thôi!". Emily cười trừ.

Nữ bác sĩ kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời chào lịch sự trước khi kéo tay nữ điều phối viên ra khỏi xưởng máy. Martha khó hiểu nhìn Emily, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng khi nữ bác sĩ bắn tín hiệu cho cô. Trong xưởng máy lúc này chỉ còn lại ba người.

"À quên, Bertia, con đi cùng cô đi!". Emily mỉm cười nhìn cô nhóc. "Cô có kẹo cho con này!"

Bắt gặp cái nhìn ái ngại của con bé, Emily liền thì thầm vào tai Bertia: "Người lớn cũng cần không gian riêng đấy!"

Chính vì vậy, trong xưởng máy lúc này, chỉ còn lại hai người.

Không gian im lặng bao trùm lấy họ, Aesop không dám ngẩng đầu nhìn gã thợ săn, nói đúng hơn, cậu quá sợ hãi để làm điều này. Trong khi đó, Joseph vẫn đứng đối diện với người tẩm liệm, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Aesop!". Joseph cất tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề. Người được gọi tên bấy giờ mới ái ngại ngẩng đầu lên, nhưng vẫn ngoan cố không nhìn thẳng vào mặt hắn.

"N-ngài Joseph!"

"Tại sao lại chạy trốn?"

"Ngài đang nói cái gì vậy, ngài Joseph?"

Joseph cau mày. Sau tất cả mọi thứ, cậu ta vẫn ngoan cố như vậy.

"Kể cả khi chúng ta đã ngủ với nhau sao?". Joseph cong môi khi nhìn thấy chút phản ứng của người tẩm liệm, ít nhất thì cậu cũng chịu thừa nhận điều đó (một cách gián tiếp).

"A-anh...". Aesop đỏ mặt, trừng mắt nhìn gã thợ săn.

"Cuối cùng em cũng chịu nhìn tôi!". Joseph mỉm cười.

Aesop hoàn toàn câm nín, gương mặt bắt đầu đỏ lên như cà chua chín. Sau từng ấy năm kể từ khi Bertia ra đời, cậu vẫn thất bại trong việc chống chọi với sức hút của người đàn ông này. Cậu đã rất tự tin trong việc xoá bỏ dấu vết của mình, nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là do cậu "tự tin" nghĩ vậy mà thôi.

Joseph vẫn biết người lên giường anh ta năm đó là cậu. Và trong trường hợp tệ nhất, có lẽ anh ta cũng đã biết đến nguồn gốc của Bertia. Nếu như là vậy, liệu Joseph có bắt con bé phải rời xa cậu không? Mới nghĩ đến đây, Aesop đã bắt đầu hoảng loạn.

"Chúng ta cần nói chuyện!". Cuối cùng, Joseph nói.

"Chẳng phải ta đang nói chuyện sao?"

"Không phải ở đây, nếu được, ta muốn sau trận đấu!"

Aesop khó hiểu nhìn Joseph.

"Vậy anh muốn ở đâu?"

"9 giờ tối nay, tại phòng của ta. Ta cần em đến một mình!"

...

Hớ hớ đoán xem chuyện gì sắp xảy ra :Đ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net