NGÀY KHÔNG VUI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một bài thể loại kinh dị khá hay . Cùng thưởng thức trước khi đọc truyện nha . 

- ... - ( câu nói trực tiếp )

_ ... _ ( câu nói trong đầu )

* ... * ( suy nghĩ )

< ... > ( thì thầm )

Tôi thực sự rất biết ơn nếu các bạn cho tôi một vài lời khuyên giúp đỡ trong việc viết truyện . Rất cảm ơn nếu mọi người bình chọn cho truyện này nếu thấy hay . Rất vui khi bạn đọc được những dòng này !!!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

 Tôi tức giận quay về phòng . Cơn buồn ngủ lại kéo đến một cách đột ngột . Nhìn chiếc giường êm ái trước mặt , tôi không tài nào cưỡng lại mà đến gần rồi ngã lưng lên đó với hiện trạng nữa mơ nữa tỉnh . Mắt tôi dần khép lại như một điều bắt buộc . 

Một người đứng trước mặt tôi , à không . Phải gọi nó lại 1 bóng đen chứ . Cái bóng màu đen , một màu đen từ đầu đến từng ngón chân , từng sợi tóc . Ngoài đôi mắt trắng và phát ra một thứ ánh sáng nhỏ nhoi ra thì chỉ là cái màu đen nghịt . Cái bóng cao trên dưới 1m5 , mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng bay lên như một ngọn lửa đen trong không gian tối này . Người đó không nói gì , chỉ đứng đó nhìn tôi . Còn tôi ư ? Cơ thể tôi như bị khóa chặt bằng một loại xiềng xích . Cả cơ thể không tài nào cử động nổi dù chỉ là một ngón tay . Cái bóng tiến đến gần , nó nhìn tôi rồi sờ lên má tôi rồi cổ rồi lại tay . Bàn tay nó lạnh buốt như băng như thể một cái xác . Rồi một cái như thể là một trụ đá rơi từ trên trời xuống rồi ... 

Tôi bừng tỉnh , cảm giác lạnh lẽo khi cái bóng vẫn còn đó . Tôi từ từ thả lỏng ròi nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường . 10 giờ rồi à ? Tôi nhìn lên đồng hồ tự hỏi rồi dùng tay đẩy mình ra khỏi giường vào đánh răng rồi xuống nhà với tình trạng uể oải vô cùng . Mọi người đã ở đây sẵn nên tôi cũng vào bàn ngồi để ăn . Rồi một cú đánh ngay đầu tôi khiến mắt cổ tôi cúi xuống một gần sát mặt bàn . Chẳng cần quay lại , tôi cũng biết thủ phạm là Jeff vì cái điệu cười khè khè sau cú đánh đó : 

- Khà . Hôm qua , mày ngủ kiểu gì mà tau ở xa lắm của nghe thấy đó . - Jeff 

Tôi giả điếc và làm như rằng không quan tlâm vì theo tôi sự im lặng chính là điều thể hiện sự khinh bỉ bậc nhất . Jeff cũng chán mà rời đi ngay sau đó . 

Kết thúc bửa ăn, tôi ra sân với mong muốn sẽ có ít giây phút thư giãn , nghỉ ngơi sau mấy giấc mơ tồi tệ kia . Hít thở không khí mùa Thu thật tuyệt nhất là khi không cần phải lo toan điều gì . Tiếng lá xào xạc khiến tôi có chút mủi lòng . Giờ mới tháng 7 thôi mà không khí mùa Thu như này đây . Tôi ngồi dậy , lấy cặp dao từ túi ra luyện tập một chút . Tôi nhìn con bù nhìn mà ngứa mắt dùng dao chém vào đỉnh đầu rồi dùng dao kia chém vào cổ . Những con khác cũng không thoát khỏi số phận bị tôi chém liên tục vào cổ và đầu cũng như tim . Sau khoảng tiếng rưởi đồng hồ thì tôi thấm mệt mà về phòng . Nhìn căn phòng lòe loẹt tôi lại lên cơn khó ở tìm ít sơn trắng làm lại từ đầu . 

( Tầm 30 phút sau !! ) 

Tôi mệt mỏi bước vào nhà tắm rửa mấy vết sơn trắng trên người . Nhìn căn phòng trắng toát tôi cảm thấy nhẹ nhỏ hơn đôi chút . Tôi ngã ra sau trúng chiếc giường rồi mệt mỏi thiếp đi theo tiếng gió thổi qua cửa sổ . 

( Góc nhìn thứ 3 ) 

Trên chiếc giường với ga màu xanh dương nhạt , IEATM nằm với vẻ mệt mỏi vô cùng . Tiếng cửa cạnh nhẹ ngàn mở ra . Sau cánh cửa là Black White , cậu luôn đến vào mỗi trưa chỉ vì lo có lẽ là cậu hơi quá rồi . Tay đặt lên con búp bê nhỏ dính bụi trên bàn . Tiện cây phủi đi số bụi ka , con búp bê nở ụ cười trông như đang châm chọc . Black White tự hỏi : 

* Sao nhỏ này có thể chơi con búp bê này nhở ? Dẫu biết ở đây ai cũng kì là có khi là quái đảng như mà đâu đên nổi chơi một con búp bê nhìn khinh người như này . Người này không có mặt mủi hay da mặt dày quá mà không thấy điều đó hoặc có lẽ não có vấn đề rồi . Nhưng lạ thật nó trông quen mắt quá . Nhìn cảm giác có chút thân thuộc . * 

Nghĩ đến đó , Black White lấy con thỏ ra nhưng không tìm ra điểm chung cũng không biết tại sao lấy nó . Càng nghĩ càng đâu đầu nên y quẳng nó sang một bên mà vè phòng . Vừa về , Black White lấy khẩu súng ngắn trên bàn bắn lên bia trên tường . Tiếng súng khiến cho Slime dog bên ngoài cửa giật thóp mà đứng dậy . Có lẽ đây không phải là ngày vui của vài người nhất là IEATM .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net