day 15 : reminisce about the good old days

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Recommended : Give you my heart / IU


Tôi đã nhốt mình trong nhà suốt ba ngày qua vì cú sốc quên đường về hôm nọ. Tự dưng tôi rất sợ ra ngoài, rằng có thể tôi sẽ bất chợt quên đi thứ gì đó, hoặc tôi sẽ gây ra tai nạn, tôi sẽ lại làm phiền Joohyun. Thâm tâm tôi chưa chấp nhận được sự thật này, sự thật là căn bệnh đang trên đường cướp đi linh hồn của tôi.

Chiều hôm nay Joohyun ghé sang nhà gửi tôi ít thức ăn. Thấy tôi cứ trùm chăn ủ dột nằm trên giường từ sáng tới tối, cậu lo lắm.

' T/b, cậu cứ định như thế này mãi sao?'

' Cho tớ nhốt bản thân ít hôm nữa đi, tớ buồn quá.'

' Hay là cậu dọn sang nhà tớ sống đi, để tớ chăm sóc cho cậu, căn bệnh này trước sau gì cũng khiến cậu trở thành một đứa trẻ thôi.'

Tôi ngồi dậy, mỉm cười cay đắng.

' Phải mấy năm nữa tớ mới phát bệnh cơ. Tớ của tương lai chỉ còn ở đây mười mấy ngày nữa thôi. Vài năm nữa, hãy đón tớ về ở với cậu nhé, cảm ơn cậu.'

Joohyun im lặng nhìn tôi, mắt cậu long lên, và tôi chọc cậu rằng đừng có khóc đấy nhé

' Mà lạ quá T/b, cậu còn trẻ vậy mà mắc căn bệnh này.'

' Vì di truyền từ mẹ đó, khi mẹ còn sống, mẹ đang ở giai đoạn đầu.'

' Ừm, nếu cậu sợ bản thân sau này quên đi những kỉ niệm đẹp,..' -Joohyun lấy trong túi ra một cuốn sổ hơi hướng cổ điển '- Bất cứ khi nào cậu chợt nhớ ra một kí ức gì đó, hãy ghi vào đây. Sau này có đọc lại cũng sẽ nhớ ra một chút.'

Tôi đưa tay nhận lấy, mân mê nó.

' Cảm ơn cậu, chu đáo quá.'

' Tớ để đồ ăn trong tủ lạnh, khi nào đói hãy lấy ra ăn nhé, bây giờ tớ ghé nhà hàng đây.'
Joohyun tạm biệt rồi khép cửa phòng lại.

Một cuốn sổ à...?

Tôi thầm nghĩ, thế cũng hay. Kỉ niệm là những thứ vô cùng quý giá, mất đi chúng, con người chúng ta có khác gì đánh mất cuộc đời mình đâu.

Thế là tôi pha một tách trà nóng, sau đó ngồi vào bàn làm việc, chống cằm cố nhớ đến những chuyện trong quá khứ.


Kí ức thứ nhất

Một thứ không được quên T/b à, rằng trong cái đêm mày cố chạy thoát tên khốn ấy, thì người đầu tiên đỡ mày và ôm mày thật chặt để vỗ về chính là Jeon Jungkook.

Kí ức thứ hai

Nhận được tối hậu thư từ kẻ đã giết bố mẹ mình, mình đã hoảng loạn cực độ và gọi ngay cho Jungkook. Anh là chỗ dựa vững chắc cho mình vào thời điểm đó. Bây giờ tuy quay về quá khứ mình đã thay đổi tình tiết, nhưng Jungkook vẫn chủ động chạy đến với mình vì lo cho mình. Anh đã mua cho mình tô cháo và động viên mình.

Kí ức thứ ba

Sau khi mình gặp và bàn vài việc với luật sư ở đồn cảnh sát, mình thấy Jungkook đợi mình trước cổng rồi rủ mình đi ăn tối. Chiều hôm ấy bắt đầu cho chuỗi ngày hai đứa 'có gì đó' với nhau. Mình đã mong là mình và anh có thể hơn cả mức tình bạn, mình thực sự mong vậy từ khoảnh khắc mình thấy anh rồi. Jungkook là dạng không cần cua mình cũng tự đổ ấy.

Kí ức thứ tư

Đêm đó, Jungkook chạy đến nhà mình và kêu mình xuống dưới cổng gặp anh. Mình ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, tự dựng lại đột ngột tới đây.

' Thời gian qua tuy không dài, nhưng anh nghĩ mình đã hiểu kha khá về em rồi, và anh thích em, anh thực sự thích con người em. Anh muốn thổ lộ lòng mình ngay lập tức, vì anh muốn có em đến phát điên rồi. Làm người yêu anh nhé?' Jungkook đã nói với mình bằng giọng điệu hết sức chân thành.

Mình hạnh phúc đến mức cả đêm không ngủ được.

Kí ức thứ năm

Vài ngày sau tụi mình có nụ hôn đầu với nhau, ngay trước lúc tiễn mình vào nhà.

' Từ nay, mỗi khi tạm biệt nhau, chúng ta hãy hôn một cái nhé.' Mình đã chủ động đề nghị.

Nghe vậy, anh phì cười rồi lại ôm má mình hôn một cái thật sâu


Kí ức thứ sáu

Vào lần kỉ niệm một năm của hai đứa, mình đã nói với Jungkook rằng mình yêu anh. Mình đã rất sốc khi thấy anh rơi nước mắt. Anh bảo người con gái trước đây chỉ từng nói thích anh, và đây là lần đầu có người bảo yêu anh. Thích và yêu là hai ranh giới khác nhau, đâu thể nào nói ra một cách bừa bãi, đúng không? Và mình khá chắc chắn về tình cảm của mình, vậy nên mình đã dõng dạc nói rằng, em yêu anh, Jungkook. Nếu anh muốn nghe mỗi ngày, em đều có thể nói cho anh nghe.


Kí ức thứ bảy

Vào ngày kỉ niệm hai năm yêu nhau, mình và Jungkook đi uống với nhau. Anh uống say đến mức không thể đi đứng vững vàng nữa, mình đành đỡ anh về nhà. Khi đó cả anh và mình đều không tự chủ được, chúng mình đã làm chuyện đó. Thế nhưng sáng hôm sau Jungkook hoàn toàn không nhớ gì cả, tửu lượng của anh không tồi, nhưng cứ hễ say là chẳng nhớ gì về chuyện hôm trước nữa. Mình giận anh suốt một tuần, lần đầu của mình cứ như kí ức và cảm xúc chỉ riêng mình cất giữ, còn anh thì quên ráo trọi, khác gì mình làm chuyện đó với bóng ma đâu.

Kí ức thứ tám

Jungkook đến nhà mình tạ lỗi, dụ ngon dụ ngọt làm mình mềm lòng, còn mặt dày nói 'hôm nay anh không say, anh sẽ khiến đêm nay trở thành một đêm đáng nhớ với cả hai đứa mình'.

Kí ức thứ chín

Hai đứa đi thăm mộ của bố mẹ, như là một buổi ra mắt gia đình hai bên. Mình còn nhớ anh đã nói trước mộ của bố mẹ mình rằng :' Dù có chuyện gì đi nữa, con cũng sẽ không buông tay em ấy.'

Vậy mà giờ đây em lại là người buông tay anh, em xin lỗi, Jungkook.

Kí ức thứ mười

Chúng mình có một kì nghỉ ngắn, không nhớ rõ vào khoảng thời gian nào, nhưng chúng mình đã đến Busan và dạo chơi biển. Jungkook làm một cái dây chuyền bằng vỏ sò cho mình, đến giờ mình vẫn còn giữ

Kí ức thứ mười một

Mình đã rất giận khi Jungkook nhậu say bét nhè với đồng nghiệp. Anh đã cam kết với mình sẽ uống có chừng mực, không bao giờ để bản thân say đến mức chẳng biết gì nữa, vì anh biết mình rất ghét khi anh như vậy. Thế là Jungkook chủ động chép phạt 500 lần câu 'anh yêu em'. Thiệt tình là mình giận không nổi luôn.

Kí ức thứ mười hai

Jungkook lên chức Trung sĩ, mình đã chứng kiến giây phút anh được trao cho danh hiệu đó. Jungkook trong bộ cảnh phục đúng là điển trai nhất. Vừa ngầu không được bao lâu, nhìn thấy mình anh lại cười toe toét như một đứa trẻ. Mình rất thích nụ cười của Jungkook.

Kí ức thứ mười ba

Đêm đó Jungkook dẫn mình đến một nhà hàng sang trọng. Sau khi dùng bữa, anh rút từ trong túi quần ra một cái hộp trang sức.

' Anh kiếm đủ tiền mua nhẫn và làm đám cưới rồi. T/b à, anh muốn cùng em thức dậy vào mỗi buổi sáng, muốn là người cuối cùng em thấy vào mỗi tối. Anh thực sự muốn sống cùng em. Em làm vợ anh nhé?'

Miệng thì cười nhưng nước mắt cứ rơi, mình khẽ gật đầu. Khoảnh khắc anh đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón tay mình, mình thề với lòng sẽ ghi nhớ suốt đời suốt kiếp.

' Jungkook, kết hôn rồi anh sẽ thấy em có nhiều tật xấu lắm đó. Anh có chắc anh không chán em?'

' Anh cũng vậy thôi, từ nay mong em giúp đỡ nhé.'

' Không, là cả hai chúng ta cùng cố gắng yêu thương và nhường nhịn nhau đến cuối đời nhé.'

Tôi cảm thấy trong miệng đắng chát. Là tôi nói câu đó, nhưng rốt cuộc tôi lại không làm được.


Kí ức thứ mười bốn

Lần đầu mình gọi Jungkook là chồng, anh gọi mình là vợ, nghe lạ lẫm thích tai gì đâu ấy.

Kí ức thứ mười lăm

Ngày hai đứa dọn đến nhà tân hôn, tuy cực nhưng vui. Căn hộ của chúng tôi không lớn lắm, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm cúng. Giây phút cùng anh sắp xếp nội thất, giây phút hoàn thành mọi thứ trong căn nhà, hai đứa cười thật lớn.

Kí ức thứ mười sáu

Bọn mình tổ chức một đám cưới nhỏ ở nhà thờ với sự chứng kiến của họ hàng và bạn bè. Mình rất thích mặc váy cưới, lúc đó mình thấy bản thân như nữ hoàng vậy. Nữ hoàng trong lòng anh, thế là đủ rồi.

Kí ức thứ mười bảy

Hai đứa mình ngồi cả ngày bàn xem nên đi tuần trăng mật ở đâu. Mình thích nơi nào có nhiều danh lam thắng cảnh đẹp, trong khi Jungkook lại yêu cầu nơi có khách sạn cao cấp.

' Đằng nào cũng ở trong phòng cả ngày thôi.' Anh nói

' Ở trong phòng cả ngày làm gì?'

Anh nở một nụ cười nham hiểm, mình lập tức hiểu ý anh. Dĩ nhiên ý kiến của anh không được mình chấp thuận. Thế là mình quyết định chọn Thụy Sỹ.


Kí ức thứ mười tám

Tiếc là mình không còn nhớ rõ hành trình đó, nhưng suốt nguyên chuyến đi, mình đã chứng kiến Jungkook nói tiếng anh. Tuy không được đúng ngữ pháp cho lắm, nhưng nghe đáng yêu cực kỳ. Anh ga lăng ghê, làm gì cũng nghĩ đến mình. Mỗi lần mình cần gì anh lại chạy đi kiếm người rồi bảo 'my wife need..' cái này, 'my wife need..' cái kia.


Kí ức thứ mười chín

Lần đầu tiên mình thử cạo râu cho đàn ông. Đó là vào một buổi sáng khi hai đứa đang đánh răng cùng nhau, mình nổi hứng muốn thử làm cho Jungkook. Thế là mình làm từng bước theo sự hướng dẫn của anh.

' Em đừng có cười khúc khích như vậy, run tay đấy.'

Jungkook đoán như thần, mình làm anh xước da chảy máu ngay gần nhân trung. Anh lấy khăn giấy cầm máu rồi xoa đầu cái đứa đang rối rít xin lỗi là mình đây.

' Không sao, mai mốt sẽ thành thạo hơn thôi. Có mấy ông chồng được vợ cạo râu cho như này đâu, vợ nhỉ?'

Từ đó mình không bao giờ dám đùa giỡn lúc cạo râu cho anh nữa. Mình ghét thấy anh bị thương


Kí ức thứ hai mươi

Mùa hè năm nào đó mình chẳng nhớ, chỉ biết là hai đứa đã về quê mình hai ngày. Tụi mình ở lại nhà dì ruột mình. Thỉnh thoảng rời xa chốn thành thị như thế cũng hay. Mình và Jungkook ngồi ngay hiên nhà, xung quanh đều là những tán cây xanh rì, mát ơi là mát. Hai đứa mình ngồi ăn dưa hấu rồi chơi trò phun hạt lên mặt. Ý tưởng con nít này là của anh chứ ai, cái đồ trẻ con.


Kí ức thứ hai mươi mốt

Ngoài ra, mình và anh còn đi bắt đom đóm ngoài rìa sông. Sau khi chán chê, tụi mình ngồi xuống bãi cỏ, nghe Jungkook ngân nga hát vài bài. Giọng anh đúng là thứ ngọt ngào gây nghiện nhất thế giới. Nếu có ai hỏi mình thích ca sĩ nào nhất, mình sẽ không ngần ngại trả lời là chồng mình đâu. Cái này không phải mèo khen mèo dài đuôi, sự thật đấy!


Kí ức thứ hai mươi hai

Vào sinh nhật thứ ba mươi của mình, tức là khi hai đứa đã lấy nhau được bốn tháng. Mình vừa về đã thấy Jungkook đang nấu canh rong biển mừng sinh nhật cho mình. Đàn ông vào bếp đúng là quá quyến rũ.


Kí ức thứ hai mươi ba

Nhà hàng của mình đã nhận được sự đầu tư của vài người, họ muốn nhượng quyền thương hiệu của mình. Ngày hôm đó, mình đi nhậu ăn mừng với Joohyun rồi về nhà trễ. Mình thấy Jungkook ngồi đợi mình ở Sofa.

' Sao em về trễ vậy?'

Mình chẳng nói chẳng rằng, chỉ ôm anh thật chặt. Vừa khóc vừa cười như một con dở.

' Em vui lắm.'

Jungkook vuốt nhẹ lên lưng mình. Tuy không hiểu chuyện gì, nhưng anh đã bảo :

' Em vui thì anh cũng vui.'


Kí ức thứ hai mươi tư

Có một giai đoạn mình thì bận làm việc với các nhà đầu tư, anh thì đang đảm đương một vụ mưu sát. Đêm nào hai đứa cũng ăn ngoài rồi về trễ. Tối nọ mình mệt quá, đi làm về là nằm dài trên giường. Jungkook về sau mình một tiếng, anh chạy đến hôn khắp mặt mình, tay còn định vén áo mình lên nhưng bị mình chặn ngay lập tức.

' Đừng có động vào em, em mệt lắm!' Mình trả lời cọc cằn thế đấy.

Anh bị tụt hứng, tiu nghỉu bỏ vào trong nhà tắm. Thực ra nghĩ thì cũng thấy thương, dạo này anh cũng vất vả như mình thôi, mình tự nhủ khi xong việc mình sẽ bù đắp cho anh thật nhiều.

Kí ức thứ hai mươi lăm

Mình và anh có một buổi cắm trại ở sông Hàn, vừa ăn gà vừa uống bia.

' Lâu lắm rồi hai vợ chồng mình chẳng ăn sáng hay ăn tối cùng nhau luôn ấy.'

' Ừ, buồn ghê, lâu lắm rồi không được ăn thịt vợ.'

Mình câm nín không biết phải phản ứng sao với câu nói vừa rồi.


Kí ức thứ hai mươi sáu

Mình nhớ hồi mới cưới nhau, mình tìm được cuốn sách có tựa : Để hiểu tâm lý những bà vợ

Dễ thương ghê, mình nghĩ đến cảnh anh ra nhà sách mua cuốn này mà cười suốt.


Kí ức thứ hai mươi bảy

Thấy mình tắm xong, Jungkook chủ động đòi sấy tóc cho mình. Mình dùng camera trước quay lại cảnh đáng yêu này.

' Tóc vợ dài quá, sao anh sấy hoài không khô gì hết.'

' Thôi để em tự làm.'

Mình cá một trăm phần trăm là anh vừa đọc cái gì trong cuốn sách kia nên mới đòi sấy tóc cho mình đây mà.


Tôi gấp cuốn sổ lại, hôm nay đến đây là đủ rồi.

Tôi thực sự yêu cái thứ gọi là 'chúng ta'. Suốt thời gian hồi tưởng, tôi cứ mỉm cười mãi thôi. Chúng tôi đẹp đôi, hòa hợp đến thế này cơ mà.

Mười năm qua, tôi và anh đã làm ti tỉ thứ cùng nhau, tôi nghĩ nếu mình cố nhớ và ghi lại, thì tôi có thể lấp đầy cuốn sổ bằng những kỉ niệm của chúng tôi, cho đến cả trang cuối cùng.

Tôi đưa tách trà lên môi, rồi thở dài.

Khuôn mặt của anh, giọng nói của anh, không biết tôi có thể nhớ trong bao lâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net