Nhật ký cho anh (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rồi thì cũng vào một buổi sáng mùa đông, em thức dậy mà thấy trong người khó chịu vô cùng. Khi đang cùng ăn sáng với ba mẹ cũng vô ý mà buồn nôn. Chạy vội vào nhà vệ sinh. Lúc bước ra mẹ nhìn em tỏ ý cười rồi bảo em đến bệnh viện kiểm tra xem sao? Em đã rất vui vì mẹ quan tâm đến bản thân mình, liền gật đầu.

Tại bệnh viện, lần đầu tiên trong cuộc đời với em bệnh viện không còn là bệnh viện nữa, mà chính là thiên đường. Thiên đường thực sự anh ạ! Còn các bác sĩ là thiên thần. Bởi họ nói với em rằng em đã mang thai hơn một tháng. Em hét lên trong hạnh phúc, họ cũng nhìn em mà hạnh phúc lây. Rồi thì bước ra khỏi cổng bệnh viện liền lấy điện thoại gọi cho anh. Nhưng anh không bắt máy, em nghĩ chắc anh đang bận đóng phim, nên chỉ để lại tin nhắn cho anh. Tối đó ngồi xem tivi, em cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn:'Ừ'. Em đọc xong và đã ngẩn người rất là lâu, nhưng rồi tự nghĩ có lẽ mình vui mừng hơi lố chăng? Nhìn màn hình tivi đang chiếu bộ phim của anh, em cảm thấy thời gian chúng ta bên nhau có phải chăng còn chẳng bằng thời gian anh ở bên nữ chính. Khi đó em đã ước, rằng anh không phải là người nổi tiếng, anh không quá tài giỏi, quá giàu có. Chúng ta chỉ cần là những người bình thường thôi. Chúng ta bận rộn với công việc vào ban ngày, nhưng ban đêm sẽ dành hết khoảng thời gian cho nhau. Cùng nhau thưởng thức các món ăn tự làm. Cùng nhau chăm sóc và dạy dỗ con cái của chúng ta. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là mơ ước mà thôi. Viễn vông!

Có một lần em xin ba mẹ xuống phố đi dạo, tình cờ đi ngang qua shop bán đồ trẻ em. Khi đó nhìn cái gì cũng thích thú hết, chỉ mong mang hết tất thảy về nhà. Nhưng vẫn còn kìm lòng được mà mang lỉnh kỉnh đầy tay thôi! Về đến nhà, vì sợ ba mẹ anh thấy được sẽ chửi em là bị điên nên em đã phải rất lén lút mới mang được vào trong phòng an toàn đấy!  Còn điều này nữa....em...sẽ không đặt tên cho con, mà để dành cho anh. Bởi với em chỉ cần con mang họ Dịch thì dù tên là gì cũng đều sẽ rất đẹp cả.

Rồi thì hai tháng trải dài ngàn năm với em cuối cùng cũng trôi qua. Anh gọi điện cho mẹ và nói rằng đã đáp máy bay. Em lúc đó sao? Chỉ muốn bay nhảy khắp nhà mà làm ầm ĩ lên, nhưng chỉ tiếc đã lớn mất tiêu rồi! Em đi nhanh vào phòng xách áo khoác định đi đón anh. Nhưng mẹ chặn em lại và bảo ở nhà nấu ăn cho anh thôi, dù gì cũng là đang mang thai không nên đi lại nhiều. Em không cãi lời, chỉ là trong lòng cảm thấy buồn vô cùng. Thôi thì nấu ăn cho anh cũng tốt! Hôm đó chỉ toàn những món anh thích.

Rồi thì anh bước xuống sau cánh cửa ô tô trước cổng. Em vì quá kích động mà chạy lại ôm chầm lấy anh. Nhưng...anh gỡ tay em ra và nói:'Anh mệt!'. Ba và mẹ nhìn em rất khó chịu. Em biết mình lại vô ý! Cười xòa tỏ ý hối lỗi với anh, rồi xách vali giúp anh kéo vào phòng. Sắp xếp tạm lại mọi thứ định gọi anh xuống ăn sáng, nhưng anh đã chìm sâu vào giấc ngủ tự thuở nào. Em đành hụt hẫng mà đi ra ngoài.

Đến tầm chiều anh cuối cùng cũng thức giấc. Chuẩn bị mọi thứ cho anh tắm. Nhưng anh ngay lập tức liền bảo em không cần phải làm những điều đó. Em chỉ là muốn quan tâm anh thôi mà! Tắm xong anh bảo anh phải lên công ti vì có cuộc họp. Em chỉ gật đầu. Hỏi anh tối có về ăn cơm không để em đợi. Anh lạnh lùng và bảo:'Đừng đợi.'

Anh biết không em đã tưởng tượng ngày này sau hai tháng rất lâu rồi. Rằng anh khi trở về sẽ chỉ ôm chầm lấy em, nói nhỏ vào tai em rằng:'Anh rất nhớ em!', rồi thì chỉ dành thời gian cho em. Và còn thực hiện kế hoạch đi du lịch của chúng ta nữa. Nhưng là em quá ảo tưởng.

Tối hôm đó anh trở về trong bộ dạng say khướt, quần áo thì xộc xệch. Em chạy lại đỡ nhưng anh chỉ hất tay em ra rồi ngã xuống sàn nhà. Em khi đó đã cảm thấy rất xót xa. Thương anh. Chỉ sợ anh sẽ bị bệnh mất. Vất vả đưa anh vào phòng. Luống cuống chuẩn bị nước ấm, khăn ướt để thấm mồ hôi cho anh. Em lần đầu tiên chăm sóc cho người bị say rượu nên không rành. Cũng may khi say anh rất an tĩnh, chỉ lặng lẽ chìm sâu vào giấc ngủ. Vẫn đẹp đẽ, ngũ quan đầy đặn. Đôi mắt xinh đẹp bị che khuất bởi hàng mi cong vuốt. Em ước khi đó anh mở mắt ra và nhìn chăm chú vào em để biết em đang lo lắng cho anh như thế nào. Nhưng anh chỉ khẽ nhíu mày, rồi trong vô thức mơ hồ lẩm bẩm: 'Xin lỗi anh mà, Vương Tuấn Khải.'. Anh biết không? Lần đầu tiên em được trông thấy khuôn mặt thống khổ đó của anh. Với em trước nay anh đều rất lãnh đạm, nhiều fan còn gọi anh là 'mặt liệt'. Tim em rất đau. Anh vì người đó mà trở nên khổ sở như vậy, chắc hẳn người đó phải rất quan trọng đối với anh. 

Hai hôm sau, hôm nào anh cũng trở về trong bộ dạng đáng thương. Và hôm nào cũng không ngừng gọi tên anh ấy, không ngừng nói xin lỗi anh ấy. Trước đây em cũng đã từng nghe qua cái tên này. Nghe nói anh ấy cũng là một diễn viên khá nổi tiếng. Nhưng thời gian để quan tâm anh còn chưa đủ, thì thời gian nào cho ai kia. Em phớt lờ ba chữ  Vương Tuấn Khải. Lần này nghe lại chính là từ khuôn miệng xinh đẹp của anh. Là lúc em nghĩ mình phải làm điều gì đó. Dù gì em cũng là vợ của anh, em chính là phải cùng anh chia sẻ đắng cay ngọt bùi. Sáng hôm sau em quyết định đi tìm gặp anh ấy, qua số điện thoại lấy được từ điện thoại anh. 

Và em đã gặp được người đó trong quán coffee Hẻm, cũng tại chiếc bàn ấy. Người đó rất an tĩnh ngồi uống coffee đợi em. Người đó đẹp một vẻ đẹp lạ lùng. Không lãnh đạm như anh, cũng không mang vẻ quá náo loạn. Mà chính là ôn nhu, dịu dàng. Khi trông thấy em anh ấy đã rất ngạc nhiên, bởi em là một người anh ấy không hề quen biết. Cho đến khi em nói rằng em là vợ của anh, thì biểu hiện khuôn mặt bỗng trở nên hụt hẫng, đau thương vô cùng. Em đã thắc mắc rằng:'Không lẽ đến cả người bạn thân thiết nhất của anh cũng không hề biết đến cuộc hôn nhân của chúng ta.'. Đôi mắt lộ rõ sự buồn bã nhìn em. Bầu không khí khi đó thật ngột ngạt. Là lúc em không biết điều mình đang làm liệu có đúng hay không? Đến khi em kể cho anh ấy nghe về anh, rằng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì mà đêm nào anh cũng trở về trong bộ dạng say khướt, và không ngừng gọi tên Vương Tuấn Khải, không ngừng nói lời xin lỗi. Em nghĩ anh ấy khi đó hẳn là buồn lắm, chỉ là với danh nghĩa một diễn viên nổi tiếng, việc che đi cảm xúc của bản thân chắc cũng là chuyện thường tình thôi! Lúc ra về anh ấy còn nhìn em rất kỳ lạ mà nói lời cảm ơn. Em không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng. Bước đi trên con đường không quá quen thuộc.Em đã lại tưởng tượng rất nhiều...rất nhiều rằng tối nay khi trở về ai biết chừng anh sẽ hạnh phúc mà ôm em, mà cảm ơn em rối rít. Và rồi em sẽ giả bộ làm mặt lạnh lùng nói:'Không có gì. Cũng là chuyện nên làm thôi.', anh sẽ nhéo má em sủng nịnh. 

Nhưng có lẽ chỉ là khi đó em vô tình quên mất câu nói rất hay này.'Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.'. Tay xách đồ ăn dự định nấu một bữa trưa thật ngon. Nhưng vừa bước vào cửa người em nhìn thấy lại chính là anh. Anh đứng đó, khuôn mặt giận dữ, liếc nhìn em hận không thể ăn tươi nuốt sống. Rồi anh ném mạnh cái điện thoại vào bức tường. Vỡ tan. Nước mắt em rơi, chỉ không biết vì sợ hay vì đau lòng. Trước nay có thể anh không ngọt ngào với em đi, nhưng chưa bao giờ lộ rõ sự chán ghét, giận dữ này. Mọi thứ trong tay em rơi tuột xuống đất, đôi chân bất giác khuỵu xuống. Lúc sau anh lại cầm áo, đi lướt qua em rồi lên xe phóng đi. Từ khi đó cho đến khuya em không làm gì cả. Không nấu ăn, cũng không ăn gì. Mặc cho ba mẹ anh tức giận, chửi em có bị điên không? Em nằm lì trên giường. Không khóc. Không buồn. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Rồi thì không hiểu sao em lại có cảm giác sẽ mất đi anh. Lần đầu tiên em cảm thấy mình thật sự đáng thương. Em thương cho mình, rồi lại lo cho anh. Chạy ra cổng đợi anh về. Hết đứng lên lại ngồi xuống. Đôi chân mỏi nhừ, gió lạnh phủ kín đôi tay em. Giá buốt. Nhưng em không còn cảm nhận được nữa. Và rồi anh lại trở về trong bộ dạng say khướt. Lần này trông còn có vẻ tồi tệ hơn mấy hôm trước. Tay em run, đỡ anh vào trong. Em vừa lau người cho anh, vừa khóc thút thít. Nước mắt nước mũi cứ đua nhau mà tràn ra. Rồi em lặng thinh, cả người đờ đẫn sau câu nói của anh trong vô thức:' Tuấn Khải à...đừng chia tay em...đừng chia tay mà...em không yêu cô ta. Không yêu.....chỉ là ba mẹ em muốn có cháu để bế...nên...nên...em mới phải tìm đại một người thôi. Đừng...đừng...chia tay em...Em đau..lắm!'. 

Anh à, em chưa bao giờ ngồi nghĩ xem mọi chuyện đang diễn ra liệu có đúng với lý lẽ thông thường hay không? Em là ngây thơ hay ngu ngốc. Phải chăng vì mù quáng bởi mộng tưởng của bản thân mà quên mất. 'Những thứ chúng ta quá dễ dàng để có được, thì cũng sẽ mau chóng mà tan biến đi.'. Em khi đó chỉ muốn điên cuồng ôm anh vào lòng, mà hét lên:'Anh hãy thực sự tỉnh táo mà nói với em rằng tất cả không phải là sự thật đi.'

Ngày hôm nay là ngày dự sinh đứa con của chúng ta. Em tại sao lại không mong chờ ngày này nhỉ? Bởi anh biết không? Em đã chọn ngày con chúng ta ra đời cũng sẽ là ngày em rời xa anh, rời xa con. Như em đã nói ngay từ đầu rồi! Không phải hết yêu anh, hay không hề yêu con. Mà là vì em nên kết thúc tất cả, trước khi mọi thứ trở nên quá đỗi phức tạp. Đau một mình còn hơn để người mình yêu thương cũng phải chịu đau đớn. Mọi chuyện là do em tự chuốc lấy cả mà thôi. Mỗi người nếu như biết được chuyện tình của hai ta (mà không chỉ của mình em thôi) ai biết chừng sẽ cảm thấy anh thật đáng trách. Nhưng trong chúng ta thực sự không ai là có lỗi cả. Ông trời trước nay đều rất công bằng. Em chấp nhận chịu đựng khổ đau để được bên anh. Anh chấp nhận lợi dụng em để có được chân ái của mình. Còn anh ấy chấp nhận yêu anh trong im lặng để có thể tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau. Anh biết không, điều tồi tệ nhất của một đời người đó là bỏ lỡ điều mình mong muốn. Chúng ta không ai có thể sống lại một lần nữa để làm lại từ đầu. Vậy nên, mỗi bước đi đều phải suy tính kỹ càng, có vậy mới được hạnh phúc. Như em, em đã đang và sẽ không bao giờ hối hận. Nếu được chọn lại em cũng sẽ chọn được bên anh, dẫu cho chỉ một giờ, một phút, một giây, cũng đều chấp nhận. Cho nên, anh không được cảm thấy có lỗi với em, mà hãy dành toàn bộ tâm huyết của mình cho người anh thực sự yêu thương. Anh được hạnh phúc thì em cũng đã là rất hạnh phúc rồi! Hãy tin em, anh thực sự là một người tốt. Có trách phải trách chúng ta có duyên nhưng không có phận. Mọi thứ xảy ra đều có lý lẽ của nó. Yêu anh! Chúc anh hạnh phúc bên người ấy!

-The end-

*Mọi người đừng có chửi tôi à nha, lâu lâu cũng không được bình thường cho lắm nên mới nghĩ ra cái thể loại vớ vẩn như thế này! :)))*





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net