Ex 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này Koko...

- Dạ?

- Hình như bé Sei nhà mình có em rồi...

- ...ý mày là?

- Ừ.

Nói rồi em đưa que thử lên trước mặt hắn, hai vạch đỏ chót hiện lên như để minh chứng cho lời em nói. Hắn phải mất một lúc để tiêu hóa lượng thông tin lớn này, ngay lúc Inupee tưởng Kokonoi không mong mỏi gì thì hắn bất ngờ ôm em vào lòng, nhóc Seijirou mới ngủ dậy nhìn thấy cảnh daddy ôm ba nhỏ mà không khỏi lắc đầu ngao ngán, vừa mới lên tiếng chào thì bị Kokonoi ôm lên cao xoay vòng tròn làm nhóc chóng cả mặt...

- Daddy, con chóng mặt...

- ...

- ...khụ...daddy xin lỗi.

- Hai ba có chuyện gì vui vậy ạ?

- ...

- ...

- Bé Sei thích có em không?

- Dạ?

- Ý ba nhỏ là, bé Sei sắp được làm anh hai rồi đó.

- ...t-thật ạ???

- Ừm.

Nhóc nhảy cẫng lên vui mừng, còn không quên gọi điện cho hội anh chị em của nhóc khoe tin mình có em, dù sao ngoại trừ cặp song sinh nhà bác Shinichirou với chú Naoto ra thì có mình nhóc là có em, không khoe sao mà được?

Để cho chắc ăn thì Kokonoi đưa Inupee đi bệnh viện khám, sau khi nghe bác sĩ nói thì gã lâng lâng, lập tức đến công ty nơi hắn đang làm chủ tịch giao hết mọi việc cho Kisaki - một chủ tịch khác để hắn có thời gian chăm bẵm cục cưng nhà mình, hỏi Kisaki có tức không? Có, nhưng khi nhận được câu trả lời của Mikey ( sếp tổng của bọn họ ) thì y chỉ hận mình không thể bóp chết cậu ngay lập tức, toàn xui dại y không à.

Do lần này đã có kinh nghiệm chăm bầu từ lần trước nên Kokonoi nhanh nhẹn tháo vát hơn hẳn, vốn dĩ từ lúc Seijirou ra đời thì việc nhà một tay hắn làm hết, em với con chỉ việc ăn uống giữ gìn sức khỏe thôi, còn kiếm tiền với làm việc nhà cứ để hắn lo.

Hắn tự tin với bản thân là thế nhưng khi đến tuần thứ 8 của thai kỳ thì bé út nhà hắn chưa có tim thai, Inupee lo lắng không thôi, Kokonoi ngồi một bên điềm tĩnh nghe bác sĩ giải thích là thế nhưng trong lòng hắn rối như tơ vò, bác sĩ nói có thể có khả năng hai người họ sẽ không giữ được đứa bé này...

- Tích cực bổ sung dinh dưỡng nào Inupee, anh nghe bác sĩ nói rồi, bé út nhà chúng ta sẽ ổn thôi.

- Ừm...

- Không sao đâu Inupee, anh tin bé út mà.

- Con cũng tin em trai của con :>

- ...em con còn chưa có giới tính mà?

- Con mặc kệ, em út chắc chắn là một Omega xinh đẹp nhất.

- Vậy còn con?

- Là anh trai, con chắc chắn sẽ là alpha ngầu nhất.

- pff...thằng nhóc này.

Nhờ có mấy câu nói của nhóc Seijirou mà tinh thần Inupee thả lỏng hơn rất nhiều, em cố gắng ăn uống đủ chất và uống thêm một số thực phẩm chức năng bổ sung các chất còn thiếu. Trời không phụ lòng người, sang tuần thứ 9 thì cuối cùng đã có tim thai, mặc dù còn yếu nhưng sự chuyển biến này đã dấy lên niềm hy vọng cho Inupee.

Vì từng mang thai một đứa nên cả Kokonoi và Inupee đều có kinh nghiệm những điều nên làm và không nên làm trong thời kỳ này, không biết có phải sợ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng hay không mà Inupee hòa nhã hơn hẳn, em không còn quạu hay hở tí cầm guốc ném Kokonoi nữa, dù sao trong nhà vẫn còn nhóc Seijirou, không thể để nhóc bị dạy hư được.

Vốn tưởng cuộc sống cứ thế trôi qua, nào ngờ tới tháng thứ bảy mọi chuyện đến quá bất ngờ, sáng hôm nay bụng em đau quặn từng cơn, đúng cái cảm giác lúc em chuẩn bị sinh Seijirou, Inupee hốt hoảng gọi cho Kokonoi đang làm đồ ăn dưới bếp...

- Koko...đau...

Hắn nghe tiếng của em lập tức bỏ dở việc đang làm, chạy vội lên phòng khách xem tình hình, thấy dưới đũng quần của em ướt một mảng, hắn bảo nhóc Seijirou gọi cho cấp cứu, còn bản thân hắn ôm em ra cửa đứng đợi...

- Này Koko...mới 7 tháng mà...

- ...

- ...lần trước l-là không có tim thai...lần này lại là....

- Ngoan nào Inupee, em nghe anh nói, bình tĩnh hít thở, đợi một chút bác sĩ sẽ đến, nhé?

- ...Koko, có phải...bé út khô-không thích tao không?

- Sao lại có chuyện đó được? Bé út của chúng ta nhất định rất thích Inupee, nên mới muốn ra ngoài sớm để ôm em này, Inupee đừng tiêu cực nữa, anh với bé lớn và bé út sẽ lo.

Xe cứu thương của bệnh viện đến cũng là lúc Inupee bắt đầu lâm vào mê man, Kokonoi lo lắng theo các y tá lên xe, Seijirou một mình ở nhà cũng lo lắng không kém, nhóc nhấc điện thoại bàn gọi cho chú Draken cùng chú Mikey, nhóc muốn đến bệnh viện xem ba nhỏ.

Cả ba đến nơi thì thấy Kokonoi đang ngồi ngoài ghế đợi, trên tay là giấy ký xác nhận rủi ro, Seijirou vội chạy đến chỗ hắn...

- ...daddy...

Hắn ngẩng mặt lên, ôm lấy Seijirou vào lòng như để an ủi, nãy vị bác sĩ phụ trách ca mổ có nói chỉ giữ được một người làm lòng hắn lo sợ. Kokonoi không muốn lựa chọn, hắn muốn cả hai, hắn biết bản thân mình tham lam nhưng hắn không muốn mất đi ai cả, miễn còn hy vọng hắn sẽ không để vụt mất cơ hội, nhất định là thế, nhất định...

Từng giây từng phút trôi qua đối với Kokonoi bây giờ như cả một thế kỷ, hắn không ngừng cầu nguyện, trước giờ vốn không tin thần linh nhưng nay hắn lại nguyện bán cả linh hồn cho quỷ dữ chỉ mong em và đứa con út bé bỏng của hắn bình an. Như đáp lại lời cầu nguyện của hắn, một tiếng khóc bé xíu từ phòng cấp cứu vọng ra, hộ tá vừa bế đứa trẻ ra ngoài cho hắn nhìn một chút rồi thông báo tình hình...

Hộ tá: tuy không thể nói cả hai đều mạnh khỏe, nhưng ít nhất, hai ba con họ đã vượt cạn thành công. Bây giờ chúng tôi sẽ đem đứa trẻ nuôi trong lồng kính trước, cụ thể bác sĩ sẽ nói chuyện với anh sau, sản phu vẫn còn rất yếu, đợi sau khi các chỉ số về lại bình thường chúng tôi sẽ đấy cậu ấy tới phòng hồi sức.

Kokonoi: Draken, phiền mày theo hộ tá giùm tao...tao ở đây chờ Inupee.

Gã cũng không nói nhiều mà chỉ gật đầu rồi đi theo hộ tá nọ, Mikey cũng theo gã. Đợi một lúc cuối cùng Inupee cũng được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, lúc này Kokonoi mới thở phào nhẹ nhõm, còn chưa đợi hắn theo em vào phòng hồi sức, bác sĩ đã giữ hắn lại nói vài chuyện...

Bác sĩ: tôi có hai chuyện muốn thông báo với cậu, một là về sản phu, hai là về đứa bé.

Kokonoi: ...

Bác sĩ: về sản phu, sức khỏe của cậu ấy đã giảm sút rất nhiều, không thể mang thai thêm được nữa, tôi nghĩ cậu nên...

Kokonoi: tôi sẽ làm.

Bác sĩ: về đứa bé, toi nghĩ đứa bé mắc bệnh về tim mạch, cụ thể thì phải đợi các bác sĩ chuyên khoa chuẩn đoán, nhưng cậu vẫn nên chuẩn bị tinh thần trước.

Kokonoi: đã biết.

Seijirou đứng bên cạnh nghe không hiểu gì, nhưng nhóc mừng vì cả ba nhỏ nhóc và em đều không sao, chỉ có điều hình như em nhóc không được khỏe, với phận làm anh trai như nhóc, chắc chắn, nhóc sẽ bảo vệ em trai mình thật tốt.



Inupee tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau, lúc này đây em chỉ muốn đi gặp bé út nhà mình, em sợ...em sợ chậm một chút thôi thì tất cả chỉ còn là giấc mơ, nhưng Kokonoi ngăn em lại, hắn nói các bác sĩ đang kiểm tra cho nhóc, rồi lại nói em yên tâm, tuy bé nhà mình sinh thiếu tháng, nhưng sức sống của bé lại rất mãnh liệt, nếu không...bé sẽ không thể cất tiếng khóc chào đời với một trái tim bị khiếm khuyết.

Bệnh Án: Khiếm khuyết tim bẩm sinh, suy tim.

- Này Koko, bé út nhà mình lấy tên Kinjirou nhé...tao mong muốn bé út cả đời khỏe mạnh, bình an.

- Tên đẹp lắm, này Inupee...chúng ta đừng sinh nữa nhé...anh đã đi thắt rồi, anh không muốn trải qua cảm giác ngày hôm nay nữa đâu.

- ...

- ...

- Cô giáo lớp mẫu giáo của con có nói, việc quyết định sinh con là có sự đồng ý của đôi bên, nhưng phần lớn vẫn cần sự ý thức chủ động của alpha, nếu bản thân alpha không muốn bạn đời mình sinh con thì nên dùng đồ bảo hộ.

- ...




































Bonus:

Nhỏ: anh Mikey nói gì với anh vậy Kisaki?

Kisaki: nó bảo anh mang thai thêm đứa nữa đi rồi nó cho nghỉ phép nguyên năm 🙂

Nhỏ: ...

Nhỏ: các anh cho mấy bé cháu nhà em học môn giáo dục giới tính sớm quá...

Draken: để tránh hiểm họa sau này thôi em =))

Mikey: nhìn ngoan dị chứ tụi nhóc báo lắm =))

Kokonoi: tin được không khi bé Kin nhà anh là trùm báo?

Inupee: Kin ngoan mà?

Nhỏ: ...chứ mấy anh lúc thiếu niên khác gì...

All char: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net